Chương 20: Coi Như Ta Là Đại Tông Sư Đi!

Chu Hạo vận chuyển 108 đường kinh mạch, khí huyết sôi trào. Hắn bước lên phía trước một bước, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Sau đó...

Ầm!!!

Không khí trực tiếp nổ tung, tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Lực đạo kinh khủng giống như sao chổi va chạm, lấy một loại tốc độ chấn động siêu cao trong nháy mắt truyền đến Lam Giác Huyết Lang cao mấy trăm mét.

“Ngao!!!”

Gân cốt da lông của Lam Giác Huyết Lang ngay cả đạn đạo oanh kích cũng có thể dễ dàng ngăn cản được, nhưng dưới một quyền này lại vỡ vụn giống như vỏ trứng.

Tiếng rống đau đớn xé rách bầu trời, nhưng rất nhanh đã im bặt mà dừng, thân hình khổng lồ của nó đập ầm ầm trên mặt đất, dấy lên lượng lớn tro bụi.

Chu Hạo thu hồi nắm đấm, nhìn xem cự lang trăm mét ngã trước mặt mà có chút sững sờ.

Yếu như vậy sao?

Yêu Tướng cao cấp Lam Giác Huyết Lang mà lại yếu đến mức nằm ngoài dự liệu của hắn.

Một quyền vừa rồi hắn chỉ dùng không đến hai thành lực lượng.

Hắn vốn tưởng rằng phải tốn nhiều công phu mới có thể giải quyết Lam Giác Huyết Lang, kết quả không nghĩ tới một quyền đánh xuống Lam Giác Huyết Lang liền chết.

"Xem ra Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ 108 mang đến tăng cường khí huyết so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn!" Chu Hạo âm thầm suy tư.

Chiến lực của yêu tướng cao cấp có thể sánh ngang với Đại Tông Sư, một quyền của hắn lại dễ dàng giải quyết Lam Giác Huyết Lang, chiến lực của hắn có lẽ đã đạt đến trình độ Đại Tông Sư cao cấp, thậm chí là Đại Tông Sư đỉnh phong.

Giờ khắc này, Chu Hạo đối với thực lực của mình đã có một nhận thức tương đối rõ ràng, mà trong lòng hắn cũng có chút hưng phấn.

Phải biết tại căn cứ cỡ lớn như căn cứ Hoa Đông, chiến lực cao nhất cũng chỉ là Đại Tông Sư cao cấp.

Nói cách khác, với chiến lực hiện tại của hắn đã đủ để tọa trấn một căn cứ cỡ lớn.

Nhưng Chu Hạo hiểu rõ, hiện tại hắn còn chưa tinh luyện nắm giữ kình lực, vẫn còn ở cấp độ khí huyết, cho nên cảnh giới vẫn là trình độ võ giả, sở dĩ chiến lực của hắn mạnh như vậy hoàn toàn là hiệu quả tăng phúc do Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ 108 mang đến.

"Chờ sau khi tìm được Xích Huyết Đằng, Sừng Tê Giác, ta phải nhanh chóng kiếm một bộ công pháp cấp độ cao hơn!"

Cấp độ khí huyết tăng lên đều đã mạnh như vậy, Chu Hạo rất chờ mong mình đạt tới cấp độ tông sư chân chính thì sức chiến đấu sẽ tăng lên bao nhiêu.

Chu Hạo theo thói quen nhìn lướt qua màn hình giả lập.

Giá trị May mắn: 29220 (giai đoạn trước mắt, vận khí bùng nổ.)

Đánh chết một con Yêu Tướng cao cấp, giá trị may mắn tăng lên 10000 điểm.

Chu Hạo lập tức mừng rỡ, quả nhiên vẫn là đánh chết yêu thú cao cấp thì giá trị may mắn có thể gia tăng trên phạm vi lớn.

"Gần ba vạn giá trị may mắn chính là vận khí bùng nổ, cũng không biết đạt tới giai đoạn tiếp theo cần có bao nhiêu giá trị may mắn?"

Tuy chỉ mở ra một hộp may mắn, nhưng Chu Hạo mơ hồ suy đoán, giá trị may mắn càng nhiều và giai đoạn càng cao, như vậy tỷ lệ mở được vật phẩm hiếm có sẽ càng cao.

"Đã đi tới khu hoang dã, vừa vặn tích lũy thêm chút giá trị may mắn." Chu Hạo âm thầm hạ quyết tâm.

Đánh chết yêu thú cao cấp, trùng thú cao đẳng và các dị tộc cao giai là phương pháp tích lũy giá trị may mắn nhanh nhất. Ở căn cứ thành phố chỉ có thể giết một ít lục phi trùng, tích lũy giá trị may mắn quá chậm.

"Ngài… ngài là cường giả Đại Tông Sư sao?"

Lúc này, một giọng nói run rẩy cắt đứt suy nghĩ của Chu Hạo.

Chu Hạo nghiêng đầu, nhìn thấy đám người của tiểu đội tạm thời, còn có tám vị học sinh thiên tài Hứa Linh và đám vệ sĩ của bọn họ đang một mực cung kính đứng ở một bên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

"Nếu như đánh chết Lam Giác Huyết Lang chỉ có Đại Tông Sư mới có thể làm được, vậy thì ta đã coi như là cường giả Đại Tông Sư đi!" Chu Hạo thản nhiên nói.

Đám người kích động không thôi, vội vàng hô lên: "Đa tạ ân cứu mạng của Đại Tông Sư!"

Bọn họ trực tiếp khom lưng một trăm tám mươi độ.

Giờ phút này cảm giác kính nể đối với Chu Hạo của bọn họ đã đạt đến đỉnh phong.

Dù sao tại thời khắc bọn họ tuyệt vọng sụp đổ cũng là nhờ Chu Hạo xuất thủ đánh chết Lam Giác Huyết Lang, ngăn cơn sóng dữ cứu vớt bọn họ.

"Khụ khụ… Nhanh chạy mau!"

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền ra một tiếng ho khan suy yếu.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Trử doanh trưởng mới vừa hôn mê đã dần dần tỉnh táo lại.

Hắn giãy dụa đứng lên, trước tiên liền hướng về phía đám người Chu Hạo hô to.

"Mau đỡ Trử Doanh trưởng dậy." Chu Hạo liền nói.

Đây là doanh trưởng của phòng tuyến căn cứ, vì quốc gia làm ra đại lượng cống hiến, đối với người như vậy trong lòng Chu Hạo rất tôn kính.

Nam tử cao lớn cùng một võ giả khác vội vàng tiến lên.

"Không cần, không cần để ý đến ta... Khụ khụ, các ngươi còn thất thần làm gì? Mau chạy đi!"

Trử Doanh trưởng lộ ra vẻ mặt lo lắng, hắn có áo giáp phòng ngự, hơn nữa một trảo của Lam Giác Huyết Lang cũng không dùng bao nhiêu lực lượng, cho nên thương thế không nặng.

"Cái kia, Chử doanh trưởng, Lam Giác Huyết Lang đã chết!" Nam tử khôi ngô nói.

"Đã là lúc nào rồi mà còn nói đùa với ta nữa chứ, hồ đồ!" Chử Doanh trưởng vội xoay quanh.

Nam tử cao lớn trầm mặc, chỉ vào thi thể cự lang dài hơn trăm mét bên cạnh, nói: "Diêu doanh trưởng, ta thật sự không nói đùa!"

Trử doanh trưởng theo ngón tay quay đầu, vừa nhìn qua não hắn lập tức đứng máy.