Chương 14: Ra Khỏi Thành

Bốp bốp bốp!

Hắn ba lần trực tiếp chụp chết ba con lục phi trùng.

Đồng thời khóe mắt hắn quét về phía giá trị may mắn.

Quả nhiên giá trị may mắn tăng lên 3 điểm, biến thành 4 điểm.

Nhìn thấy vậy, trên mặt Chu Hạo lộ ra vẻ kích động khó có thể đè nén.

Hai ngày nay hắn đã một mực suy nghĩ biện pháp thu hoạch giá trị may mắn, thậm chí còn thử các loại đường tắt, nhưng thủy chung không có kết quả.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã tìm được!

Nhìn thấy lượng lớn lục phi trùng đang lao tới, trong mắt Chu Hạo không còn vẻ chán ghét. Những con lục phi trùng này hiện giờ ở trong mắt hắn chính là giá trị may mắn.

Bốp bốp bốp!

Bàn tay của Chu Hạo như ảo ảnh, điên cuồng chụp đám lục phi trùng. Chụp xong lục phi trùng trong phòng, hắn còn chưa đã nghiền nên vụng trộm rời giường, ở trong tiểu khu điên cuồng chụp lục phi trùng.

Cùng lúc đó, giá trị may mắn của hắn cũng đang nhanh chóng tăng lên.

"920, 921, 922..."

"1790, 1791, 1792..."

Ước chừng qua ba bốn tiếng, Chu Hạo không chỉ giết hết lục phi trùng trong tiểu khu, hắn còn chạy ra bên ngoài tiểu khu đánh chết lượng lớn lục phi trùng.

Số lượng của loài này quá nhiều, thẳng đến khi mệt đến mức thở không ra hơi, Chu Hạo mới ngừng lại.

Quét mắt nhìn giá trị may mắn một cái, hắn trợn tròn con mắt.

Giá trị May mắn: 9999 (Ngưu Vận Hanh Thông)

"Thế mà đã sắp 1 vạn, nhưng mà xem ra giá trị may mắn còn có chút giai đoạn!" Chu Hạo vừa kinh hỉ, đồng thời khóe mắt còn mang theo nghi hoặc.

Bốp!

Lại một con lục phi trùng bay tới, hắn hữu khí vô lực vỗ nhiều lần mới chụp chết nó.

Lúc này điểm may mắn lại có biến hóa.

Giá trị May mắn: 10000 (Vận Khí Tăng Cao)

"Một vạn điểm may mắn là có thể mở ra vận khí tăng cao?" Chu Hạo lại hưng phấn, Ngưu Vận Hanh Thông tuy rằng cũng không tệ, nhưng không thể bằng vận khí tăng cao.

"Cũng không biết giai đoạn tiếp theo là cái gì? Không quản nó, tiếp tục chơi đi!"

Chu Hạo nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu bận rộn.

Giày vò hơn nửa buổi tối, thẳng đến khi hắn đập chết toàn bộ lục phi trùng phụ cận, lúc này hắn mới hài lòng trở về nhà.

Nhìn hộp may mắn trong phần mềm thiên đạo, hắn ngứa tay muốn thử một lần nữa, nhưng mỗi lần đều nhịn được.

Hắn quyết định tích lũy thêm một chút giá trị may mắn, chờ đẳng cấp may mắn cao hơn một chút lại mở hộp may mắn.

Ngày hôm sau, trên đường đi học, Chu Hạo vẫn không buông tha bất kỳ con lục phi trùng nào, trên đường đi hắn vỗ vỗ không ngừng.

Những học sinh khác cũng đều đang giết lục phi trùng, đây đều là thám tử của Trùng tộc, cũng không thể để cho bọn chúng dò hỏi được tình báo của căn cứ thành phố nhân loại.

Chu Hạo nhìn thấy một màn này mà vô cùng tiếc, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản người khác giết lục phi trùng, chỉ có thể tăng tốc đuổi theo lục phi trùng.

Bốp bốp bốp!

Từng con lục phi trùng nổ tan xác mà chết.

Chu Hạo giống như ong mật cần cù, loay hoay quên cả trời đất, không buông tha bất kỳ một con lục phi trùng nào.

"Tên này điên rồi à? Hắn quá ra sức đánh giết lục phi trùng cho căn cứ đi!"

"Một đống binh chủng tạp dịch của Trùng Tộc mà thôi, giết chúng nó cũng chỉ là trút giận, gia hỏa này ngược lại quá ra sức, đoán chừng hắn coi loại côn trùng rác rưởi này là chiến sĩ Trùng Tộc rồi."

"Đi thôi, hắn không có bản lĩnh đi ra ngoài căn cứ giết côn trùng nên cũng chỉ bắt nạt lục phi trùng."

Không ít học sinh đi ngang qua bên cạnh Chu Hạo châm biếm không thôi.

Chu Hạo không hề để trong lòng, vẫn điên cuồng đánh giết lục phi trùng.

Đồng thời điểm may mắn trên màn hình giả lập cũng nhanh chóng tăng vọt, đã đạt đến 125080, nhưng cấp độ may mắn vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là vận khí tăng cao.

Đi vào phòng học, Trương Nghị trực tiếp tiến lên đón Chu Hạo, ánh mắt Trương Nghị mang theo quầng thâm, hiển nhiên là do tối hôm qua kích động ngủ không ngon.

Đột nhiên đạt được hai mươi vạn nhân dân tệ, cho dù là ai cũng sẽ không ngủ được.

"Chu Hạo, cảm ơn nhé!"

Trương Nghị miệng ngốc, không biết nên biểu đạt nội tâm cảm tạ như thế nào.

Chu Hạo cười nói: "Đây đều là kết quả cố gắng của ngươi, đúng rồi, đây là một ngàn nhân dân tệ."

Trương Nghị vội vàng xua tay, muốn cự tuyệt.

Chu Hạo trầm mặt nói: "Trương Nghị, nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì nhận lấy."

Trương Nghị gật đầu: "Được, ta nhận."

Chương trình học một ngày rất nhanh kết thúc, thấy Hứa Linh chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng học, Chu Hạo gọi nàng lại: "Hứa Linh, đây là một vạn nhân dân tệ lần trước ta mượn ngươi."

Hứa Linh dừng bước, xoay người lại, khuôn mặt thanh tú trắng nõn mang theo lãnh ý.

"Tiền ở đâu đến?" Giọng nói của nàng vẫn lạnh lùng như cũ.

"Ta thắng cược giải đấu." Chu Hạo tùy ý nói.

Hứa Linh hừ lạnh nói: "Ta biết là như vậy mà, ngươi cũng không có bản lãnh khác, vận khí sẽ không chiếu cố ngươi mãi, có tâm tư đó chừng thà suy nghĩ làm sao tăng thực lực lên mới là chính đạo!"

Nói xong nàng quay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng uyển chuyển của Hứa Linh, Chu Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, hắn biết quan hệ của cả hai không thể trở về như trước kia, nhưng lời nói của nàng tựa hồ lộ ra sự quan tâm hắn.

Cũng không biết có phải là hắn suy nghĩ nhiều hay không?

Đè nén tạp niệm trong lòng, Chu Hạo đứng dậy rời khỏi lớp học, sau khi ra khỏi trường học, hắn vẫn chưa trực tiếp đi đến tiểu khu Dương Viên, mà khống chế cơ mặt thay đổi dung mạo, ngồi tàu điện ngầm rời khỏi khu Khúc Thành.