Chương 44: Yêu ma xuất hiện kinh hoàng!

Edit: Cơ Hoàng

Phong cảnh trong sơn cốc không tệ, phía Nam có một cái hồ hình bàn tay, phía Bắc thì có một miệng núi nhô lên.

Sào huyệt cũ của Độc Nhãn Ma Lang nằm ngay trong miệng núi, thực ra chỉ cần đứng ở trung tâm Bách Thảo sơn cốc là có thể nhìn thấy miệng núi rồi.

Người dẫn đầu tổ một chính là trà xanh... à nhầm, là lớp phó Mục Bạch!

Trong lần rèn luyện này Mục Bạch đã chinh phục được tất cả mọi người trong đội ngũ, các nữ sinh thì càng ngày càng ngưỡng mộ cậu ta hơn.

Lần này có thể tiến vào sơn cốc Bách Thảo nhanh như vậy không thể không kể công của cậu ta.

"Hang động ở kia rồi, cứ tưởng nhiệm vụ treo thưởng này khó thế nào cơ, chẳng phải chúng ta đã tìm được rồi đấy thôi!" Triệu Khôn Tam cười ha ha nói.

Cái tên Triệu Khôn Tam này cũng rất không chịu thua, quý cuối cùng lại tấn công được vào lớp chọn, tiếp tục cấu kết làm việc xấu với Mục Bạch.

Hai mươi người ở đội một lấy Mục Bạch dẫn đầu, bọn họ bò lên sườn núi cao chót vót để vào sào huyệt trên miệng núi.

Đứng ở miệng núi, chỗ miệng núi có một cái ao nhỏ, bây giờ nước trong ao chỉ còn một nửa.

Đã có thể nhìn thấy sơn động, cửa động vô cùng lớn, gần bằng độ lớn của đường hầm trong thành phố.

Nhìn vào trong hang núi là một khoảng không gian đen kịt sâu hoắm, sự đen tối này làm người ta dễ cảm thấy sợ hãi không tên với bóng tối, lại thêm tiếng gió thổi vù vù từ trong hang núi ra, khiến toàn thân người ta nổi da gà.

"Hay là chúng ta chờ mọi người đến nhiều hơn chút rồi mới đi vào?" Hà Vũ rụt rè nói.

"Tôi cũng cảm thấy chỗ này đáng sợ quá." Triệu Khôn Tam cũng không có cái gan chó kia.

Trời mới biết bên trong hang núi này có cái gì, nếu cứ vội vàng đi vào như vậy...

Nếu có yêu ma thật thì sẽ mất mạng như chơi.

Khi mọi người còn đang thảo luận thì lại có một đội đang đi từ dưới chân núi lên miệng núi này.

"Hình như là tổ ba, tốt quá rồi!" Hà Vũ vui mừng reo lên.

Vì tổ một và tổ ba có Mục Bạch và Hứa Chiêu Đình nên được coi là những tổ có sức chiến đấu mạnh nhất trong năm tổ.

Nhìn thấy tổ ba còn chậm hơn mình nhiều, Mục Bạch cười gằn một trận. Tuy rằng Hứa Chiêu Đình và Mạc Phàm là hai con người được S trong kỳ sát hạch hàng năm, lại cùng ở trong một đội, nhưng vậy thì sao, trên thực tế thì người được thế gia bồi dưỡng như cậu ta vẫn lợi hại hơn họ nhiều.

...

Không lâu sau người tổ ba đã hợp lại với tổ một, còn ba tổ khác cũng chưa chắc đã vượt qua được cửa ải Yêu Đằng, thậm chí có thể là toàn bộ bọn họ đã bị đào thải ở chỗ lòng chảo rồi.

Nghĩ cũng đúng, không phải Ma pháp sư Phong hệ nào cũng dám nhảy qua chỗ thung lũng đó.

"Đi thôi, cùng vào đi. Quang hệ, cuối cùng các cậu cũng có chút tác dụng rồi, bật bóng đèn lên!" Triệu Khôn Tam thấy có nhiều người, lá gan cũng lớn hơn, chỉ có điều vẫn không sửa được chứng xấu miệng.

Các học sinh Quang hệ đều oán giận không ngớt.

Làm gì được chứ, biệt hiệu của ma pháp sơ giai bọn họ là "Bóng đèn di động" mà.

[1] Ma pháp Quang hệ sơ giai bậc một là "Quang Diệu - Thất Minh", có hình dạng là quả cầu ánh sáng giống như bóng đèn và di chuyển được theo sự điều khiển của Ma pháp sư nên được gọi là "Bóng đèn di động"

Đám học sinh Quang hệ triển khai ma pháp của mình, rọi sáng những vách đá lởm chởm trong hang động. Tuy nhiên, sâu bên trong vẫn là một vùng bóng tối, làm tim người đập nhanh không kiểm soát được.

"Phong hệ đi lên phía trước dò đường, các cậu có Phong Quỹ, dù gặp phải biến cố thì cũng có thể chạy đi ngay lập tức." Quả nhiên Mục Bạch có xuất thân từ một gia tộc lớn, biết phân công một đội sao cho hợp lý.

Đám học sinh Phong hệ cũng không có kiến gì, Triệu Khôn Tam, Trương Anh Lộ, Dương Tâm Điền đã tiến lên phía trước.

"Phàm ca, em đi lên trước dò đường... Anh đang nhìn cái gì vậy?" Trương Tiểu Hầu là Phong hệ nên đương nhiên cũng phải phụ trách công tác dò đường.

Trong sơn động, nếu không có người dẫn đường đám học sinh này là không ổn. Một khi gặp phải biến cố nào đó sẽ loạn tung hết lên ngay lập tức, quyết định của Mục Bạch đúng là chính xác.

Mạc Phàm vẫn đứng ở cửa sơn động, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cái ao trước miệng núi.

Mấy hôm trước từng có mưa, trong ao có nước là chuyện rất bình thường.

Nhưng Mạc Phàm lại phát hiện ra một chỗ kỳ quái.

"Trên ao còn có ngấn nước [2], điều này chứng tỏ nước trong ao phải cao đến chỗ ngấn này. Vẫn còn thấy rõ ngấn nước nên thời gian mà mực nước giảm xuống sẽ không quá lâu... Tốc độ bốc hơi cũng không nhanh như vậy..." Mạc Phàm lẩm bẩm.

[2]Ngấn nước: đường tiếp giáp giữa mặt nước và đất đá bao xung quanh, khi mực nước đột ngột giảm sẽ hiện ra khu vực đất đá có màu đậm hơn đất đá bên trên mặt nước.

"Có thể là người tổ một làm giả không?" Trương Tiểu Hầu nói.

"Chúng ta cũng làm giả ở bên kia hồ rồi, không lý do gì lại làm giả trên núi nữa." Mạc Phàm tiếp tục nói.

"Vậy ý của anh là..." Trương Tiểu Hầu rất ít khi nhìn thấy Mạc Phàm nghiêm túc như vậy.

"Huấn luyện viên trưởng nói ở đây từng có một đàn Độc Nhãn Ma Lang sinh sống, có lẽ cái ao ngay cửa động này là chỗ uống nước của chúng nó. Nước đã rút xuống cách đây mấy tiếng trước, ngấn nước vẫn còn ở đó." Mạc Phàm suy nghĩ rồi nói.

Trương Tiểu Hầu không ngốc, sao lại không đoán ra ý của Mạc Phàm là gì được, thế là cậu ấy sợ đến nỗi xanh cả mặt.

"Phàm ca, anh đừng dọa em, ý anh nói trong cái động này vẫn còn con gì đó sinh sống, không lâu trước còn ra đây uống nước hả?" Trương Tiểu Hầu lắp bắp.

"Mực nước giảm xuống nhiều như vậy chứng tỏ hình thể con vật này vô cùng lớn, hoặc là không chỉ có một con." Mạc Phàm bổ sung một câu.

Hai hàm răng của Trương Tiểu Hầu đánh nhau lập cập.

"Đi thôi, chắc do anh quá đa nghi rồi." Mạc Phàm vỗ tay một cái, đuổi theo đội ngũ đang đi vào hang động.

Trương Tiểu Hầu vội vàng chạy lên đầu đội, nói phát hiện vừa nãy của Mạc Phàm cho đám người Mục Bạch, Hứa Chiêu Đình, Chu Mẫn.

Nhưng mà Trương Tiểu Hầu còn chưa nói xong đã có một trận gió tràn ngập mùi hôi thối thổi từ trong hang núi ra, điên cuồng đập vào mặt bốn mươi học sinh...

Giống như có một cơn sóng lớn sắp xô tới, không chỉ tóc và vạt áo bị rối loạn mà còn có thể cảm thấy có hơi nước phun vào mặt!

"Grào!"

"Grào!"

Đột nhiên có hai tiếng rít khá đáng sợ truyền ra từ sâu trong hang.

Lúc nà, tất cả mọi người đều hiểu cuồng phong mang theo hơi nước dính dính vừa thổi tới là cái gì rồi!

Trời ạ, đó là nước bọt phun từ trong miệng lúc yêu ma rít gào!

Tất cả bốn mươi học sinh ngơ ngác chôn chân tại chỗ, thân thể cứng ngắc.

Một giây sau mặt của tất cả bọn họ đều biến hình, trong lòng bị lấp kín triệt để bởi sự sợ hãi.

Yêu ma!

Đó chính là yêu ma!

Lúc còn ở trường, mỗi giờ mỗi phút họ đều muốn tiếp xúc với yêu ma, bọn họ càng không ngừng diễn luyện vô số lần dáng vẻ hăng hái chiến đấu với yêu ma trong đầu mình, nhưng khi bọn họ thật sự cảm nhận được hai ánh mắt tham lam màu xanh lục bắn ra từ sâu trong hang, đầu óc bọn họ bỗng trở nên trống rỗng!

Ma pháp chói lọi của các Ma pháp sư Quang hệ còn lơ lửng trên không trung, rọi sáng vào hang động phía trước.

Một bàn chân mọc đầy lông tơ màu xanh lục bỗng bước ra từ trong bóng tối, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao lập tức đặt lên mặt đất...

Ngay sau đó một cái đầu chậm rãi thò ra ngoài, lộ ra ở khu vực được chiếu sáng!

Một hàm răng hé mở như răng cưa xuất hiện, hai chiếc răng ranh đáng sợ mọc dài từ hàm trên xuống hàm dưới và lộ ra bên ngoài không khí, đập thẳng vào mắt của những học sinh này.

Nước dãi màu xanh lục chầm chậm nhỏ xuống từ trên hai cái răng hung ác như kiếm cho thấy lúc này nó đang đói!

Con sói hung mãnh dữ tợn, tiếng hú tràn ngập sức mạnh hơn hẳn loài sói bình thường, kích cỡ thân thể lớn gấp mấy lần lạc đà, bắp thịt toàn thân săn chắc như nham thạch, còn có bộ lông màu lam đậm dựng lên như mũi kim...

Con yêu ma này cứ đứng trước mặt bốn mươi học sinh, đôi mắt màu xanh lục như đang nhìn một đống đồ ăn ngon miệng, tham lam, lạnh lùng!

"Chạy... Chạy... Chạy mau!"

Không biết là ai đang run rẩy hét lên một tiếng.