Edit: Cơ Hoàng
“Tôi biết sau khi sử dụng và nếm được chỗ tốt của Tinh Trần Ma khí mang lại, em sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định đi thu thập tinh phách. Vừa hay, chờ sau khi các em kết thúc quý tu luyện này, các em sẽ được ra ngoại thành rèn luyện trong vòng hai tháng, đến khi em nhìn thấy yêu ma thật sự thì có lẽ em mới từ bỏ ý định này.” Đường Nguyệt nói.
[1] 1 quý = 3 tháng
“Rèn luyện là sao ạ?” Mạc Phàm chưa từng nghe nói có việc này, chẳng lẽ là kỳ học quân sự ở trung học phổ thông trong truyền thuyết hả?
“Mỗi một vị Ma pháp sư đều cần phải trải qua những ngày tháng này, bồi dưỡng Ma pháp sư không phải là để các em được sống trong nhung lụa, cũng không phải là để các em tranh cường háo thắng với nhau. Bồi dưỡng Ma pháp sư là để trong lúc mấu chốt các em có thể chiến đấu với yêu ma, vì vậy rèn luyện là một lần thử thách tâm lý quan trọng dành cho các em.” Đường Nguyệt nói.
“Em sẽ học tập thật nghiêm túc.”
“Không.” Đường Nguyệt nói: "Rèn luyện không giống như sát hạch, tôi chỉ hy vọng trong tình huống gặp phải yêu ma thì em và các học sinh khác có thể tỉnh táo và nghĩ ra biện pháp để có thể sống sót là được.” Đường Nguyệt nói với ý tứ sâu xa.
Đường Nguyệt nói xong liền xoay người rời đi, Mạc Phàm định đuổi theo để hỏi đến cùng thì phát hiện thân hình lồi lõm quyến rũ kia đang từ từ dung nhập vào nơi ánh trăng không chiếu tới, sau đó biến mất không còn hình bóng.
Lần này Mạc Phàm đã nhìn thấy rõ ràng.
Cô ấy dung nhập vào trong bóng tối rồi hoàn toàn biến mất giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Mạc Phàm vội vàng nhảy từ trên bể nước xuống, thò đầu ra từ lan can sân thượng.
Điều làm Mạc Phàm kinh hãi là mới vừa rồi cô Đường Nguyệt còn đang ở sân thượng tầng tám mà giờ đã ở bên dưới sân trường, đang nhẹ nhàng chậm rãi bước về phía khu ký túc xá giáo viên. Ánh trăng sáng kéo dài bóng dáng của cô, trông giống như một vị Tinh Linh Bóng Đêm cao ngạo.
Sau khi Đường Nguyệt đi vào chỗ bóng cây ngổn ngang, bóng dáng vẫn nằm trong tầm mắt của Mạc Phàm đột nhiên biến mất. Không thể tìm thấy được vị giáo viên thần bí này trong bóng đêm buồn bã đó nữa.
Rốt cuộc đây là kỹ năng gì vậy?
Trong tất cả các hệ mà Mạc Phàm biết, chỉ có Phong hệ là có thể sử dụng Phong Quỹ để nâng cao tốc độ di chuyển. Với Mạc Phàm thì đây đã là kỹ năng ghê gớm lắm rồi, nhưng không biết cô Đường Nguyệt đã sử dụng kỹ năng ma pháp gì mà như có thể trốn vào bóng tối rồi nhanh chóng di động vậy.
Đúng là không bố con thằng nào ngầu bằng! Không biết khi nào hắn mới học được kỹ năng này nhỉ?
Nói đi thì cũng nói lại, có vẻ cô Đường Nguyệt này không được bình thường cho lắm.
Nghe nói các ma pháp sư phải tu luyện tới cấp bậc trung giai mới có thể thức tỉnh hệ thứ hai, hay nói cách khác ít nhất thì cô Đường Nguyệt đã là một vị ma pháp sư trung giai.
Không trách toàn trường có nhiều giáo viên thực tiễn có kinh nghiệm hơn lại bị cô ấy quét xuống dưới, trong mắt rất nhiều người thì ma pháp sư trung giai đã là một sự tồn tại cao không thể với tới rồi!
Xem ra cô Đường Nguyệt chính là một bắp đùi to… hắn phải ôm chặt mới được!
“Các cậu có nghe tin gì chưa? Sau khi quý tu luyện này kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu rèn luyện ma pháp sư đó.”
“Rèn luyện ma pháp sư là cái quái gì vậy?”
“Chính là đi dã ngoại rèn luyện đó.”
“Không thể nào! Từ nhỏ tớ đã được nghe nói rằng dã ngoại có yêu ma chuyên ăn thịt người sống, tớ có thể không đi được không?”
“Không đi cũng không được, kỳ rèn luyện này có liên quan tới kỳ thi đại học của chúng ta, tương đương với một môn học quan trọng đấy!”
“Chỉ là rèn luyện thôi, có gì mà phải sợ? Chúng ta là Ma pháp sư, nếu có gặp bọn yêu ma chỉ cần một chiêu Băng Mạn là có thể đóng băng bọn nó thành tượng đá.”
“Nhưng mà tớ nghe nói yêu ma lợi hại lắm đấy! Chẳng phải giáo viên dạy môn yêu ma vẫn luôn nhấn mạnh rằng chúng ta đừng đối mặt với yêu ma một mình sao?”
Đúng như cô Đường Nguyệt từng nói, sau khi kết thúc quý tu luyện này thì bọn họ sẽ chào đón một lần rèn luyện dã ngoại cực kỳ tàn khốc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể bọn họ sẽ được gặp yêu ma thật sự.
Tất nhiên vẫn có môn yêu ma, các giáo viên vẫn thường hay rỉ tai mọi người về thứ gọi là yêu ma này không biết bao nhiêu năm, nhưng đám học sinh thì vẫn chưa bao giờ thật sự được nhìn thấy yêu ma, cho dù có lén lút lên mạng xem một ít video yêu ma nhưng cũng chả khác gì đang xem phim Godzilla của nước Mỹ.
Lần này coi như cuối cùng bọn học sinh được nhìn thấy yêu ma thật rồi. Sau khi tin tức này được thông báo ra, có thể nói toàn trường đang bàn tán về việc này.
Lớp chọn sẽ là lớp được đi rèn luyện đầu tiên.
Sau khi kết thúc sát hạch hàng năm thì tất cả thành viên của lớp chọn đều đã khống chế được bảy Tinh Tử, bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, mỗi người bọn họ đã có thể phóng thích ma pháp của riêng mình một cách thành thạo.
Cũng chỉ những học sinh đã nắm giữ kỹ năng ma pháp thì nhà trường mới dám cho bọn họ đi rèn luyện, còn người bình thường thì không hề có chút sức lực chống cự khi gặp phải yêu ma.
...
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhờ vòng cổ Tiểu Nê Thu mà Mạc Phàm đã tu luyện Tinh Trần Lôi hệ và Tinh Trần Hỏa hệ của mình lên gấp năm, sáu lần lúc trước.
Bất luận là Lôi Ấn hay Hỏa Tư thì hắn đều có thể phóng thích một cách dễ dàng.
Bởi vì có thể huấn luyện Hỏa Tư một cách công khai trong trường nên bây giờ Mạc Phàm có thể phóng thích Hỏa Tư nhanh hơn, ước chừng cần khoảng ba giây là có thể phóng thích thành công, Lôi Ấn thì chậm hơn, phải mất tầm bốn giây.
Mà hiện giờ hầu hết học sinh trong lớp chọn phải mất từ năm đến mười giây mới có thể phóng thích ma pháp, Mạc Phàm đã dẫn đầu trong phương diện phóng thích này.
Lớp chọn có tổng cộng một trăm học sinh, được chia làm năm nhóm nhỏ, mỗi nhóm khoảng hai mươi người.
Sẽ có giáo viên đi theo, ngoài ra sẽ thêm hai vị huấn luyện viên dẫn đầu.
Mỗi một nhóm nhỏ đều có xe buýt riêng, xe buýt của trường chở một đám Ma pháp sư trẻ tuổi ra ngoại thành.
Lộ tuyến đã được cố định sẵn, tất cả sẽ tới trạm dịch [2] ở núi Tuyết Phong.
[2] trạm dịch: trạm dừng chân
Trạm dịch núi Tuyết Phong là một trại liên lạc quan trọng do các Thợ săn của Liên Minh Thợ Săn xây dựng để có thể vận chuyển vật tư từ Bác Thành đến, toàn bộ trại nhỏ này được xây dựng bên trong thung lũng.
“Các em có nhớ tôi đã từng nói mỗi một trạm dịch xung quanh thành phố chính là biên giới khu vực an toàn, khu vực bên ngoài trạm dịch là những nơi yêu ma sẽ lui tới. Vậy nên nếu các em chưa có năng lực đối phó với yêu ma thì tuyệt đối đừng đi ra khỏi biên giới an toàn của trạm dịch, nếu không các em sẽ chỉ còn lại một đống xương cốt mà thôi!” Thầy giáo dạy môn yêu ma là Trương Kiến Quốc nói.
“Đúng vậy, mỗi ngày Liên Minh Thợ Săn chúng tôi, Hiệp Hội Ma pháp cùng với các thế gia lớn khác đều sẽ phái người đi tuần tra khu vực bên trong trạm dịch, bố trí cảnh giới, chắc chắn sẽ không để bất kỳ con yêu ma nào bước vào khu vực nhân loại chúng ta sinh sống. Tuy nhiên sức mạnh Ma pháp sư của chúng tôi cũng có hạn, chỉ có thể bảo vệ khu vực bên trong biên giới của trạm dịch, còn ở bên ngoài trạm dịch thì chúng tôi không thể ra sức được. Dù sao thì những nơi như rừng rậm, thung lũng, rừng hoang, ngọn núi đều có địa hình rắc rối và phức tạp, cho dù có Ma pháp sư mạnh mẽ thì chúng ta cũng không thể tiêu diệt hết lũ yêu ma núp trong hang động hoặc dưới lòng đất kia được.” Đội trưởng tiểu đội thợ săn số ba là La Vân Ba nói.
La Vân Ba là một người đàn ông anh tuấn có làn da ngăm đen, sau khi mấy cô nữ sinh trong tổ nhìn thấy vị đội trưởng La Vân Ba này, mắt cô nào cũng lóng la lóng lánh, có vẻ những nữ sinh này rất sùng bái và mê luyến vị huấn luyện viên đẹp trai trong kỳ rèn luyện này.
La Vân Ba là huấn luyện viên dẫn đội lần này.
Phó huấn luyện viên là một người phụ nữ, tên là Phan Lệ Quân. Cô ấy có thân hình xốc vác và làn da ngăm đen, khác xa với các thiếu nữ Ma pháp sư ở trong trường.