Edit: Cơ Hoàng
“Có phát hiện gì không?” Quách Thải Đường mở miệng hỏi.
“Tôi đã hỏi người cuối cùng nhìn thấy nữ sinh bị mất tích, cô ấy nói từng ngửi thấy mùi hôi ở căn tin. Có thể xác định là trong phòng ăn có một tên biến thái chuyên bắt cóc nữ sinh hoặc là có yêu ma.” Mạc Phàm đẩy cặp kính mắt phản xạ ánh sáng thông minh của mình một cái, Conan thường nói thế nào nhỉ, à đúng rồi, chân tướng chỉ có một!
“Cậu chắc chứ? Vậy tối nay cậu điều tra ở căn tin nhé, mấy người bọn tôi đến lớp học, núi công viên Minh Văn, ký túc xá và sân thể dục xem thử.” Quách Thải Đường vênh vang đắc ý nói.
“Chuyện này... Tại sao không để tôi đi điều tra ở ký túc xá? Tôi nghe nói cũng có không ít học sinh nội trú ở lại trường, để đảm bảo an toàn của họ chị vẫn nên giao việc này cho...” Mạc Phàm nói.
“Có Phì Thạch ở đó là đủ rồi.”
Mạc Phàm đau “bi” một trận, trông Phì Thạch rất giống mấy ông chú chuyên trộm nội y nữ sinh rồi, để lão đó trông coi ký túc xá nữ sinh, các nữ sinh sẽ càng thêm nguy hiểm!
...
Ban đêm, Mạc Phàm thật sự bị phân công đến căn tin.
Căn tin lớn vô cùng, to như cái hội trường họp đại hội vậy. Ngôi trường này cũng được coi là một trường học quý tộc, căn tin rộng rãi xa hoa như vậy cũng hợp tình hợp lý, đâu giống căn tin trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, con mẹ nó có giấu gì đó trong căn tin thì cũng bị bác gái lao công quét ra sọt rác.
Căn tin tối đen chỉ có vài chỗ được ánh đèn xa xa rọi sáng, bàn ăn ghế ăn được kê chỉnh tề trong không gian vắng lặng. Mạc Phàm ngồi xổm ở một góc trong đầu lại mơ màng hình ảnh mùa hè các thiếu nữ mặc váy ngắn ăn cơm ở đây, hương thơm lan xa, cảnh “xuân” vô hạn...
“Đùng!”
“Đùng!!”
“Đùng đùng đùng!”
Bỗng nhiên không biết tiếng vang truyền ra ở đâu.
Bàn ăn bị rung lắc, có một cái thìa inox lẻ loi còn sót lại trên mặt bàn cũng bắt đầu rung theo, đang chầm chậm trôi về phía góc bàn.
Thìa inox rơi thẳng xuống đầu Mạc Phàm, Mạc Phàm nhanh tay nhanh mắt đón lấy chiếc thìa inox suýt thì làm bại lộ vị trí của mình.
Mẹ, hồi chập tối thằng nhạt nhẽo nào đã ăn kem còn để lại chứng cứ phạm tội ở đây thế, tý thì làm bại lộ hành tung của mình rồi.
“Căn tin này thật quái lạ, rốt cuộc là cái gì tạo thành sự chấn động này vậy? Phía dưới có một đội đang thi công hả? Chẳng lẽ là có người đang sửa hầm ở dưới đó sao? Gần đây chuyện này cũng hay diễn ra trên khắp cả nước.” Mạc Phàm lén lút thò đầu ra, kiểm tra chung quanh.
“Ục ục! Ục ục ục!“
Đột nhiên có tiếng bé gái gào khóc rất kỳ quái truyền ra từ chỗ sau bếp căn tin.
Đi theo âm thanh này, Mạc Phàm lập tức ngửi thấy mùi như mùi đồ ăn thiu, có vẻ như rau hẹ, thịt tươi hay dưa muối gì đó.
“Mẹ, chẳng lẽ có yêu ma thật à?” Mạc Phàm căng thẳng.
Trước khi vào đội Săn Yêu Thành Phố thì Mạc Phàm vẫn nghĩ rằng thành phố này là một thế giới rất yên tĩnh an lành, yêu ma chỉ là thứ người lớn bịa ra để hù dọa trẻ con không ngủ thôi. Không ngờ có yêu ma ẩn núp trong thành phố thật, xem ra những gì lúc trước cô Mạc Thanh nói cũng không phải chuyện đùa!
Ngẫm lại cũng đúng, thành phố này lớn như vậy có quá nhiều nơi con người không biết đến. Dù thật sự có yêu ma xuất hiện làm con người mất mạng thì cũng sẽ bị cảnh sát dìm xuống, sau đó giải quyết trong bóng tối thôi. Nếu người dân bị khủng hoảng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn, không khéo còn xảy ra chuyện lớn hơn.
Mạc Phàm móc máy truyền tin ở trong túi ra, ngầm báo tin.
Cái máy truyền tin này rất đơn giản, nó sẽ truyền tín hiệu và định vị cho các đồng đội để bọn họ biết bên mình có chuyện!
“Ục ục ục! Ục ục ục!”
Máy truyền tin vừa được bật lên thì hình như thứ trốn ở sau bếp căn tin đã nhận ra gợn sóng tín hiệu, một con mắt màu xanh lam đậm quỷ dị thò từ bên vách thủy tinh ra, khóa chặt vị trí mà Mạc Phàm đang phát tín hiệu.
Con mắt đó lớn như quả bóng rổ, bướu thịt xung quanh chuyển động lên xuống theo con mắt làm người nhìn nổi da gà.
Dựa vào ánh sáng phản xạ, Mạc Phàm có thể nhìn thấy hình dạng đại khái của nó...
Đó là một cái đầu.
Cái đầu lớn như gốc cây to một người ôm, hoàn toàn không phân biệt được đâu là đầu và đâu là cổ, nói chung là trên đầu chỉ có con mắt lớn bằng quả bóng rổ với một cái miệng rộng đang nhồi đồ ăn bị thiu vào!
“Đệch mẹ nó, lũ yêu ma này tự mang máy vô tuyến bắt tín hiệu hả? Ông vừa mới phát tín hiệu mà nó đã phát hiện ra rồi!” Mạc Phàm điên cuồng mắng trong lòng.
Hắn mới nhấn nút phát tín hiệu một cái ,à con quái vật cổ to mắt to này đã khóa chặt vị trí của hắn. Có khi các sinh vật ngoài hành tinh trong phim Hollywood nước Mỹ cũng không có năng lực trâu bò như thế đâu!
“Ục ục!”
Bỗng nhiên mắt của con quái vật này như đang ngưng tụ gì đó, có thể thấy con ngươi to như bóng rổ của nó đang kịch liệt co rút lại!
Khi năng lượng đạt đến giới hạn, một tia sáng màu đỏ bắn từ trong mắt của con quái vật ra!
Đầu tiên tia sáng đỏ đánh xuyên qua cửa thủy tinh của quầy bán thức ăn, sau đó liên tiếp bay xuyên qua một loạt bàn ăn trong căn tin và bắn thẳng tới chỗ Mạc Phàm!
Mạc Phàm suýt chút nữa bị doạ đái ra quần.
Vật này không thèm chào hỏi lấy một câu đã tấn công hắn rồi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như ánh mắt của bác gái căn tin nhìn hắn khi hắn cậy thế hi vọng bác gái cho thêm thịt vậy.
Cũng may đây không phải là lần đầu tiên Mạc Phàm ứng phó với yêu ma, dựa vào phản ứng nhanh nhẹn của mình, hắn lập tức nhào lộn một cái về phía cửa phòng ăn!
Một giây sau, vị trí vừa nãy xuất hiện một cái lỗ cháy đen, nếu không kịp né tránh, có lẽ cái lỗ này đã xuất hiện ở trên ngực hắn.
Khi Tinh Trần mạnh mẽ đến một mức độ nhất định sẽ làm thay đổi thể chất của các Ma pháp sư, mặc dù sự thay đổi này không rõ ràng nhưng cũng đủ giúp Ma pháp sư không yếu đến nỗi không tránh được mấy đòn tấn công.
Mạc Phàm cũng cực kỳ thông minh, ngay từ đầu đã chọn một chỗ ở gần cửa nhất, lăn lộn một phen là hắn đã chạy ra khỏi căn tin thành công.
Nhưng mà tất cả cũng không đơn giản như những gì Mạc Phàm nghĩ, con quái vật kia phát ra một tiếng rít chói tai rồi lại vọt từ sau bếp căn tin ra, con mắt to lớn của nó tiếp tục ngưng tụ ánh sáng có màu đỏ tươi một lần nữa.
Mạc Phàm quay đầu lại nhìn, trong lòng càng kinh hãi.
Tần suất công kích của con quái vật này cao như vậy, lần này e là hắn không có cách nào né tránh rồi!
Mạc Phàm đã bắt đầu dùng ý niệm phát động dấu ấn Ma cụ trong linh hồn gọi Liên Cốt Thuẫn ra chống đỡ cho mình.
“Thủy Ngự - Hóa Giải!”
Khi Mạc Phàm sắp hoàn thành, một giọng nói trong trẻo truyền ra từ sân bóng rổ cách đó không xa.
Tiếp sau đó, Mạc Phàm nhìn thấy trong không khí biến ảo ra một dòng nước chảy, dòng nước này mềm mại như lụa tung bay ở trước mặt hắn, đồng thời nhanh chóng quấn quýt thành một cái lá chắn nước (thủy thuẫn) hình vòng cung.
Sau khi ánh sáng màu đỏ có khả năng xuyên thấu kia đánh vào lá chắn hình thành bởi nước thì như bị phân giải hoàn toàn vậy. Năng lượng màu đỏ tươi lập tức tán loạn theo ma pháp Thủy Ngự này thành vô số hạt nước li ti rơi xuống dưới chân Mạc Phàm!
Mạc Phàm lập tức huỷ bỏ hô hoán Liêm Cốt thuẫn, vừa quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy cô gái tên Tiểu Khả nở nụ cười ngọt ngào với mình, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ đáng yêu.
Tiểu Khả?
Cô gái à, cô tới đúng lúc quá!