Chương 1: Khởi đầu.

Ở trong căn ký túc chật chội, bốn tên nam học sinh đang xúm lại đánh bài, âm thanh ồn ào cười nói thỉnh thoảng lại vang lên khiến cho một thiếu niên ngồi trên một cái giường trong góc phòng không khỏi lấy cái tai nghe đeo lên lỗ tai.

Tiếng ồn giảm đi, thiếu niên nọ thở phào lắc lắc đầu nhìn đám thiếu niên đang chơi bài.

Thiếu niên tên Minh, năm nay học lớp 12, tính cách cậu ta có phần tự kỷ, dù là bạn học ở cùng ký túc xá cậu ta cũng rất ít khi giao tiếp. Vậy nên trong cái phòng này cậu ta trong mắt đám bạn cùng phòng gần như là một kẻ vô hình.

Đeo vào tai nghe, cậu ta mở lên bài hát mình yêu thích nhất, sau đó giơ tay lên trước mặt không ngừng kiểm tra.

Bàn tay Minh có một vết sẹo lớn trên cổ tay, vết sẹo này là do nửa tháng trước cậu ta về tham nhà, trong lúc theo mấy thằng nhóc trong làng đi vào rừng bị một con côn trùng kỳ lạ cắn.

Sau khi bị con trùng kia cắn vào, vết cắn tuy rất nhỏ nhưng khiến Minh sợ hãi là con côn trùng kia lại chui vào trong cánh tay cậu ta.

Lúc đầu côn trùng nọ không ngừng cắn xé khiến Minh gần như chết đi sống lại, cậu ta hôn mê tại trong rừng suốt một đêm, khi đám nhóc dẫn người đếm tìm thấy liền đưa cậu ta đến bệnh viện.

Khi tỉnh lại, vết thương trên tay đã sớm được khâu lại, tuy vậy vết cắn bởi vì quá rộng nên mãi cho đến hiện tại vẫn chưa thể khỏi.

Nhưng quan trọng nhất đối với Minh không phải vấn đề vết sẹo, điều làm cậu ta khốn đốn suốt nửa tháng qua chính là vụ côn trùng nọ chui vào trong vết thương.

Tuy bác sĩ đã nhiều lần khẳng định cơ thể cậu ta rất bình thường nhưng cậu ta rất rõ ràng cảm thấy trong cơ thể mình đã có sự biến đổi khác thường so với lúc trước.

Mặc dù côn trùng nọ chui vào cơ thể nhưng từ sau khi tỉnh lại cậu ta đã không còn cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào từ vết thương, thay vào đó, những vết thương do tác động từ bên ngoài lại có tốc độ lành lại rất nhanh, sức mạnh thân thể cậu ta tăng lên mạnh hơn so với trước kia nhiều lần.

Ngoại trừ điều đó ra, cậu ta có thể cảm nhận càng rõ ràng hai mắt mình có thể nhìn thấy khá rõ dù là trong ban đêm, hai tai cậu ta có thể nghe thấy rõ dù ở khoảng cách xa.

Những dị biến này xảy ra khiến cậu ta vừa thấy mừng cũng vừa thấy hoảng sợ, sở dĩ cậu ta thấy mừng là bởi cậu ta là một fan cuồng của các bộ tiểu thuyết dị năng. Mà Minh sợ là sợ vì nhận được dị năng này mà bản thân biến thành thứ quỷ quái gì thì hỏng bét.

Lúc này mặc dù Minh đã đeo tai nghe nhưng bởi vì thính giác của cậu ta trở nên nhạy bén hơn so với khi trước nên vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn trộn lẫn với tiếng nhạc, sau một hồi cậu ta đành tăng âm lượng tai nghe lên thì mới có thể lấn đi những tạp âm bên ngoài.

Trong suốt nửa tháng qua kể từ khi bị côn trùng nọ chui vào cơ thể, Minh mỗi ngày đều phải tập làm quen với mấy cái dị năng quái quỷ của mình, dù thế nhưng cho đến hiện tại cậu ta vẫn chưa thể thích nghi hẳn với dị năng của bản thân.

Một số lúc bởi vì khả năng siêu thính giác của mình mà dù chỉ một âm thanh nhỏ như tiếng mưa rơi cũng khiến cậu ta tỉnh lại từ giấc ngủ. Bởi vậy cậu ta mỗi ngày đều phải lên lớp với một đôi mắt gấu, thỉnh thoảng trong một số tiết học lại ngủ gà ngủ gật khiến không ít lần bản thân bị điểm danh trên sổ đầu bài của lớp.

Một ngày mới lại bắt đầu, lúc này cả lớp đã sớm bước vào tiết học đầu tiên, tiết học hôm nay là tiết Anh văn. Thầy giáo là một trung niên hơn 40 tuổi, thầy Sơn.

Trên mục giảng, thầy Sơn không ngừng lắc đầu trước cái tên thiếu niên đang ngủ gật phía cuối góc phòng học.

"Minh!" Thầy sơn vẻ mặt có phần bực bội quát tên Minh.

Minh rất nhanh từ trong cơn mê man bất chợt tỉnh lại, cậu ta chợt ngồi thẳng sau đó giả vờ chăm chú nhìn lên bảng, hai tay khoanh lại trên bàn khiến cho mấy người ngồi xung quanh không khỏi che miệng cười nhìn cậu ta.

Rất nhanh sau đó cậu ta lại được ghi danh trong bảng phong thần của lớp lần nữa, hết hai tiết Anh văn là tiết vật lý, cậu ta rất nhanh đều lần lượt được ghi danh vào sổ, cứ thế, cậu ta lại kết thúc một buổi học ngủ gà ngủ gật.

Buổi chiều là tiết Thể dục, bởi vì thể dục là tiết học ngoài trời nên cả lớp đều mặc đồng phục thể dục.

Trong sân vận động của trường, từng đám học sinh đang túm năm tụm ba lại với nhau, so với Minh đang một mình ngồi ở một góc hẻo lánh thì náo nhiệt hơn nhiều.

"Lại sao nữa, bữa nay ăn học kiểu gì mà uể oải dữ?" một âm thanh nữ sinh thanh thoát vang lên bên cạnh, Minh không cần quay đầu nhìn cũng biết là con em họ của mình, Ngân.

Minh nghe thấy Ngân hỏi thì cũng không có ý đáp lại, cậu ta vẫn ủ rũ ngồi nhìn hai chân mình.

Ngân thấy vậy cũng không tức giận, đối với ngân, Minh vừa là anh họ cũng vừa là người trong lòng của cô, giữa hai người tuy có mối quan hệ là họ hàng nhưng đối với cô điều đó cũng không quá quan trọng.

Từ nhỏ cả hai người nhìn nhau mà lớn lên, mãi cho đến năm cả hai được 14 tuổi thì mợ và cậu của Minh chuyển nhà đi nên Ngân và Minh cũng cách xa từ đó.

Chỉ là sau khi nhập học vào trường Trung Học này, Minh lại vô tình biết được Ngân cũng vào học ở đây, chỉ là hiện tại không biết con bé này từ đâu học ra cái trò núng nịu trước mặt Minh, dần dần cậu ta cũng làm quen được với cái tính nét thay đổi nghiêng trời lệch đất này của Ngân, nhưng điều khiến Minh đâu đầu hơn nữa là không lâu trước đây Ngân lại bất chợt tỏ tình với Minh.

Điều này đương nhiên khiến Minh không thể nào chấp nhận được, đối với Minh mà nói, Ngân khác gì em gái ruột của mình, cho nên cậu ta suốt thời gian này vẫn không ngừng trốn tránh con bé, chỉ là từ khi phát sinh những chuyện trên cơ thể, cậu ta đã không còn sức để mà lo vụ này nữa, hiện tại cậu ta chỉ muốn một nơi thật yên tĩnh để ngủ mà thôi.

Thấy đã hơn mấy phút mà Minh vẫn không trả lời, Ngân bực bội đá cậu ta một cái rồi mang theo vẻ mặt hờn dỗi rời đi.

"Ôi cái con bé này!" Minh lắc đầu thầm tự lẩm bẩm.