Chương 38: Trạm dịch núi Tuyết Phong

Edit: Cơ Hoàng

Xe buýt đưa mọi người đi xuyên qua một bãi đất hoang rộng lớn ngoài thành, không lâu sau núi rừng đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Núi rừng rất xanh, rất sâu, nhìn gần thì cành lá xum xuê, cỏ dại rậm rạp, ở phía xa thì núi non chằng chịt, mây xếp thành tầng dày đặc.

“Các em có trông thấy ngọn núi đứng đơn độc kia không? Nó chính là núi Tuyết Phong, cũng là biên giới của Bác Thành chúng ta. Trạm dịch núi Tuyết Phong được xây dựng trong thung lũng giữa hai ngọn núi Tuyết Phong và Lôi Vũ.” La Vân Ba bắt đầu giới thiệu với học sinh.

“Bác Thành của chúng ta là một thành phố không lớn cũng không nhỏ, nếu lớn như mấy thành phố cấp một như Ma Đô, Đế Đô, Yêu Đô thì biên giới an toàn ở đó cũng không được gọi là trạm dịch, trại nhỏ nữa.” Huấn luyện viên Phan Lệ Quân có tóc mái chỉ dài bằng ngón trỏ nói.

“Nếu các vị huấn luyện viên phải tiếp xúc với yêu ma nhiều như vậy, chẳng lẽ mọi người đều là Ma pháp sư trung giai ạ?” Vương Tam Bàn mở miệng hỏi.

“Trung giai sao?” Phan Lệ Quân nhìn lướt qua Vương Tam Bàn, sau đó trả lời bằng một câu mất lòng nhưng lại đúng sự thật: “Làm gì có chuyện Ma pháp sư cấp trung giai dẫn đội cho đám nhóc các cậu chứ.”

Vương Tam Bàn nghe thấy thế thì cũng mất hứng, nói thầm: “Nói như vậy các người cũng chỉ là Ma pháp sư sơ giai, cũng đâu có khả năng gì có thể dẫn đội.”

Vương Tam Bàn là loại người không giữ mồm giữ miệng điển hình, sau khi phun ra lời nói này thì chỉ thấy hai vị huấn luyện viên nhìn hắn cười cợt, hiển nhiên là hai người cảm thấy lời nói này của Vương Tam Bàn quá ngây thơ.

...

Xe buýt chạy một mạch vào trong núi, cũng đã chạy được thời gian hơn nửa ngày.

Thời gian nửa ngày này Mạc Phàm cũng không rảnh rỗi, hắn vẫn luôn ngồi ở cuối xe buýt duy trì trạng thái minh tu.

Có vẻ như hắn rất có duyên với xe buýt thì phải, lần trước hắn khống chế được bảy Tinh Tử hình thành Lôi Ấn ở trên xe buýt.

Lần này hắn cũng cảm thấy Hỏa hệ của mình sắp chạm đến gì đó.

Vòng cổ Tiểu Nê Thu có công dụng như một Tinh Trần Ma khí nên thời gian tu luyện của Mạc Phàm tăng lên rất nhiều. Từ lúc sát hạch hàng năm đến bây giờ cũng đã được một năm, trong một năm này Mạc Phàm phát hiện ngoại trừ toàn bộ Tinh Trần trở nên óng ánh và to lớn ra thì hình như Tinh Tử trong Tinh Trần Hỏa hệ cũng xuất hiện một chút biến hóa.

Nếu trước kia ánh sáng do các Tinh Tử này tỏa ra lúc sáng lúc tối thì bây giờ ánh sáng của nó phát ra rất ổn định.

Nghe nói một khi Tinh Tử xuất hiện sự lột xác rõ ràng về ánh sáng thì ma năng truyền ra sẽ trở nên nhiều hơn, hiệu quả với uy lực của ma pháp cũng tăng lên theo!

Hắn đã phải bỏ ra ròng rã thời gian cả năm lớp mười một để tăng lên cấp bậc này.

Không biết Hỏa Tư mạnh lên một cấp sẽ có uy lực như thế nào nhỉ? Thật đáng mong chờ!

...

Rốt cuộc cũng đến trạm dịch núi Tuyết Phong.

Tuy gọi là cái trại nhỏ nhưng nơi này cũng không phải là một thôn trang đơn sơ gì.

Hai bên trạm dịch là vách núi cao chót vót, vách núi này cao tới trăm mét, phải hoàn toàn ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy bầu trời.

Hai bên vách núi tạo thành bức tường ngăn thiên nhiên, hơn nữa phía trước và sau đường thung lũng này lại bị hai cánh cửa đá lớn chặn lại, toàn bộ trạm dịch trông như một cái pháo đài nhỏ kẹt ở trong thung lũng.

“Nơi này chính là trạm dịch núi Tuyết Phong, nghe nói trừ những yêu ma biết bay và yêu ma cao cấp có năng lực leo trèo mạnh mẽ ra thì pháo đài núi Tuyết Phong này đủ để ngăn chặn đa số yêu ma tác quái ở bên ngoài. Ngoài ra, từ khi có trạm dịch núi Tuyết Phong thì đã nhiều năm nay chúng ta chưa từng nghe nói có yêu ma hại người trong khu vực an toàn.” Trương Kiến Quốc bước từ trên xe buýt xuống, nhìn cửa đá bảo vệ khổng lồ mà không khỏi cảm khái.

“Thầy ơi, em nghe nói cái cửa đá bảo vệ này do ma pháp sư Thổ hệ kiêm kiến trúc sư nổi tiếng ở Bác Thành chúng ta là Trương Ngọc Hằng làm ra, ma pháp từ trung giai trở xuống đều không thể lay động nó có đúng không ạ?” Nữ học bá Chu Mẫn rất là hiếu học hỏi.

“Đúng vậy, tuy cửa đá trông hơi cũ kỹ nhưng thực tế thì độ kiên cố của nó không kém gì sắt thép.” Trương Kiến Quốc đi ở đằng trước, trên tay cầm một lá cờ ghi tổ ba như một người hướng dẫn viên du lịch dẫn theo một đám học sinh đi tham quan tòa thành cổ vậy.

Không lâu sau xe buýt của bốn tổ khác cũng lần lượt đến, một trăm học sinh lớp chọn của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan đều đứng dưới cửa đá khổng lồ.

Hai bên cửa đá đều có trạm gác, trong đó một vị Ma pháp sư quân đội [1] không mặc quân phục đang nhàn nhã đùa giỡn một ngọn lửa trong lòng bàn tay. Ngọn lửa giống như sủng vật biết nghe lời bay nhảy giữa các ngón tay, thỉnh thoảng còn nhảy múa xung quanh người anh ấy, trông rất tao nhã, kỳ diệu.

[1] Ma pháp sư quân đội: sau chương này sẽ gọi tắt là Quân pháp sư.

Mạc Phàm nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Nhìn bản lĩnh chơi đùa với ngọn lửa của đối phương là biết người đó thành thạo hơn hắn rất nhiều, không biết có phải Hỏa Tư của vị này cũng có uy lực mạnh mẽ hơn hắn luôn không.

“Ha, Trảm Không lão đại, sao hôm nay anh lại chạy tới đây trực vậy?” La Vân Ba ngẩng đầu lên cười nói với vị Ma pháp sư Hỏa hệ đang trêu đùa ngọn lửa kia.

“Cũng đang rảnh rỗi, nghe nói hôm nay có một đám thiếu nữ cấp ba tới nên cố ý đến xem một chút.” Người đàn ông tên là Trảm Không cũng không thèm che dấu bản tính của mình, cười khà khà nói.

Chu Mẫn đứng một bên nhăn nhó lông mày, bởi vì cô ấy cảm thấy vị Ma pháp sư tên Trảm Không này đang nhìn chằm chằm đánh giá mình.

“Ôi! Người đó đẹp trai quá!”

“Đúng vậy, đúng vậy, mấy tên nhóc ở trường chúng ta không bằng một góc của người ta được. Thật là manly!”

“Người ta còn rất thành thật nữa.”

Mấy cô nàng mê trai trong lớp lập tức không khống chế được bản thân, bắt đầu líu ra líu ríu.

“Này em gái, em đừng cau mày với lão đại Trảm Không của chúng tôi nữa, anh ấy là một trong số ít những Ma pháp sư mạnh nhất ở đây đấy.” Đội phó Phan Lệ Quân có vẻ không thích dẫn dắt học sinh nói, trong giọng nói còn tỏa ra sự ngưỡng mộ đối với người đàn ông tên Trảm Không râu mọc tua tủa này.

“Trảm Không hả? Tôi cũng từng nghe nói, người đó chẳng phải là Ma pháp sư Hỏa hệ giết nhiều yêu ma nhất ở trạm dịch núi Tuyết Phong này sao!” Trương Kiến Quốc lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cao giọng nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

“Chỉ giết mấy con yêu ma thôi mà, có gì mà ghê gớm chứ.” Vương Tam Bàn nói.

“Đúng là không có gì ghê gớm thật, lúc đầu Đặng Khải muốn cho các em tới đây rèn luyện thì tôi cũng đã cự tuyệt...” Người đàn ông đẹp trai râu tua tủa tên Trảm Không nói.

“Cảnh giới một năm trước đã qua rồi, bây giờ mọi chuyện cũng đã yên ổn, nhưng Ma pháp sư không thể không trải qua lần rèn luyện này, cũng không thể vì cảnh giới một năm trước mà chậm chạp không rèn luyện được.” Trương Kiến Quốc nói.

“Tôi thì sao cũng được, nhưng đừng để đám học sinh đó chạy loạn khắp nơi, tôi không chịu được cảnh mấy em gái xinh đẹp da thịt non mềm đó bị Độc Nhãn Ma Lang cắn máu thịt be bét đâu.” Trảm Không cười ha ha nói.

Trương Kiến Quốc cười lúng túng.

Người ta là cao thủ chân chính, cho dù có đùa giỡn nữ sinh thì giáo viên như ông ta cũng không làm gì được.

Cảnh giới một năm trước ấy hả?

Việc này Mạc Phàm cũng từng được nghe cô Mạc Thanh nhắc đến, có điều phần lớn thời gian hắn đều ở trong trường học, bên ngoài xảy ra cuyện đáng sợ gì thì hắn cũng ít được biết.