Chương 45: U Lang Thú!

Edit: Cơ Hoàng

Một giây sau cả đám học sinh ma pháp biến thành lũ chim hang dã bị sợ hãi, hoảng loạn va vào nhau, chen chúc, lảo đảo chạy về phía cửa sơn động.

"Chạy mau đi, còn đứng ở nơi đó làm gì!" Trương Tiểu Hầu thấy Hà Vũ đứng bên cạnh đã sợ đến nỗi choáng váng, không nói gì nắm lấy cánh tay cô nữ sinh này.

"Phong... Phong... Phong Quỹ... Chết tiệt!"

Trương Tiểu Hầu thử hoàn thành ma pháp, nhưng cậu ấy không thể kết nối Tinh Tử với nhau trong lúc tim đập loạn điên cuồng được.

Lúc luyện tập bình thường thì Trương Tiểu Hầu đã hoàn thành Tinh Quỹ trăm phần trăm không phạm sai lầm, cậu ấy cũng cảm thấy mình đã phóng thích ma pháp thành thạo lắm rồi, nhưng khi đối mặt với một con yêu ma khủng bố chỉ cách mình hai mươi mét thì cậu ấy mới phát hiện tất cả mọi thứ mình học được đều vô nghĩa!

Các Tinh Tử thường ngày cực kỳ nghe lời giờ cũng sợ hãi va loạn trong Tinh Trần như nai con, gần như là không một ai sử dụng được ma pháp vào lúc này, mỗi người đều chạy trốn ra ngoài sơn động theo bản năng.

"Phàm ca, Phàm ca, mau lên... Chạy mau!" Trương Tiểu Hầu lôi kéo Hà Vũ bị sợ hãi sững sờ chạy ra ngoài sơn động.

Lúc này Mạc Phàm cũng chạy trốn không khác gì đám học sinh kia, đặc biệt là trong tình huống tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng tè ra quần đều pha tạp vào nhau, hắn không thể hoàn toàn tập trung tinh thần phóng thích ma pháp được...

Không được, mình cũng phải chạy.

Mạc Phàm có thể liên kết đến Tinh Tử thứ sáu, nhưng khi đến Tinh Tử thứ bảy thì con yêu ma kia rít gào một tiếng, ý niệm lập tức tan rã, không thể phóng thích được ma pháp.

Bất đắc dĩ hắn đành túm lấy Chu Mẫn ở bên cạnh.

"Thả tôi ra, tôi sẽ ngăn cản con Độc Nhãn Ma Lang này, các cậu mau bình tĩnh lại đi." Chu Mẫn đúng là một cô gái quật cường, không muốn sống nữa.

"Đầu óc cậu có vấn đề à!" Mạc Phàm vác Chu Mẫn lên.

Chu Mẫn trông thì dữ dằn nhưng thực ra cũng chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối. Sau khi Mạc Phàm tu luyện Lôi hệ thì cơ thể cũng có một ít sức mạnh, vác Chu Mẫn chạy cũng không khó lắm.

Không phải Mạc Phàm không cho Chu Mẫn cơ hội phóng thích ma pháp, mà vì ngay cả hắn cũng chỉ liên kết được sáu Tinh Tử, tu vi của cô nàng này không chỉ kém hắn một cấp bậc, không thể liên kết thành Tinh Quỹ được!

Những lúc như thế này thì đừng ra vẻ lớp trưởng khí phách cái mẹ gì cả, chạy được bao xa thì cứ chạy thôi.

Mạc Phàm vác Chu Mẫn lao nhanh ra ngoài, tiếng khóc với tiếng thét vẫn vang lên chói tai.

"Chết tiệt, chẳng trách mấy lão gà ở trạm dịch lại cười nhạo chúng ta như thế. Hóa ra chúng ta chỉ luyện tập với con rối ở trong trường thì tới khi thật sự phải đối mặt yêu ma, chúng ta chỉ là một đám rác rưởi. Không một ai có thể hoàn thành ma pháp, phản ứng đầu tiên lại là trốn... Nhưng trốn cũng chẳng khác nào lần lượt bị giết. Chúng ta phải dùng dây thừng mới bò lên được miệng núi, nhưng cũng chỉ chạy được tới miệng núi, dây thừng chỉ một cái, chỉ có vài mống có thể bò lên được thôi."

Đầu óc Mạc Phàm vẫn còn hơi lộn xộn, hắn đang rất nỗ lực làm mình tỉnh táo lại để suy nghĩ, nhưng sự đáng sợ của yêu ma còn vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Cảm giác này giống như xem phim kinh dị, nếu chỉ nhìn hình ảnh thì phim kinh dị cũng không quá đáng sợ.

Nhưng nếu mở hiệu ứng âm thanh ra, mức độ kinh khủng của hình ảnh lập tức tăng lên rất nhiều lần.

Vấn đề là tình huống lúc này không đơn giản như xem phim kinh dị, mà là ma quỷ đã chui ra từ màn ảnh, cách mắt mình không xa, thậm chí mình còn có thể thấy rõ vết máu chảy ra từ trong mắt nó...

Dưới tình huống này thì không có ai bình tĩnh được cả!

...

Mạc Phàm chạy trốn khá là nhanh, sau khi vác Chu Mẫn ra khỏi miệng núi, Chu Mẫn cũng đã sợ đến nỗi hai chân đứng không vững.

Thật đáng sợ, tất cả những thứ này thật sự rất đáng sợ đối với họ, đáng sợ hơn bất kỳ ác mộng nào bọn họ từng gặp, vừa chân thực vừa đáng sợ gấp mười gấp trăm lần!

"Trời ạ, dây thừng đâu rồi!"

"Không, đừng, tôi không muốn chết ở đây!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hai người Mục Bạch, Hứa Chiêu Đình vẫn còn lý trí, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ thì chắc cũng không sử dụng được bất cứ ma pháp nào.

Trong sơn động có ít nhất là mười người bị dọa ngất, hơn hai mươi người trốn ra được đều nỗ lực trượt xuống dưới núi theo dây thừng.

Nhưng không thấy dây thừng đâu cả!

Bây giờ, trừ khi là bọn họ nhảy xuống...

"Làm sao bây giờ, chúng ta đều phải chết ở đây sao?" Triệu Khôn Tam sợ đến nỗi cả người run cầm cập.

Trên thực tế, ngoại trừ hơi thở bốc mùi thối của Độc Nhãn Ma Lang ra, nơi này còn tràn ngập mùi khai nồng nặc, chỗ nào cũng có học sinh bị ướt quần.

"Độc Nhãn Ma Lang đuổi đến rồi, tôi thà ngã chết cũng không muốn bị ăn tươi nuốt sống." Một nam sinh Thủy hệ nói.

"Chết tiệt, trong động có nhiều người té xỉu như vậy, sao con kia không ăn đi còn đuổi theo chúng ta chứ." Triệu Khôn Tam nói.

Mặc dù Chu Mẫn và Hứa Chiêu Đình còn sợ sệt, nhưng nghe thấy những lời phát rồ của Triệu Khôn Tam thì đều lườm hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Chạy cũng vô dụng, chúng ta phải phối hợp lại đối phó với nó."

"Đối phó kiểu đách gì, ngay cả học hệ gì ông cũng quên rồi."

...

...

Cách miệng núi ba trăm mét có một cái bệ đá đặt trên vách núi.

Trên bệ đá, huấn luyện viên trưởng Trảm Không, huấn luyện viên La Vân Ba, Phan Lệ Quân cùng với Triệu Hoán Sư Bạch Dương đều đứng ở đó, bọn họ đang ở trên cao nhìn đám học sinh bị vây bên miệng núi.

Triệu Hoán Sư tên Bạch Dương đang ôm bụng cười liên tục, tầm mắt của hắn có thể nhìn thấy một học sinh sợ đến nỗi tè ra quần đang xụi lơ bên miệng núi.

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không thấy đám học sinh không phóng thích nổi một ma pháp nào thì lắc đầu thất vọng.

Thật sự quá thất vọng rồi.

Cứ tưởng là học sinh khóa này của trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan có chút bản lĩnh, ai ngờ đến giờ vẫn chẳng có nổi một người phóng thích được ma pháp.

Nói học sinh là một đám ma pháp sư chỉ biết nói suông cũng chẳng sai chút nào. Trường học tốn nhiều tài nguyên bồi dưỡng bọn họ như vậy, nhưng khi bọn họ thật sự đối mặt với yêu ma lại thành ra bộ dạng thế kia.

Lúc này ba giáo viên Trương Kiến Quốc, Tiết Mộc Sinh, Trần Vĩ Lượng cũng vô cùng lúng túng.

Họ đều rõ các học sinh có bao nhiêu năng lực, trường học thường cho học sinh theo đuổi tu vi để báo cáo thành tích thôi, còn môn thực tiễn phần lớn là nhắm mắt cho qua.

Chiến đấu thực tiễn là tự bản thân phải đi chiến đấu, sao trường học có thể dạy được?

"Hả? Có người phóng thích ma pháp kìa." La Vân Ba rất tinh mắt, phát hiện miệng núi xa xa có một ánh hào quang màu trắng lấp lánh.

"Băng hệ... hình như là Mục Bạch!" Tiết Mộc Sinh lập tức mỉm cười.

Trần Vĩ Lượng, Trương Kiến Quốc cũng vội vàng nhìn sang, quả nhiên người đầu tiên phong thích ma pháp chính là Mục Bạch.

Băng sương màu trắng đang lượn lờ xung quanh Mục Bạch, những Tiểu Tinh Linh băng sương kia hóa thành các binh sĩ xông lên, nhanh chóng bao trùm lên bốn chân con U Lang Thú đã đi ra sơn động!

"Tốt, ghi nhớ." Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

"Cậu nhóc này chính là con cháu của Mục thị thế gia, được gia tộc bồi dưỡng, bản thân đã có khí chất của con cháu thế gia, tố chất tâm lý và năng lực ứng biến đều mạnh hơn những học sinh khác rất nhiều." Tiết Mộc Sinh vội vàng nói.

Đúng là con cháu thế gia có khác, khi các học sinh khác còn đang trong trạng thái tinh thần tan vỡ thì Mục Bạch đã bình tâm lại mà phóng thích ma pháp.

Có thể phóng ra ma pháp Băng hệ - Băng Mạn trong lúc sợ hãi, chắc chắn Mục Bạch sẽ lấy được thành tích xuất sắc là điểm A.

Bây giờ cứ chờ xem những học sinh khác có thể bình tĩnh lại hay không.