Chương 19: Quái vật hút máu (1)

Chương 19: Quái vật hút máu (1)

"Anh Ngụy, đã nghỉ ngơi tốt rồi chứ?”

Đợi khi Ngụy Thành xuất hiện lần nữa, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn. Trương Dũng càng khó che giấu được thái độ không vui.

Mấy ngày nay bọn họ đã chịu nhiều vất vả, mặc dù nói tạm thời Võ Giả Tiên Thiên cảnh không có nhu cầu ăn uống. Nhưng nếu cứ tiếp tục trì hoãn kéo dài như thế này thì rất có khả năng mọi người đều sẽ bị vây chết ở đây.

Tuy nhiên, không có Ngụy Thành có mặt, bọn họ cũng không dám đơn độc xông ra ngoài.

"Bắt đầu đi, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng tinh thần‌ chiến đấu. Bên ngoài đường hầm mỏ này chắc chắn có nguy hiểm đáng sợ hơn.”

Ngụy Thành không nói dong dài, một mình đi vào trong đường hầm trước, những người còn lại cũng nhanh chóng nối đuôi theo sau, tiếp tục di dời đất đá. Trong lòng ai cũng thấp thỏm lo âu, vô cùng căng thẳng, vừa mong muốn được mau rời khỏi nơi này nhưng đồng thời cũng sợ gặp phải nguy hiểm.

Mà lần này, Ngụy Thành đi ở phía trước dọn dẹp chưa đến năm mét thì đường hầm mỏ bị bịt kín bởi đất đá đã hoàn toàn được dọn sạch. Một luồng ánh sáng dịu dàng quen thuộc rọi vào trong đường hầm, đó là tấm bia đá truyền công. Tấm bia này cũng giống y như đúc tấm bia trước, cũng cao ba mét và lơ lửng trên không trung cách mặt đất ba mét.

Trong lúc nhất thời, trái tim của những mọi người ở đây đều đập thình thịch loạn xạ, nhưng không ai dám làm ra hành động ngu ngốc. Mãi cho đến khi Ngụy Thành chuyển dời hết tất cả đất đá trong lối vào thì ánh sáng mới chiếu đến phía trong cùng của đường hầm.

"Nhanh lui ra phía sau, lui ra phía sau!"

"Anh Ngụy, có chuyện gì xảy ra à?”

Đám người Trương Dũng nhanh chóng chen lên phía trước, đôi mắt của mỗi kẻ đều trợn to.

Ngụy Thành không nói chuyện, mà giơ tay chỉ chỉ vào phía trên của bia đá truyền công. Hóa ra, trên vách đá có hàng ngàn con dơi to lớn đang treo ngược dày đặc.

Không gian bên dưới thì có kết cấu tương tự như một sân bóng rỗ loại nhỏ, nhưng có thêm một vài cái giường đá, ghế đá, bàn đá. Ngoài ra, còn có mười mấy cái xác khô của những người thợ mỏ.

Tình huống đã quá rõ ràng.

“Anh Ngụy, năng lực phòng ngự của anh là mạnh nhất trong chúng ta. Làm phiền anh rồi.”

Đúng lúc này, Trương Dũng đưa tới một khối liệt diễm khoáng thạch được đào ra từ trong hầm mỏ trước đây. Không phải chỉ có mỗi Ngụy Thành là người duy nhất khai thác được đá liệt diễm, Thẩm Thiên Sơn cũng đào được một khối, nhưng đáng tiếc chưa kịp dùng thì đã bỏ mạng. Bây giờ, khối liệt diễm khoáng thạch này đã rơi vào tay Trương Dũng. Bọn hắn từng chứng kiến khi trước Ngụy Thành kích nổ đá liệt diễm để thiêu chết con nhện yêu, đồng thời tiêu diệt luôn ổ nhện. Vậy nên giờ cũng rất tự nhiên nghĩ đến việc dùng phương pháp này để qua cửa.

Thế nhưng, khối liệt diễm khoáng thạch này thực sự đủ để có thể càn quét hết tất cả dơi yêu ở nơi đây sao?

Trong lòng Ngụy Thành vô cùng nghi ngờ, nhưng hắn cũng không từ chối. Liệt diễm khoáng thạch có sức mạnh cực lớn, nhưng để kích nổ nó thì cần có kỹ xảo và thời gian. Với khả năng phòng ngự hiện tại của hắn, hắn có lòng tin rằng mình có thể chịu được tác động của làn sóng xung kích sau khi đá liệt diễm phát nổ.

"Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngụy Thành hỏi lại một câu, ánh mắt của hắn nhìn về phía người đàn ông đầu trọc. Hắn phải nghĩ ra cách gì đó để ông ấy có thể chạm được vào tấm bia đá, dù sao cũng chỉ có mười danh ngạch.

Nhưng Hứa Phi chỉ nở một nụ cười thật thà đáp lại hắn.

Nhìn về những người khác, bọn họ đã xắn tay áo lên, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể tăng tốc chạy nước rút trăm mét, chỉ để giành lấy cơ hội chạm được vào bia đá.

Chỉ đành hy vọng thôi.

Ngụy Thành không chần chờ nữa, một tay cầm đá liệt diễm, một tay cầm cái cuốc, tung người nhảy ra khỏi đường hầm. Mức độ linh hoạt của cơ thể hắn không hề thua kém những người tu luyện Linh Yến Tâm Pháp chút nào.

Đây chính là sự thay đổi từ việc đả thông hai tiên thiên kinh mạch mang lại. Nội lực mức độ Nhị Giáp khiến cho cả người hắn có thể làm được cử trọng nhược khinh, sức lớn như trâu, người nhẹ như yến.

Nhược điểm lớn nhất của Bàn Sơn Tâm Pháp là toàn thân nặng nề thiếu linh hoạt nay đã được bù đắp.

Ngụy Thành xuất hiện một cách nhẹ nhàng, không làm kinh động đám dơi yêu trên đỉnh đầu. Hắn bình tĩnh đi về phía trước, mắt thấy đã càng ngày càng đến gần bia đá truyền công.

Khoảng cách chỉ còn lại độ mười mét, những con dơi yêu còn chưa phát hiện ra hắn. Đám người ở lại trong đường hầm mỏ khó nén được bất mãn khó chịu trong lòng, trở nên nóng vội mất bình tĩnh. Bởi vì bọn họ đã ý thức được, chỉ cần không làm kinh động đến đám dơi yêu phía trên thì chẳng phải Ngụy Thành có thể là người đầu tiên chạm được vào bia đá lần nữa hay sao, chuyện này không thể được!