Edit: Cơ Hoàng
Trong một sơn động đơn sơ có một đống lửa trại đang cháy bùng bùng. Một chàng trai quần áo rách rưới như người nguyên thuỷ đang ngồi trên tảng đá, bên cạnh là một người phụ nữ dáng người nóng bỏng, dù đang nằm nhưng vòng ngực vẫn phập phồng kinh người.
Chiếc quần màu xanh quân đội của người phụ nữ đã bị cởi ra, để lộ quần lót màu hồng phấn xinh đẹp, chiếc quần nhỏ hẹp hoàn toàn không che được hết vẻ thuần khiết và trưởng thành của cô, làn da đầy đặn của cô lộ ra ngoài không khí, càng quyến rũ hơn dưới ánh lửa.
Sơn động, lửa trại, trai đơn gái chiếc, khung cảnh như tranh đó luôn khiến người ta tự bổ não ra vô số tình tiết động lòng người!
“Sao lại có phụ nữ ở cái nơi quái quỷ này?” Chàng trai lẩm bẩm.
“Ưm…” Người phụ nữ nằm bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng rên bằng giọng mũi dễ nghe khiến không khí trong sơn động trở nên càng khô nóng hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tên nào đó.
“Chết rồi, quên không mặc quần cho chị ta.”
Vừa dứt lời, Ly Mạn đã tỉnh khỏi cơn mê. Sau khi mở mắt ra, cô mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh, cuối cùng mới phát hiện ra một người tóc dài như dã nhân đang ngồi ở bên cạnh. Cô lập tức tập trung và nín thở, định vận dụng ma pháp theo thói quen.
“Chị trúng độc.” Dã nhân tóc dài nhếch môi để lộ hàm răng trắng đẹp, răng nanh của hắn hơi nhọn, giống như hai thanh kiếm muốn lộ ra khỏi môi.
“Cậu là… thợ săn?” Ly Mạn phục hồi tình thần, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Sở dĩ cô nói năng ngập ngừng như vậy là do chàng trai này thật sự rất giống dã nhân, dù pháp sư thợ săn có vô dụng đến đâu thì cũng biết tắm rửa cho sạch sẽ, nhưng tên này thì không biết đã rời khỏi thành thị bao lâu rồi.
“Gần như vậy, tạm thời chưa thể rời khỏi vùng núi hoang vắng này.” Chàng trai trả lời.
“Cậu đã cứu tôi?” Ly Mạn hỏi.
“Đúng vậy, chị bị trúng loại độc rất đáng sợ, lúc trước tôi bị trúng độc này cũng phải mất rất nhiều công sức mới giải được. Có điều thể chất của chị mạnh hơn tôi nghĩ, còn tưởng chị phải hôn mê ít nhất bảy tám ngày mới tỉnh.” Chàng trai dã nhân nói.
“Cảm ơn, thực ra trước kia tôi không bất cẩn như vậy.” Ly Mạn giải thích.
“Chị là phụ nữ, sao dám đi lại ở nơi nguy hiểm như thế này một mình?” Chàng trai dã nhân hỏi.
“Chẳng phải cậu cũng ở một mình sao?” Ly Mạn hỏi lại, trong ánh mắt mang theo mấy phần ngạo nghễ của phụ nữ.
“Nói cũng đúng, chị cũng đến tìm bảo vật ở trong sơn cốc à?” Chàng trai dã nhân hỏi tiếp, cặp mắt màu đen kia rất biết tìm lúc để nhìn lén người phụ nữ kia.
Ly Mạn lắc đầu, cô nhớ lại tia sét mà mình nhìn thấy trước khi ngất xỉu, lại cẩn thận đánh giá chàng trai như dã nhân này, mở miệng nói: “Tôi đi tuần tra, gần đây xuất hiện một sinh vật rất thích giết chóc.”
“À, à…” Chàng trai dã nhân hơi bất tự nhiên dời tầm mắt đi, đổi đề tài, “Không phải đến tìm bảo vật là được, đã có rất nhiều người chết rồi.”
“Có rất nhiều người đã chết?” Ly Mạn sửng sốt.
“Đúng vậy, chị nghĩ sao mà chị lại trúng độc? Tôi đã nhắc nhở mấy nhóm người rồi nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý đến tôi.” Chàng trai dã nhân nói.
“Sơn cốc này không tầm thường.” Ly Mạn nhíu mày lại, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc mình trúng độc và hơi thở khiến mình bất an khi tiến vào thung lũng.
Cô là một pháp sư cao giai, đến cả cô mà còn suýt bỏ mạng tại đây thì càng đừng nói đến mấy đội ngũ pháp sư thợ săn kia.
Không xong rồi, đội ngũ Đại Chuỳ còn chưa biết vấn đề ở đây, chỉ mong bọn họ đừng trúng phải loại độc này, nếu không cả đám sẽ bỏ mạng ở thung lũng này mất.
“Phải thêm một ngày nữa độc trên người chị mới được giải hết, tạm thời chị cứ trốn ở trong sơn động đi.” Chàng trai dã nhân nói.
“Sao cậu lại ở đây?” Ly Mạn dò hỏi.
“Thu thập chút đồ…” Chàng trai dã nhân cười bí hiểm.
“Nhìn đủ chưa?” Ly Mạn nổi cáu, lườm chàng trai dã nhân này.
“À… Tôi ra ngoài một lát, chị mặc quần vào đi, tôi hong khô cho chị rồi!” Dã nhân xấu hổ đi ra khỏi sơn động.
Thật ra là Ly Mạn không nhịn nổi nữa, trong lúc nói chuyện với người này cô đã ám chỉ bảo đối phương đi ra ngoài rất nhiều lần, ai ngờ cậu ta cứ ngồi đó nói mãi như không có việc gì.
Nếu không phải nể mặt vì cậu ta đã cứu mình, thì chuyện cởi quần cô ra đã không thể tha thứ rồi!”
…
Sau khi trở về, người phụ nữ có vẻ nóng tính kia đã mặc quần vào, đang nhìn chằm chằm vào đống lửa suy nghĩ xem có nên xử tên dã nhân kia không.
Vừa nãy cô đã kiểm tra thấy chỗ đó không có gì khác thường… còn cái màng mỏng kia thì đã bị phá từ lâu rồi, làm một nữ quân pháp sư, trinh tiết đã sớm bị mất vì những cuộc huấn luyện tàn khốc chứ chẳng liên quan gì đến đàn ông.
“Có thể nhờ cậu một chuyện được không?” Ly Mạn nhìn dã nhân tóc dài đang đi tới.
Ly Mạn thầm cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc dã nhân này đã sinh sống ở đây bao lâu mà tóc đã dài đến mức quét được nhà, sợi nào cũng cứng như dây thép, hơn nữa răng nanh thì như chó sói. Nếu không phải mặt cậu ta giống người bình thường, Ly Mạn đã nhầm cậu ta là do chó sói nuôi lớn, đúng là phiên bản đời thực của thiếu niên chó sói!
“Tôi không có thời gian.” Thiếu niên sói từ chối.
“Tôi còn chưa nói là chuyện gì.” Ly Mạn hơi buồn bực nói.
“Chị à, tôi thật sự không có thời gian, mạng tôi còn chưa được bảo toàn nữa.” Thiếu niên sói nói.
“Cậu định làm gì, tôi có thể giúp cậu, nhưng hiện giờ tôi hi vọng cậu có thể đi báo cho đội pháp sư thợ săn mới tiến vào đây cách đây không lâu, nói là tôi nhắc nhở bọn họ đừng tuỳ tiện xông vào, sẽ mất mạng.” Ly Mạn nói.
Ly Mạn có ấn tượng khá tốt với đội kia, mặc dù bọn họ hơi háo sắc một chút nhưng cô đã quen với việc bị nhìn chằm chằm này rồi.
“Tôi thật sự… chỉ thiếu cắm biển ở đó thôi! Thứ ở giữa đầm lầy trong thung lũng vốn đã bị thương, kết quả dạo này có không biết bao nhiêu đội pháp sư đến đưa đồ ăn cho nó, tôi không cản được!” Thiếu niên sói oán giận nói.
Nghĩ đến tin đồn trong thung lũng này có linh chủng Thổ hệ, còn thuộc hàng cực phẩm, nên đã có rất nhiều pháp sư thợ săn đến thăm dò tìm bảo vật, ai ngờ thung lũng này là một cái bẫy, bẫy chết không biết bao nhiêu người. Mà tin tức toàn quân bị diệt này sẽ tạm thời không thể truyền đến thành phố trong thời gian ngắn được. Nếu tin tức lan quá rộng sẽ càng có nhiều người đến chịu chết hơn.
Ngay cả một pháp sư cao giai như cô còn trúng chiêu, dù có bao nhiêu đội nữa đến cũng đều chịu chết!
“Cậu nói thứ đó bị thương, sao cậu biết được?” Ly Mạn nhanh chóng nổi lòng nghi ngờ với thiếu niên sói này.
Người khác đều đi được nửa đường là chết trùm, nhưng tên này lại vẫn sống nhăn răng trong thung lũng.
Còn nữa, rõ ràng cô cảm nhận được Tử Thần hồ Động Đình đã xuất hiện lúc mình hôn mê, sao cuối cùng lại thành dã nhân này cứu cô? Chẳng lẽ là cô bị ảo giác?”
“Chuyện này… không cần chị nhọc lòng.” Thiếu niên sói ấp úng nói.
“Tôi còn chưa biết tên cậu.”
“Ồ, chị cứ gọi tôi là Phạm Mặc.”
“Có vẻ cậu rất quen thuộc với nơi này, không muốn nhìn thấy quá nhiều người bỏ mạng, đều là pháp sư trung giai… chúng ta cùng nhau diệt trừ thứ trong thung lũng đi.” Ly Mạn nhìn chằm chằm thanh niên trông thật sự không tầm thường này, nghiêm túc nói. Quân đội có nghĩa vụ phải diệt trừ tất cả tai hoạ ngầm, Ly Mạn là chỉ huy quân sự, gặp phải chuyện này là đạo nghĩa không thể chối từ!
Mạc Phàm lại ngẩn người ra, đánh giá người phụ nữ có khí chất uy nghiêm khó tả này từ đầu xuống chân một phen.
“Đúng là tôi đã nghĩ cách giải quyết nó, tiếc là chỉ có hai người chúng ta chắc chắn không thu phục được nó, phải có thêm một người đủ linh hoạt dẫn dắt đám độc trùng kia đến.” Mạc Phàm nói.
“Trước khi bọn tôi tiến vào sơn cốc có một tên nhóc lén lút đi theo, có vẻ người này từng học bản lĩnh truy lùng và ẩn nấp của quân đội, để tôi đi tìm cậu ta.” Ly Mạn nói.
“Vậy cũng không đủ, phải có một người thực lực mạnh đủ để cản chân sinh vật cấp Thống Lĩnh nữa… Haiz, thôi, cứ thử một lần đã, chị đi tìm người kia đến đây. Tôi nói trước, đừng giành đồ mà tôi cần, nếu không các người đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Mạc Phàm nói.
“Tôi không có hứng thú với thứ gì.” Ly Mạn nói kiểu không dính khói lửa phàm trần.