"Vậy ngươi cho rằng chỉ với chút thực lực của mình là đủ để phách lối rồi?"
Lâm Phong cười cười, hắn hiểu rõ uy hiếp trong lời nói của Mạc Huân, bất quá cũng không có để trong lòng.
Dù là trong tình thế chiến đấu thảm bại như vậy, biết rõ mình không phải là đối thủ, Mạc Huân vẫn dám buông lời uy hiếp, đơn giản chính là xem thường tiềm lực cùng bối cảnh của hắn nên không sợ hãi mà thôi.
Đối với việc này Lâm Phong cũng không thèm để ý, những thứ đấy rất nhanh hắn đều sẽ có được.
"Giữa trưa không đi nghỉ ngơi lại tụ tập ở đây làm gì?"
Ngay lúc hai người đang đối chọi gay gắt, một giọng nói vang lên.
Học sinh vây xem đều bị dọa đến run lên, vội vàng tản ra như tránh tà tạo thành một con đường, ở giữa là một thân ảnh to như cột điện đang bước đi rất nhanh.
Kia là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, nhìn qua cao khoảng hai mét, lưng hùm vai gấu, hình thể cường tráng, thân dưới mặc quần jean, bên trên là một chiếc áo bó sát màu trắng, làm lộ ra hoàn toàn dáng người dữ dằn.
"Thiết Tháp đến, Lâm Phong gặp phiền phức rồi." Các học sinh nhỏ giọng nói.
Nam tử trung niên ngoại hiệu Thiết Tháp, là thầy chủ nhiệm cùng võ đạo lão sư tại Giang Tâm nhất trung, là đối tượng mà đông đảo học sinh e ngại.
"Ngươi đang làm cái gì vậy, đã sắp đến kì thi rồi còn gây chuyện."
Nam tử trung niên đầu tiên là liếc mắt xem xét tình hình, sau đó cau mày nói với Mạc Huân.
"Trương Hãn lão sư, oan cho ta quá, ta không hề động thủ, là hắn ra tay." Đối mặt nam tử trung niên bề ngoài lãnh khốc, Mạc Huân thần sắc bình tĩnh, chỉ vào Lâm Phong vừa cười vừa nói.
Lúc này, Trương Hãn mới đưa mắt về hướng Lâm Phong.
"Là ngươi làm?"
Trương Hãn hỏi Lâm Phong, ngữ khí có chút hoài nghi.
Trương Hãn cũng không xa lạ gì cái đám đang nằm thê thảm trên mặt đất, đều là học sinh lớp mười hai, thành viên tinh anh võ đạo xã, thực lực thấp nhất cũng là thể tu bát đoạn, có người còn là thể tu cửu đoạn.
Trong trường học, chỉ có bọn hắn khi dễ người khác, lúc nào bị người khác khi dễ qua?
Còn là một chơi sáu?
Làm sao có thể?
"Là ta làm." Lâm Phong gật gật đầu, không phủ nhận.
"Thật sự là ngươi, ngươi làm thế nào?"
Mặc dù bản thân Lâm Phong cũng đã thừa nhận, Trương Hãn vẫn còn có chút khó tin.
Làm thầy chủ nhiệm, tại Giang Tâm nhất trung, tất cả võ đạo thiên tài cùng học sinh có bối cảnh hắn đều biết cả, nhưng hắn lại không có lấy một tia ấn tượng nào về Lâm Phong.
Một chơi sáu, chẳng lẽ là võ đạo thiên tài thể tu cửu đoạn?
Chỉ là dù là thể tu cửu đoạn, cũng rất khó làm được như này a?
"Trương lão sư, đúng là hắn động thủ, hắn tên là Lâm Phong, mặc dù không có tài nguyên phụ trợ, thực lực chỉ có thể tu thất đoạn, cũng không luyện hóa yêu linh, bất quá cách đấu thuật của hắn quả thật rất mạnh!" Mạc Huân khẳng định.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Mạc Huân chăm chú, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.
Mạc Huân chẳng qua là đang nói cho Trương Hãn, hắn là một học sinh không có bối cảnh, cũng chẳng có tiền đồ gì.
Lúc này, Trương Hãn mới bắt đầu tin tưởng, chỉ là vẫn còn chút không thể tưởng tượng nổi, bất quá hắn không có tiếp tục tra hỏi, mà là quát lớn: "Lâm Phong đúng không, thể tu thất đoạn, thành tích chẳng ra sao cả, năng lực gây chuyện ngược lại là rất lợi hại."
Đúng như Lâm Phong dự đoán, nghe thấy Mạc Huân nói vậy, thái độ Trương Hãn ban đầu còn có chỗ cố kỵ lập tức phát sinh biến hóa.
Trương Hãn trừng đôi mắt to như chuông đồng, nhìn Lâm Phong một lát, mở miệng nói: "Vì sao lại đánh đồng học?"
"Ta chỉ là phòng vệ chính đáng!" Lâm Phong nói.
"Phòng vệ chính đáng? Vậy tại sao người nằm trên mặt đất không phải ngươi, mà là bọn hắn?" Trương Hãn chất vấn.
Đối với câu hỏi này, Lâm Phong hoàn toàn không có gì để nói.
Câu hỏi này cũng giống như: "Vì sao hắn không đánh người khác mà lại đánh ngươi?"
Không thèm để ý, Lâm Phong quay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại!"
Trương Hãn hét lớn một tiếng, trực tiếp chặn trước mặt Lâm Phong, vươn tay muốn bắt lấy Lâm Phong, lại bị Lâm Phong né được.
"Đánh người còn muốn rời đi?"
Trương Hãn thấy Lâm Phong còn dám tránh né, càng tỏ ra phẫn nộ.
"Trương lão sư, ta có thể làm chứng, là bọn hắn động thủ trước." Lúc này Nhã Ca mở miệng nói.
"Ta cũng có thể làm chứng." Cao Hải cũng nói.
Đối mặt Nhã Ca, Trương Hãn thần sắc có chút do dự.
Thiếu nữ này hắn tự nhiên không xa lạ gì, thiên tài thiếu nữ nổi danh nhất Giang Tâm nhất trung, không thể đắc tội, về phần cái tên mập mạp Cao Hải, hắn hoàn toàn không để ý.
"Trương lão sư, hắn đánh người xong cứ như vậy rời đi, ngươi làm sao bàn giao được với trường học." Trong lúc Trương Hãn đang do dự, Mạc Huân lại nói lần nữa.
Trương Hãn vẻ mặt nghiêm túc, bối cảnh cùng thế lực của tinh anh võ đạo xã hắn tự nhiên biết, nếu xử lý không tốt, hắn nói không chừng sẽ có phiền phức rất lớn.
Nhã Ca nhìn Mạc Huân, thần sắc lộ ra một tia khinh thường, nàng thấy, cách làm của Mạc Huân rõ ràng là tiểu nhân hèn hạ, thấy thế, Mạc Huân mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho Lâm Phong.
"Được rồi, các ngươi đều giải tán đi, ngươi cùng ta vào phòng học giải thích rõ ràng."
Trương Hãn đi tới trước mặt Lâm Phong, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tiểu tử, đừng ép ta phải động thủ."
"Rõ ràng là bọn hắn động thủ trước, ngươi có thể đi xem camera giám sát." Nhã Ca lo lắng nói, nhưng Trương Hãn không để ý.
Giữa Lâm Phong và tinh anh võ đạo xã, hắn đã đưa ra lựa chọn.
Với hắn mà nói, cái lựa chọn này rất đơn giản.
Mà lúc này, Lâm Phong cũng cảm thấy có chút phiền phức, loại chuyện vớ vẩn nhàm chán này quả thực chính là lãng phí thời gian của hắn.
Thời gian của hắn chính là sinh mệnh, thế nhưng là rất quý giá!
Chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên Trương Hãn lão sư cao hơn mình hai cái đầu, cười hỏi: "Ta nói, ngươi là cái thá gì?"
Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh!
Tất cả mọi người nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt khó tin.
Điên rồi sao?
Ở trường học trực tiếp khiêu chiến thầy chủ nhiệm có danh xưng sát thủ.
"Cái gì?"
Ngay cả Trương Hãn trong lúc nhất thời cũng có chút mơ hồ, phảng phất không thể tin được, sau đó là nổi giận, lớn tiếng quát: "Ngươi thử nói lại lần nữa!"
"Ta nói, ngươi là cái thá gì." Lâm Phong bình tĩnh trả lời, không có chút ảnh hưởng nào.
"Tuổi đã cao rồi, chắc là hơn bốn mươi đi, cũng chỉ mới nhất phẩm võ giả, thiên phú lẫn thực lực của ngươi rác rưởi tới cực điểm." Lâm Phong không để ý đến Trương Hãn đang đỏ bừng cả mặt, nói tiếp: "Người khác gọi ngươi một tiếng Trương lão sư, thật coi mình là đại nhân vật rồi sao?"
Tất cả học sinh cũng là bất khả tư nghị nhìn Lâm Phong.
Những lời này, bọn hắn cũng rất muốn nói, nhưng lại chưa hề dám nói ra, ngay cả Mạc Huân cũng phải kinh ngạc.
Hắn mặc dù là hoành hành ở trường học, nhưng chỉ là nhằm vào học sinh thôi, cho dù là hắn cũng không dám ở trước mặt khiêu khích Trương Hãn, Lâm Phong không muốn sống sao?
Trương Hãn thế nhưng là võ giả, dù chỉ là nhất phẩm võ giả, nhưng có thể tu luyện công pháp, thể tu cảnh tuyệt đối không thể nào chống lại được!
Chẳng lẽ Lâm Phong cảm thấy cách đấu thuật của mình rất mạnh, cho là mình có thể khiêu chiến võ giả?
Mà cho dù hắn thật sự có thể đánh thắng Trương Hãn lại như thế nào, ở trường học công khai khiêu khích lão sư, có còn muốn tiếp tục đi học hay không.
Mạc Huân khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, hắn cảm thấy không đến lượt mình ra tay, Lâm Phong cũng sẽ bị đuổi học.
"Cẩu tạp chủng, cút tới đây cho ta." Trương Hãn gầm lên giận dữ, nắm lấy cổ áo Lâm Phong, trực tiếp xách hắn lên: "Ngươi đang tìm cái chết sao?"
"Ta sẽ trả thù!"
Dù là hai chân đang lơ lửng, cảm thấy có chút khỏ thở, nhưng Lâm Phong vẫn như cũ tỏ ra thờ ơ, đối mặt Trương Hãn đang nổi giận, thản nhiên nói: "Nếu ngươi dám động thủ, ta có thể thề, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Trương Hãn không tin được mình không chỉ có bị sỉ nhục mà thậm chí còn bị uy hiếp.
Bị một học sinh uy hiếp?
Tay phải hắn nhịn không được nắm chặt, muốn cho Lâm Phong một cái giáo huấn, chỉ là khi hắn nhìn vào đôi mắt đen kia, trong lòng dâng lên một cỗ ớn lạnh đến thấu xương, hắn cảm giác toàn thân hơi có chút cứng ngắc cùng rét run.
Kia là sát ý sao?
Một học sinh làm sao có thể có sát ý mãnh liệt như vậy.
Loại sát ý này sắp nồng đậm thành thực chất, chẳng lẽ hắn thật sự đã từng giết người?
Giết rất nhiều người?
Trương Hãn trong lòng sợ hãi, đúng như Lâm Phong nói, tư chất của hắn cực kỳ kém cỏi, bằng không hắn cũng sẽ không làm lão sư cao trung, nếu có thực lực, hắn đã sớm đi dị thế giới săn giết yêu thú, như thế một năm thu nhập cao hơn gấp mấy chục lần tiền lương hiện tại của hắn!
Mặc dù hắn trong trường học nhìn như cao cao tại thượng, học sinh gặp hắn sợ như gặp hổ, nhưng đây chẳng qua là hiện tại, là tạm thời, đợi đến khi những học sinh này thi đậu đại học võ khoa, rất nhanh liền có thể vượt qua hắn.
Đến lúc đó, nếu có người trả thù, hắn có năng lực chống cự sao?
Lâm Phong lúc này mặc dù mới thể tu thất đoạn, nhưng đã có thể một chơi sáu, đợi đến lúc hắn tốt nghiệp, trở thành võ giả, thì mình. . .
Mặc dù Lâm Phong uy hiếp một cách rất bình thản, thậm chí bình thản đến mức nực cười, giọng điệu của hắn tựa hồ đang muốn nói: "Nếu là như vậy thì để ta đánh ngươi a!"
Nhưng lúc này không có ai dám cười ra tiếng.
Bởi vì lời nói bình thản kia lại kiên định đến như vậy, sát ý kia lại chân thật đến như vậy.
"Lâm Phong?"
Nhã Ca không thể tin nổi nhìn Lâm Phong, giờ khắc này Lâm Phong cực kì lạ lẫm.
Lâm Phong đưa hai tay gỡ tay Trương Hãn ra, không có lực cản quá lớn, rất nhanh một lần nữa trở về mặt đất.
"Dẫn hắn theo."
Lâm Phong nói với Cao Hải, Cao Hải lúc này vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng lại, hai người nâng Dương Phàm đang nằm trên mặt đất rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tất cả mọi người tự động tản ra thành một con đường để hai người đi qua.
"Chuyện này không thể giải quyết như vậy, ngươi vẫn phải xin lỗi Mạc Huân." Một lát sau, Nhã Ca đuổi theo Lâm Phong, lần nữa khuyên.
"Còn có xin lỗi Trương lão sư nữa, nếu không ngươi ngay cả tư cách thi đại học cũng không có!"
"Ngươi biết rõ hậu quả, tại sao lại không tự lượng sức như vậy."
Nhã Ca không còn để ý cảm xúc của Lâm Phong nữa, trực tiếp nói: "Ngươi cho rằng đánh bại bọn hắn thì rất ghê gớm sao? Bọn hắn chỉ cần nói một tiếng, ngươi. . ."
Vế sau còn chưa nói xong, bóng dáng Lâm Phong đã càng ngày càng xa, khiến Nhã Ca tức giận dậm chân liên hồi.