Chương 28: Thành viên võ đạo xã

"Chỉ là cửu phẩm yêu linh mà thôi."

Loại lời này đã không thể dùng phách lối hình dung, nếu như bị người ta biết, chỉ sợ sẽ cho rằng Lâm Phong điên rồi.

Ngày thức tỉnh hôm qua, trừ Diệp Thu, còn ai có tư cách nói lời này.

Cao Hải và Dương Phàm trầm mặc, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

"Ta cảm giác được dựa vào hồn lực của ta, ta có thể luyện hóa yêu linh cấp bậc cao hơn, ví dụ như yêu linh trên Địa Bảng, lúc đầu ta bắt được một con Địa Bảng Phong Hỏa Cuồng Sư, nhưng thuộc tính của nó lại không thích hợp với ta." Lâm Phong nói.

Lần này, ngay cả Dương Phàm cũng cảm thấy cực kỳ sốc.

Mình không nghe lầm chứ, cái gì mà cửu phẩm yêu linh mà thôi.

Mà thôi?

Lời này sao nghe lại cảm thấy không đúng như vậy.

Hắn muốn luyện hóa yêu linh trên Địa Bảng, mình không có nghe lầm chứ?

Hẳn là không a!

Mặc dù cảm thấy không thể tin, nhưng hai người cũng không quá mức hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Lâm Phong.

Lời nói dối như vậy căn bản không kéo dài được bao lâu, lừa bọn họ thì có cái gì tốt chứ.

Trừ phi Lâm Phong thật sự điên rồi.

"Khó trách trước đó nhìn ngươi hoàn toàn không có chút uể oải hay khổ sở nào."

Cao Hải sau khi khiếp sợ thì như chợt nhận ra điều gì đó.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao dù thất bại trong ngày thức tỉnh, Lâm Phong từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, dù là nhà Nhã Ca có thái độ như vậy với hắn, hắn vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí còn lộ ra một tia khinh thường.

Dù là hôm nay chia tay, Lâm Phong cũng cực kì bình tĩnh.

Thì ra, đây là từ tự tin mà ra a!

Nhã ca chỉ là thể tu lục đoạn, luyện hóa là bát phẩm Mị Hoặc Chi Điệp, mà Lâm Phong là thể tu thất đoạn, ngay cả cửu phẩm yêu linh cũng nhìn không thuận mắt, muốn luyện hóa yêu linh trên Địa Bảng.

Cao Hải vốn còn đang vì Nhã Ca thực dụng như vậy mà cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ, hắn không còn cảm thấy gì nữa.

Lúc này, Cao Hải rốt cục tin tưởng là Lâm Phong chia tay Nhã Ca.

"Phong ca, thiên phú của ngươi đã mạnh đến như vậy, tại sao ngươi lại không nói gì với Nhã Ca?" Cao Hải hỏi.

"Ta vì nàng trả giá nhiều như vậy, vì nàng mà ta che giấu mình thiên phú, che giấu thực lực của mình, hết thảy chỉ là vì không muốn nàng cảm thấy áp lực."

Lâm Phong thở dài một hơi, không che giấu ánh mắt buồn bã: "Hơn nữa, ban đầu ta cũng không nghĩ tới nàng lại thực dụng đến như vậy."

Cao Hải vỗ vỗ vai Lâm Phong để an ủi, nhưng rất nhanh liền nghi ngờ nói: "Ngươi nói che giấu thiên phú là có ý gì?"

Dương Phàm cũng nhìn Lâm Phong, có chút nghi hoặc.

"Các ngươi không cảm thấy cách đấu thuật của ta hôm nay rất mạnh sao?" Lâm Phong hỏi.

"Nào chỉ là mạnh, phải nói là mạnh kinh khủng, một chơi sáu, chỉ sợ thể tu cảnh không có ai là đối thủ của ngươi." Cao Hải gật đầu đồng ý nói.

Trước đây, Lâm Phong có danh xưng là Phong tử, không ai dám tuỳ tiện trêu chọc, cũng không phải là vì thực lực của hắn mạnh, mà chỉ là vì hắn xuất thủ tàn nhẫn, đánh nhau điên cuồng.

Nhưng hôm nay, Lâm Phong hoàn toàn dựa vào cách đấu thuật, cũng chính là dựa vào thực lực mà thắng.

Dưới ánh nhìn của Cao Hải và Dương Phàm, Lâm Phong lộ ra một nụ cười trào phúng: "Nhã Ca cho là ta thiên phú nhiều nhất cũng chỉ là trung thượng, mà lại không biết ta là vì chiếu cố nàng, vì để thi vào cùng một trường đại học với nàng nên mới áp chế tốc độ tu luyện của mình."

"Vì không để nàng tự ti mới làm như vậy, nhưng ta cũng lại không nghĩ ra kết quả cuối cùng sẽ là như thế này."

"Bằng không dựa vào thiên phú của ta, hiện tại sao có thể chỉ là thể tu thất đoạn, ít nhất cũng là thể tu cửu đoạn!"

Lâm Phong càng nói, Cao Hải và Dương Phàm càng chấn kinh, theo lời nói của Lâm Phong, hai người tự động não bổ ra một vài hình ảnh.

Một thiếu niên vì để được ở bên thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cũng là bạn gái của mình, hắn vốn là thiên tài, nhưng lại ngạnh sinh sinh áp chế tốc độ tu luyện của mình, mục đích vẻn vẹn chỉ là vì không muốn nàng cảm thấy tự ti.

Thiếu niên này sau khi thất bại trong ngày thức tỉnh, hắn còn chưa kịp giải thích đã bị bạn gái nhìn với ánh mắt khác thường, đối xử lạnh lùng, khiến hắn nản lòng thoái chí rồi đưa ra quyết định chia tay.

Trong một lần đánh nhau ngoài ý muốn, thiếu niên thể hiện ra cách đấu thuật cường hãn, đánh bại kẻ địch mạnh mẽ hơn mình dễ như trở bàn tay.

Bởi vì sợ bị người trả thù, thiếu niên quyết định xây dựng võ xã của mình, vì vậy mà thể hiện ra thiên phú của mình.

"Phong ca, Nhã Ca không xứng với ngươi." Cao Hải cố nén kích động trong lòng nói.

"Phong ca, từ hôm nay trở đi ta cũng gọi ngươi là Phong ca, Dương Phàm ta từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng phục ai, ngươi chính là người đầu tiên."

Dương Phàm trong mắt lộ ra một tia kính nể, cảm thán nói.

Hắn tự xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, thực lực mặc dù không mạnh, chỉ có thể tu ngũ đoạn, nhưng hắn lại là một người rất kiêu ngạo, đã có sẵn kế hoạch cho tương lai của mình, trở thành võ giả cường đại không phải mục tiêu duy nhất của hắn.

Hắn tin rằng cho dù bản thân không thể trở thành võ giả cường đại, tương lai cũng bất khả hạn lượng.

Cho dù là năm người xếp hạng đầu trong trường, trong mắt của hắn cũng chỉ là thiên phú và bối cảnh mạnh hơn một chút mà thôi.

Nhưng hôm nay, hắn phục rồi.

Tại Giang Tâm nhất trung, hắn nhìn thấy qua không ít tình yêu cố sự, hôm nay là mối tình lãng mạn nhất mà hắn từng thấy, điều tiếc nuối duy nhất là nhân vật nữ chính không góp sức.

Mặc dù đến bây giờ vẫn còn có chút không thể tin được, nhưng đúng như hắn tận mắt nhìn thấy, cách đấu thuật của Lâm Phong rất mạnh, thậm chí không thể dùng từ mạnh để mô tả.

Luận cách đấu thuật đơn thuần, chỉ sợ võ đạo lão sư cũng không bằng Lâm Phong.

Bằng vào cách đấu thuật, Lâm Phong dù chỉ có thể tu thất đoạn cũng tuyệt đối có thể xông vào Top 100, nhưng hắn lại một mực xếp trên dưới hạng 500.

Trước hôm nay, Lâm Phong cũng chưa từng thể hiện qua cách đấu thuật.

Nếu như không phải chia tay, chỉ sợ hắn vẫn còn đang che giấu thiên phú của mình.

Thiên phú của Lâm Phong là một chuyện, khả năng ẩn nhẫn mới là thứ hắn bội phục nhất.

Vẻn vẹn chỉ là vì không để bạn gái tự ti, vậy mà có thể che giấu thiên phú của mình nhiều năm như vậy.

Mặc dù hắn thấy có hơi ngớ ngẩn, rất trung nhị.

Nhưng không thể phủ nhận, ý chí lực của Lâm Phong có thể xưng biến thái.

Loại ẩn nhẫn này thậm chí khiến hắn cảm thấy e ngại.

Ba năm cao trung, Lâm Phong học cùng một lớp với hắn, nhưng Lâm Phong chưa hề để lộ ra một chút dấu vết gì của thiên tài, cũng không có bất kì ai nhìn ra được sơ hở.

Loại ngụy trang như này, nếu là hắn, có lẽ có thể duy trì một ngày, một tuần, thậm chí một tháng, nhưng một năm tuyệt đối không có khả năng.

Mà thiên phú tốt hay xấu, cũng tương đương với tốc độ tu luyện, từ sơ trung là có thể nhìn ra, nói cách khác, Lâm Phong đã duy trì gần sáu năm.

Hắn không dám tưởng tượng, đây là chuyện một học sinh có thể làm được sao?

Nếu như là hắn, chỉ sợ sẽ ước gì tất cả mọi người biết hắn là thiên tài.

Hư vinh cùng sự chú ý, đây là thứ tất cả học sinh đều không thể kháng cự được.

Thấy Dương Phàm và Cao Hải lâm vào trong lời nói dối của mình, tin tưởng không nghi ngờ, Lâm Phong trong lòng có chút đắc ý.

Thành lập võ đạo xã là kế hoạch của hắn, cái kế hoạch này phải thành công, kế hoạch sau đó của hắn mới có thể thuận lợi tiến hành.

Trong hai tháng, hắn nhất định phải luyện hóa Mộng Yểm, mà việc này dựa vào một mình hắn căn bản là không thể làm được.

Dù ký ức trong đầu hắn có thể giúp hắn kiếm tiền nhưng có một số kế hoạch cần tiền vốn, hắn lại không có tiền vốn, cho dù thực hiện thành công, hắn cũng không có năng lực bảo vệ số tiền này, tám chín phần mười sẽ bị cướp mất, nếu vận khí không tốt ngay cả mạng cũng khó giữ được, Lâm Phong không muốn mạo hiểm như vậy.

Cho nên, hắn cần phải tạo ra một tổ chức đi hoàn thành giúp hắn, đồng thời cũng không cần lo thành quả sẽ bị cướp đoạt.

Muốn tạo ra một tổ chức, làm lão đại thì ít nhất cũng phải có bối cảnh hoặc thực lực.

Lâm Phong cần chứng minh thực lực của hắn.

Mặc dù hôm nay đã để lộ thực lực, khiến rất nhiều người chấn kinh, nhưng trong mắt mọi người, thiên phú của hắn vẫn không tính là ưu tú, không có tiền đồ.

Đây cũng là nguyên nhân Mạc Huân biết rõ mình không phải là đối thủ còn dám uy hiếp hắn.

Lâm Phong cần một lý do để làm cho tất cả mọi người tin mình là tuyệt thế thiên tài.

Mà lý do này, như những gì hắn vừa nói, là vì Nhã Ca mà tận lực áp chế thiên phú của mình.

Vừa hay hắn thất bại trong ngày thức tỉnh, lại thêm việc mới chia tay, tại thời điểm này, cái lý do này sẽ đáng tin hơn một chút, cho dù có chút hoang đường, chỉ cần hắn thể hiện ra thiên phú là đủ để chứng thực.

Cái này cũng là chuẩn bị để luyện hóa Mộng Yểm.

Phải biết sau khi luyện hóa Mộng Yểm, thiên phú tu luyện của hắn liền có thể xưng yêu nghiệt, nếu như ngay lập tức tốc độ tu luyện tăng quá nhanh, khác thường tất có yêu, tất cả mọi người đều biết có vấn đề.

Lâm Phong vẫn chưa có thực lực ngăn người khác thăm dò.

"Dương Phàm, ngươi có muốn gia nhập võ đạo xã của ta không?"

Trong mắt Lâm Phong, Dương Phàm là một nhân tài, gia hỏa này danh xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, giỏi nhất là tìm hiểu thông tin.

"Phong ca, ta đồng ý."

Dương Phàm không hề nghĩ ngợi liền lập tức đáp ứng, trừ nể phục Lâm Phong với ân tình hôm nay ra còn có một nguyên nhân nữa là câu lạc bộ của hắn.

Giang hồ thông tấn xã của hắn bởi vì không có bối cảnh nên không thể nào phát triển lớn mạnh được, rất nhiều kế hoạch không thể thực hiện, cho dù bị đám người Kỷ Ngư hành hung, hắn cũng chỉ có thể yêu cầu thành viên yên lặng chịu đựng, bởi vì hắn biết câu lạc bộ chịu không được bất kỳ sự phá hoại nào.

Nếu có Lâm Phong làm chỗ dựa, giang hồ thông tấn xã của hắn chắc chắn sẽ quật khởi.

Việc Dương Phàm đồng ý nằm trong dự liệu của Lâm Phong.

"Ta hỏi ngươi, tại Giang Tâm nhất trung, trừ tinh anh võ đạo xã của Mạc Huân ra, có ai có thể chống lại được thế lực của bọn hắn không?" Lâm Phong hỏi.

"Có lẽ có, Giang Tâm nhất trung có ba mươi vạn người, có rất nhiều gia hỏa thâm tàng bất lộ, cũng có người mặc dù không có thiên phú, nhưng bối cảnh lại bất phàm, dù là Mạc Huân bọn hắn cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc."

Dương Phàm nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Chỉ là, những người kia chỉ quan tâm đến thực lực của mình, cùng với thi đại học xong thì nên chọn trường nào, cho dù ngươi thiên phú trác tuyệt, đệ nhất nhân toàn trường, những người kia cũng sẽ không quan tâm đến ngươi, càng sẽ không lãng phí thời gian gia nhập võ đạo xã của ngươi."

Theo những gì hắn biết, tinh anh võ đạo xã là do Mạc Huân thành lập vào năm lớp mười, mục đích chỉ là vì kéo bè kết phái đánh nhau mà thôi, về sau càng ngày càng nhiều con em thế gia gia nhập, trải qua ba năm phát triển, hiện có 37 thành viên nòng cốt, sau lưng bọn họ có tập đoàn giàu có, đại gia tộc, thế lực thông thiên, thậm chí bắt đầu thu nhận thành viên, tạo ra cái gọi là xã phí.

Một tháng hơn trăm vạn xã phí, trông thì rất nhiều, nhưng cũng chỉ đủ cho 37 thành viên nòng cốt ăn uống thôi.

Sau cùng, cái này cũng chỉ là võ đạo xã của học sinh mà thôi.

Ở trong mắt lãnh đạo trường chỉ là trò chơi của trẻ con.

Nếu thật sự có chuyện lớn xảy ra, đừng nói cái gì nghĩa khí, đại nạn lâm đầu tự mình chạy, trưởng bối phía sau bọn hắn cũng sẽ không ra tay.

Dương Phàm nói suy nghĩ của mình với Lâm Phong, hi vọng Lâm Phong từ bỏ ý nghĩ đó đi, nhưng hắn lại không hề tỏ ra chán nản, thậm chí còn lộ ra vẻ mỉm cười.

"Quả nhiên, giống hệt với suy đoán của mình."

Lâm Phong vui mừng khôn xiết, quả nhiên không nhìn lầm Dương Phàm, gia hỏa này mặc dù thiên phú chẳng ra sao cả, nhưng năng lực nắm bắt thông tin đúng là thuộc hàng nhất lưu.

Thành viên nhắm đến đã có, tiếp theo phải xem năng lực của người xã trưởng là hắn.

Về phần vấn đề mà Dương Phàm mới nói, đơn giản chính là dùng lợi ích buộc chặt.

Ký ức trong đầu hắn chính là lợi ích, có võ đạo xã trợ giúp, hắn sẽ có thể đổi nó thành tiền và tài nguyên, chỉ cần có lợi ích buộc chặt, cộng thêm hắn ngày càng trở nên cường đại, những người khác đều sẽ bị trói chặt vào cùng một chiến tuyến, mà có sự uy hiếp của những thành viên võ đạo xã, hắn sẽ không cần phải lo lắng có người ngấp nghé, cường hào thủ đoạt.

Như vậy, hắn có tự tin có thể đối mặt với bất kỳ thế lực nào của Giang Thành.

Mà đây chỉ là bước thứ nhất kế hoạch trong kế hoạch của hắn.

Theo như kế hoạch, võ đạo xã của hắn sẽ dần dần trở nên lớn mạnh, khi tất cả mọi người đều trưởng thành, cái võ đạo xã nho nhỏ này sẽ dần dần thay đổi, phát triển thành một đại tập đoàn!