Chương 1 : Huyền Thiên Đại Đế
Hư không vô tận bên trong, ở trên một cái rộng vô cùng đại lục, một nơi cách đây không bao lâu, nó vẫn là một cái hòa bình chỗ, một cái phồn vinh, Tu Luyện Giả đi đầy đất nơi, nhưng mà lúc này đây, tình cảnh có một chút …
Ưm.
Không đúng, phải nói là tình cảnh có một sự thay đổi rất lớn.
Lúc này đây, vốn phải là một cái phồn vinh, vui vẻ, người người hòa thuận chung sống hòa thuận tình cảnh bây giờ lại chỉ còn những tu luyện giả, yêu tộc, ma tộc,… thân thể, những cái kia thân thể máu tươi còn chưa chảy hết, trên khuôn mặt trước khi chết cũng là một cái không cam lòng biểu lộ.
Đúng vậy, nơi đây đã có một trận chiến, một cái vô cùng kinh khủng trận chiến!
Một người, một cái phàm nhân, hắn không có tu vi, cũng không phải là Thể Tu, không phải là Hồn Tu, tuy nhiên hắn lại có cực kì mạnh thực lực, một cái vô địch, đủ để Vạn Tộc run sợ thực lực! Tất nhiên, Vạn Tộc cũng không biết hắn có thực lực đủ để tiêu diệt bọn chúng trong nháy mắt bọn chúng cho rằng thực lực của thiếu niên cũng chỉ là cực kì mạnh mà thôi.
Vạn Tộc đều muốn có trong tay thiếu niên những cái kia Bí Bảo, Linh Bảo, Bí Kỹ, Linh Kĩ, Thần Thông,… Những cái mà bọn chúng cho rằng nhờ có chúng mà thiếu niên mới có thể có được siêu cường thực lực.
Bọn chúng chuẩn bị rất nhiều thứ, từ có được Vô Hiệu Hóa Thiên Phú thiên phú người, đến có được vô hiệu hóa Linh Kỹ, Thần Thông, Bí Bảo… thiên phú người, đến Ức Vạn Tộc Đại Đế, Nữ Đế.
Thậm chí đến cả Vạn Tộc trấn tộc chí bảo bọn chúng cũng không hề do dự cho một cái Đế Cấp Luyện Khí Sư cho dung hợp lại tạo thành một cái bọn chúng cho rằng có thể giết chết thiếu niên thanh kiếm, bởi vì chúng cho rằng chỉ cần giết chết được thiếu niên, lấy được trong tay hắn đồ vật tất nhiên bọn chúng cũng sẽ không thua thiệt.
Nhưng Vạn Tộc không biết, cũng không ngờ tới thiếu niên thực lực không phải dựa vào những cái mà bọn hắn muốn từ thiếu niên cướp lấy, mà là nhờ những thứ khác, tuy nhiên bọn chúng là bao gồm Vạn Tộc tự nhiên cũng không phải tất cả Vạn Tộc đều là những tên não toàn cơ bắp, không biết suy nghĩ.
Bọn chúng cũng có nghĩ tới thực lực của thiếu niên sẽ không toàn bộ đều ở ngoại vật, nhiều ít cũng sẽ có một chút thực lực của chính mình nên bọn chúng cũng đã chuẩn bị một vài người có khả năng vô hiệu hóa tất cả những thứ mà thiếu niên đã sử dụng, làm cho thiếu niên trở thành một con cừu non bị bọn chúng tùy tiện tiêu diệt, không có chút nào sức phản kháng.
Sau đó của thiếu niên đồ vật sẽ bị bọn chúng từ từ chia cắt, sau đó chia ra, thiếu niên những cái yêu hắn, được hắn bảo vệ nữ nhân sẽ trở thành bọn chúng đồ chơi, nếu như bị phân chia tới nam vậy sẽ bị bọn chúng bắt trở thành nô lệ tình dục, còn nếu về với nữ nhân thì sẽ trở thành nô bộc, bị dùng làm món hàng để trao đổi, chỉ có hơn chứ không kém.
Bọn chúng ý nghĩ là như vậy.
Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao chúng phải đối với thiếu niên làm như vậy? Chuyện này vậy phải nói đến lúc thiếu niên 95 tuổi năm ấy.
Lúc đó, thiếu niên đã có được Vô Địch thực lực.
Nhưng hắn vì tu luyện Cấm Kỵ đáng lý ra thì hắn sẽ bị trục xuất khỏi Đại Lục này, bị đẩy ra vô tận Hư Vô bên ngoài.
Ở trong đó có một cái lời đồn :"Người bình thường, không, cho dù là ở trong vị diện Chí Cao cường giả, Chúa Tể, Bá Chủ hay là gì chỉ cần vừa đặt chân ra bên ngoài thì ngay lập tức, tên kia sẽ chết"!
Tất nhiên, lời đồn cuối cùng cũng chỉ là lời đồn, hắn là một cái đã ở bên ngoài dạo chơi qua một lần, tự nhiên hắn biết mảng Đại Lục này, so với bên ngoài Hư Vô vẫn chỉ là một hạt cát, cũng biết được lời đồn này thật giả. Còn về phần hắn đi ra bên ngoài lúc nào thì đó là lúc hắn còn mới 16 tuổi, lúc mà Đại Lục này tất cả mọi người còn chưa nhận ra sự tồn tại của hắn.
Về lời đồn thì bên ngoài kia là Hư Vô Chi Khí, nó là một cái chỉ cần chạm vào thì ở trong Đại Lục này người, chắc chắn chết không thể nghi ngờ! Tất nhiên cách để tồn tại ở bên trong nó cũng không thiếu.
Đa phần những người đã bước ra bên ngoài đều có cách để có thể tồn tại ở bên trong Hư Vô Chi Khí, tuy nhiên bọn họ cũng không hề quay về.
Bởi vì mục đích bọn hắn muốn đi ra ngoài kia chính là muốn đột phá cảnh giới cao hơn, lúc bước ra ngoài kia, bọn hắn đột phá, cũng phát hiện so với những cư dân ở nơi đây bọn họ quá nhỏ yếu, bọn hắn ở bên ngoài tu luyện rất rất lâu, cũng không bao giờ quay lại. Vì thế, những lời đồn, truyền thuyết về bên ngoài đại lục mới được lan truyền.
Năm xưa hắn đi ra bên ngoài để tăng cường thực lực cũng không có vấn đề gì. Còn bây giờ? Đừng nói là mảng đại lục này, cho dù cả vị diện này muốn trục xuất hắn ra ngoài đó cũng chính là nằm mơ!
Tuy nhiên, không có bị trục xuất nhưng vì tu luyện cấm kị, hắn bị cấm kị phản phệ, nhưng vì một số lí do hắn không thể để mình bị cấm kị ảnh hưởng đến nên hắn đã tự đả thương chính mình, không cho cấm kị phản phệ ảnh hưởng đến mình.
Bị chính mình trọng thương, hắn rớt xuống nơi mà Nhân Tộc cai quản, lúc này vạn tộc còn chưa kết minh chống lại hắn. Tộc trưởng lúc này của Nhân Tộc thấy hắn từ trên không rơi xuống, đã nở lòng tốt giúp hắn chữa trị, mặc dù hắn ngoại cung cấp hắn một cái nơi ở cũng chẳng giúp được gì.
Lúc hắn khôi phục lại thực lực, nhân loại bị vô số yêu thú công kích.
Hắn không muốn bại lộ thực lực của mình, nhưng cũng không thể nhìn tộc của ân nhân mình bị yêu thú phá hủy, hắn sử dụng một cái Bí Bảo yếu nhất tiêu diệt toàn bộ yêu thú tới công kích nhân loại.
Tộc trưởng Nhân Loại rất cảm kích hắn muốn hắn ở lại nhân loại một thời gian, hắn nhẹ nhàng từ chối, sau khi giúp hắn đột phá, hắn để lại vài cái đan dược sau đó rời đi.
Tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư, chậm rãi chờ đợi cái chết tới.
Đúng lúc hắn rời đi Nhân Tộc, Vạn Tộc liên minh lại với nhau, trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả Nhân Tộc.
Lúc này Nhân Tộc là do con trai của tộc trưởng năm đó đã cứu hắn điều khiển, đã không phải là Nhân Tộc lúc mà vị tộc trưởng kia cứu hắn.
Lúc hắn rời đi, con trai của vị tộc trưởng đã cứu hắn với âm mưu cướp lấy ngôi vị của cha mình cùng với… ừm Hoang Hậu, cũng chính là mẫu thân của hắn đã tìm cách xây dựng một cái đội quân cực kì độc ác, đội quân này là tập hợp của những thứ giơ bẩn, ghê tởm nhất của Nhân Tộc.
Người con trai của vị tộc trưởng đáng thương cùng với đội quân ghê tởm kia đã giết sạch những nhân loại hiền lành, lương thiện,… Chỉ để lại những tên nhân loại ghê tởm, tham lam, tàm độc.
Nhân Tộc với bản tính tham lam vốn có bây giờ càng trở nên lớn hơn vì sự cai trị của tên Tộc Trưởng mới.
Tên tộc trưởng mới lúc này nhớ đến hắn, đúng ra là nhớ đến trong tay hắn món Bí Bảo mà hắn đã sử dụng để cứu Nhân Tộc năm xưa.
Hắn nói với Vạn Tộc rằng hắn là một cái phàm nhân nhưng có rất nhiều Bí Bảo,… giúp hắn có thực lực cực kì cường đại, hơn nữa bên người hắn còn có rất nhiều nữ nhân cực kì xinh đẹp,… bằng nhiều chiêu trò dụ dỗ .
Cuối cùng, Vạn Tộc đồng ý cùng với hắn cùng nhau đi giết thiếu niên, với điều kiện là chiến lợi phẩm phải chia đều.
Sau 5 năm chuẩn bị, đúng lúc chỉ còn một thời gian nữa hắn sẽ hết thọ nguyên và chết đi, Vạn Tộc dẫn dắt 7 phần tộc nhân của chúng, những cái tràn đầy tham lam tộc nhân tới nơi mà thiếu niên ẩn cư.
Bịnh, bịnh.
Rầm, rầm.
Từng tiếng không giống nhau bước chân vang lên.
“Hửm”?
Bên ngoài một căn nhà gỗ nhỏ, thanh âm của một thiếu niên khoác lên mình một bộ bạch y nhẹ vang lên, hắn chậm rãi xoay đầu, nhìn về nơi Vạn Tộc đang hành quân.
“Chuyện gì xẩy ra đây”.
Hắn nhẹ nhàng nói, hai con mắt vẫn mãi đóng chặt, lúc này con mắt trái chậm rãi mở ra, một đôi màu xanh lam con mắt, nó nếu chỉ nhìn lướt qua thì nó rất bình thường, tuy nhiên nếu như nhìn kĩ sẽ thấy nó cực kì sâu thẳm, cực kì bình tĩnh, tựa như cho dù là thương khung sập suống cũng sẽ không làm nó bất ngờ.
Màu xanh lam trong con mắt nhẹ lóe lên, hắn con mắt lúc này vẫn bình tĩnh như vậy.
“Ngươi đã chết rồi sao, ân nhân? Nếu như ngươi có thể nhìn thấy ngươi nhi bây giờ có lẽ ngươi sẽ rất tức giận đi, à mà lúc hắn giết ngươi có lẽ ngươi đã rất tức giận rồi đi. Xin lỗi ngươi, đã hắn muốn giết ta, muốn cướp nữ nhân của ta mặc dù có lẽ hắn cũng không biết là ta có nữ nhân hay không, đã như vậy, hắn cùng với những tên đi cùng hắn có thể đi chết rồi.”
Thiếu niên lẩm bẩm, sau đó đứng yên, chậm rãi nhắm mắt trái lại, chờ những tên thậm chí còn không xứng làm địch nhân của hắn tới.
Một lúc sau, quân đội của Vạn Tộc đã đến.
Lúc bọn chúng nhìn thấy hắn, một tên Đế Tôn cảnh trong bọn chúng hét lên : “Tiểu tử, giao trên người ngươi nhẫn trữ vật, nữ nhân, có ích đồ vật ra cho chúng ta, chúng ta có thể suy nghĩ cho ngươi một con đường sống.”
Hahaha.
Bọn chúng cười, cười rất lớn, bọn chúng ỷ vào số lượng, ỷ vào sức mạnh có lẽ cũng không có để hắn vào mắt.
Hắn cũng không có mở mắt ra, trên mặt cũng không có bất kì biểu hiện nào cho thấy hắn đang tức giận, hắn âm thanh chậm rãi vang lên : “Đám các ngươi có vẻ rất tự tin, ta ngược lại rất thắc mắc, các ngươi dựa vào cái gì mà lại tự tin như vậy?”
Tên Đế Tôn lúc nãy thét lên lớn tiếng nói : “Dựa vào cái gì, hahaha, chúng ta dựa vào thực lực của chúng ta, dụa vào nơi đây có không biết bao nhiêu của Vạn Tộc tộc nhân, ngươi nghĩ rằng ngươi một cái phàm nhân có thể chống lại chúng ta sao”
Nói xong hắn ngông cuồng người lớn, bon chúng cũng cười, cười rất lớn, tiếng cười vang vọng khắp đại lục.
Thiếu niên nhẹ nhếch môi.
“Vậy sao, ta tưởng còn nhờ vào thứ gì đâu, vậy ta cũng không còn gì để nói với các ngươi nữa, đã như vậy, tất cả các ngươi, chết hết đi!”
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy hắn nhẹ đưa tay ra phía trước, ngón trỏ trên không trung vạch một đường.
“Roẹt.”
Một âm thanh nhẹ vang lên
“Một, hai, ba.”
Hắn nhẹ nhàng đếm, lúc đếm đến ‘ba’, đột nhiên :
“Bịch, bịch.”
Quân đội Vạn Tộc, toàn bộ đều trúc xuống, đầu lìa khỏi cổ, trên thân thể là nhiều, rất nhiều vết cắt.
Máu trên cơ thể chúng chảy ra, đỏ tươi một màu lan tràn, cả đại lục tựa như đề chỉ có một màu đỏ.
“Chỉ còn một lúc nữa thôi, sắp chết rồi, để ta xem còn có thứ gì chưa làm không. À đúng rồi, ta còn chưa có tên, đã rất lâu rồi chưa ai gọi tên ta, ta đều sắp quên rồi, lúc trước ta tên gì nhỉ?”
Hắn giọng nói hơi dừng lại.
“Hừm, xem ra quên rồi, đã như vậy sử dụng tên mà nó dặt cho ta đi, ừm, như vậy cũng được. Vậy sau này ta tên là …”
Hắn đột nhiên gục xuống.
“Thọ Nguyên hết rồi sao ….. xem ra là sắp chết rồi. Để cho ta nói xong đã…..ta tên là …Huyền Thiên”
Giữa một vùng màu đỏ được nhuộm bởi máu tươi, thanh âm hắn nhẹ vang lên.
Lúc hắn sắp chết, đột nhiên một thanh âm vang lên.
“Đing.”