Chương 57: Nguy hiểm sượt qua người

Edit: Cơ Hoàng

Mạc Phàm nóng lòng như lửa đốt, lúc này hắn chỉ ước gì mình có kỹ năng dịch chuyển để có thể nhanh chóng đến trường trung học nữ sinh Minh Văn.

Ngồi xe taxi chậm rì rì đi tới nhà cô mạc Thanh.

Mạc Phàm chạy như bay đến nhà cô mình, vừa đến chỗ rẽ suýt nữa đã va vào cô bé ngồi xe lăn trước mặt.

“Mạc Phàm ca ca.” Diệp Tâm Hạ nở nụ cười ngọt ngào, vừa mừng vừa sợ.

“Tâm Hạ, em không sao là tốt rồi, làm anh sợ chết khiếp.” Nhìn thấy nụ cười của Diệp Tâm Hạ, lòng Mạc Phàm lập tức bình tĩnh lại.

“Sao vậy anh?”

“Sao anh gọi điện thoại cho em mà lại không liên lạc được thế?”

“Máy em nợ tiền, không nỡ nạp thẻ.” Diệp Tâm Hạ cúi đầu, ngượng ngùng nói.

“...”

Được rồi, cô bé chỉ muốn tiết kiệm một chút tiền thôi.

Mặc kệ thế nào, không gặp phải chuyện gì là tốt rồi, Mạc Phàm thở phào thả lỏng toàn thân.

“Anh đi rèn luyện thuận lợi chứ ạ?” Diệp Tâm Hạ đưa cho Mạc Phàm một cái khăn tay.

Thời đại này có rất ít nữ sinh mang theo khăn tay, không phải Tâm Hạ chơi văn nghệ, cô bé chỉ đang tiết kiệm tiền mua khăn giấy mà thôi.

Mạc Phàm lau mồ hôi một chút rồi thuận tiện ngửi mùi thơm trên khăn tay, chà chà, vẫn là mùi thơm cơ thể mê người kia, khăn tay lần trước hắn giấu trộm đã không còn mùi nữa... Ầy, không cẩn thận làm lộ bản tính hèn mọn ra rồi.

“Nghe nói trường các em có nữ sinh bị mất tích hả?” Mạc Phàm nói.

“Vâng, đúng là vậy.” Diệp Tâm Hạ nặng nề gật đầu nói: “Đáng sợ lắm, dạo này cô không dám cho em đến trường học nữa.”

“Em kể cho anh nghe có chuyện gì xảy ra đi.”

“Người mất tích là nữ sinh lớp bên cạnh, bạn ấy tên Lâm Vân. Hôm mà bạn ấy mất tích em cũng đang ở thư viện, bạn ấy còn bắt chuyện nói về ký túc xá với em. Nhưng sau đó không ai còn gặp bạn ấy nữa, trích xuất camera ở cổng trường cũng không thấy bạn ấy rời khỏi trường học.” Diệp Tâm Hạ nhỏ giọng nói.

Nhìn sắc mặt Tâm Hạ vẫn còn tái nhợt khi nhớ lại chuyện này, Mạc Phàm cũng chỉ biết nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.

“Nói vậy thì em là người cuối cùng nhìn thấy bạn đó hả?” Mạc Phàm hỏi.

“Vâng, cảnh sát đã hỏi em rất nhiều lần, nhưng em cũng chỉ biết có ngần ấy. Có điều...” Diệp Tâm Hạ cúi đầu.

“Có chuyện gì à?” Mạc Phàm hỏi.

“Sau khi rời khỏi thư viện em đã ngửi thấy một mùi rất kỳ quái giống như thức ăn bị thiu bay ra từ một nơi nào đó trong căn tin của trường. Nhưng mà thư viện trường em cách xa căn tin lắm, lúc đó tự nhiên người em bị rét run, rùng mình một trận rất kỳ lạ, giống... giống như có thứ gì đó đang nhìn em chằm chằm ấy. Lúc đó em sợ lắm, chỉ vội vàng đi khỏi nơi đó thôi.” Diệp Tâm Hạ nói.

Mạc Phàm hơi nhướng mày, hoá ra lúc đó cô bé đã gần mối nguy hiểm lắm rồi!

“Mạc Phàm ca ca, nếu không phải em rời khỏi nơi đó sớm...” Diệp Tâm Hạ có vẻ rất mất mát.

“Đúng vậy, cũng còn may là em đã rời khỏi đó sớm một chút, nếu không thì em đã trở thành cô gái bị mất tích kia rồi.” Mạc Phàm âm thầm vui mừng.

Thế nhưng Diệp Tâm Hạ lại lắc đầu, dùng giọng nói tự trách mà chỉ cô bé mới có thể nghe thấy, nói: “Em nghĩ mục tiêu ban đầu mà thứ đáng sợ kia nhắm đến là em, tại em vội vã rời đi nên nó mới chuyển mục tiêu sang Lâm Vân đang một thân một mình. Đúng ra... đúng ra em phải đi tìm Lâm Vân, kéo bạn ấy rời khỏi trường cùng với em.”

Mạc Phàm nghe Diệp Tâm Hạ tự trách như vậy, không biết nên nói cái gì cho phải.

Con bé này, toàn nghĩ linh tinh gì thế không biết.

Nếu con bé không rời khỏi đó sớm hơn một chút, không chừng kết quả sẽ là cả hai người cùng mất tích. Nếu trong trường có thứ không sạch sẽ thật, thì sao hai nữ sinh yếu đuối như họ thể chống đỡ được.

“Chuyện này không trách em được, dù em có thông báo cho Lâm Vân thì có khi cô bé đó cũng sẽ nói em lo sợ tinh tinh. Từ nhỏ ngũ giác của em đã nhạy cảm hơn người khác, nhưng đi lại bất tiện, có thể bảo vệ tốt bản thân mình đã là giỏi lắm rồi.” Mạc Phàm dịu dàng an ủi.

“Mạc Phàm ca ca, anh nói có khi nào Lâm Vân đã...”

“Chắc khoảng năm mươi phần trăm... Mà không, chắc chắn sẽ không vậy đâu. Em biết không? Bây giờ anh đã là một thành viên của đội Săn Yêu Thành Phố rồi, chuyện này sẽ được giải quyết sớm thôi. Sao anh có thể để Tâm Hạ đáng yêu của anh học trong một ngôi trường nguy hiểm như vậy được!” Mạc Phàm vỗ ngực nói.

Đây là lời nói tận đáy lòng Mạc Phàm.

Khi trường trung học nữ sinh Minh Văn xảy ra chuyện như vậy, dù không phải thành viên đội Săn Yêu Thành Phố thì hắn cũng sẽ đánh tới nơi này. Lúc Diệp Tâm Hạ trưởng thành đã mất đi một thứ rất quan trọng, Mạc Phàm không thể để cô bé đã phải dựa vào xe lăn vượt qua thanh xuân này phải chịu thêm bất kỳ tổn thương gì nữa.

Em ấy đơn thuần, thiện lương như vậy. Khi còn bé, mỗi lần Mạc Phàm đánh nhau cùng mấy đứa trẻ ở khu khác đến nỗi cả người bị thương nhưng lại sợ bị bố quở trách thì đều trốn vào nhà Diệp Tâm Hạ. Diệp Tâm Hạ sẽ tỉ mỉ rửa sạch máu ứ đọng và băng bó vết thương giúp hắn, thậm chí còn đỏ mặt nói dối giúp hắn...

Kể từ khi đó Mạc Phàm đã âm thầm thề nhất định phải chăm sóc cho cô bé thật tốt, không để cô bé phải chịu một chút tổn thương nào nữa.

“Mấy ngày gần đây em cứ ở nhà đi, chờ bọn anh giải quyết chuyện này xong đã...” Mạc Phàm xoa đầu Diệp Tâm Hạ.

“Hừm, vâng ạ.” Diệp Tâm Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi biết Mạc Phàm là một pháp sư Lôi hệ thì Diệp Tâm Hạ cũng yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa cô cũng nhận ra Mạc Phàm ca ca của cô đang từng ngày, từng ngày trở nên mạnh mẽ.

Ban đầu, anh ấy từ một thiếu niên rất bình thường rồi trở thành một pháp sư, hiện giờ đã là một thành viên của đội Săn Yêu Thành Phố. Dường như mỗi một lần gặp mặt cô cũng sẽ nhận ra sự thay đổi của anh ấy. Bởi vậy có thể đoán được là trong khoảng thời gian mà hai đứa không gặp nhau, anh ấy đã nỗ lực rất nhiều rồi.

“Mạc Phàm ca ca, rèn luyện vất vả lắm ạ?”

“Không mệt đâu, sao em lại hỏi như vậy?”

“Anh đen đến nỗi suýt chút nữa em không nhận ra rồi.”

“...”

...

Rời khỏi nhà cô mình, Mạc Phàm đi tới trường trung học nữ sinh Minh Văn.

Mẹ trứng, một ngôi trường trong thành phố lại tồn tại chuyện đáng sợ như vậy, nếu để các đóa hoa tổ quốc phải trưởng thành trong một hoàn cảnh như thế, thầy cô có thể nhịn nhưng cha mẹ không thể nhịn!

Các thiếu nữ xinh đẹp trường trung học Minh Văn, mọi người đừng hoang mang, cũng đừng sợ hãi, Hắc Mã Vương tử của các cậu đã đến cứu vớt các cậu trong lúc dầu sôi lửa bỏng rồi!

“Ầm!”

Đá văng cửa lớn trường học một cách cực kỳ ngầu lòi, Mạc Phàm đã chuẩn bị tâm lý hưởng thụ ánh mắt chú ý của hơn một nghìn thiếu nữ mặc váy ngắn trắng toát. Ai ngờ vừa liếc mắt nhìn, cả ngôi trường vắng tanh, chỉ có vài con mèo hoang ở trong vườn hoa bị dọa sợ mà thò đầu ra, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đứng trước cổng bằng ánh mắt xem thường, như đang nói: Tên ngốc này chui từ đâu ra vậy, hù chết cha rồi!

Ấy chết, quên mất bây giờ vẫn đang kỳ nghỉ hè, các cô gái chưa đi khai giảng.

“Hả? Cậu còn đến sớm hơn cả tôi cơ à.” Một lúc sau, phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

Mạc Phàm quay đầu lại, phát hiện là bà Quách Thải Đường cực kỳ kiêu ngạo kia.

Cái bà này ngoại trừ có một bộ ngực no đủ với cặp chân dài tinh tế làm người ta vui tai vui mắt ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều toả ra khí chất “mụ la sát”!