Chương 20: Cùng nhau đi đến cuối con đường…

Quả nhiên là cô ta.

Cố Miên cảm thấy có hơi đau đầu.

Vốn dĩ các ngôi sao trên truyền hình đều thể hiện theo hình tượng đã xây dựng sẵn, có ai ngờ hôm nay gặp được người sống, mới chợt nhận ra chuyện không như hắn nghĩ.

Cô nàng này là ngốc nghếch… hàng thật giá thật!

Trong bóng tối, Cố Miên hạ giọng:

- Sao cô không chạy?

Tiểu Kiều cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời:

- Tôi thấy anh không chạy nên tôi cũng không chạy!

Cố Miên:…

Kế đó, cô ta lại hỏi:

- Sao anh không chạy?

Cố Miên viện cớ:

- Tôi sợ quá nên chạy không nổi!

Nghe vậy, Tiểu Kiều không nói thêm gì nữa.

Cố Miên thầm nghĩ, chắc cô nàng này cảm thấy ở cùng một chỗ với tên chết nhát như hắn không an toàn, nói không chừng đang dự định bỏ của chạy lấy người đây.

Không ngờ, vài giây sau, trong bóng tối chợt vang lên âm thanh hùng hồn của Tiểu Kiều:

- Đừng sợ, có tôi bảo vệ cho anh!

Đầu óc Cố Miên thình lình tuột xích, ối chao, tự nhiên có thêm một vệ sĩ là sao?

Nhưng không bao lâu sau, hắn đã lần nữa khởi động lại đầu óc, Cố Miên vẫn nhớ mình đang cần tìm công cụ chiếu sáng.

Tuy bây giờ có thêm một vệ sĩ, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Việc cần làm là phải sử dụng đúng chỗ, hắn liền hỏi thăm người bên cạnh:

- Cô có thấy thứ gì ở đây có thể chiếu sáng được không? Ví dụ như đèn pin, bật lửa, hay nến chẳng hạn…

Cảm giác hai mắt tối đen quả thật không tốt cho lắm, Cố Miên cứ tưởng mình mù rồi đấy!

Tuy rằng có đôi khi cô nàng này rất ngốc, nhưng lại khá nhanh nhẹn.

Cô ta lập tức đưa tay ra, trên tay mơ hồ có thứ gì đó hình trụ:

- Trước đó tôi có bỏ đèn pin vào thùng vật phẩm, anh không mang theo vật chiếu sáng à?

Tôi có thể nói là tôi không có thùng vật phẩm không?

Cố Miên thở dài một hơi, nhận lấy món đồ trong tay cô ta, sau đó bấm nút.

Một luồng sáng trắng lập tức chiếu sáng toàn bộ linh đường.

Do góc độ bật đèn của hắn không tốt lắm, ánh sáng đèn chiếu thẳng vào khuôn mặt trên tấm di ảnh cỡ lớn kia, vốn dĩ cái mặt đó đã trắng giờ càng trắng hơn, nhìn một hồi, Cố Miên chợt có xúc động đánh thêm má hồng cho bà Dương.

Bên ngoài vô cùng im ắng, những người chơi khác không biết đã chạy đi đâu rồi.

Cố Miên cũng không nghĩ nhiều, hắn cầm đèn pin chiếu vào quan tài trước mặt mình.

Nắp quan tài đã sớm bị bọn họ đẩy lệch qua một bên, để lộ một cái khe, chỉ cần cúi sát vào là có thể thấy được thứ bên trong.

Hai người vịn lấy thành quan tài, duỗi cổ nhìn vào khe hở.

Đèn pin chiếu sáng bên trong quan tài, không có con quỷ mà Cố Miên vẫn luôn thương nhớ, chỉ có hai mảnh giấy lớn nhỏ đặt ở đáy quan tài, bên trên dường như có viết gì đó.

Cái quan này này mặc dù khá cao, nhưng Cố Miên vẫn có thể dễ dàng lấy được hai mảnh giấy kia.

Hắn cầm đèn pin soi vào thì thấy mảnh giấy thứ nhất có tiêu đề là: Thông báo ban thưởng.

“Ngày 23 tháng 09 năm 2003, tại thành phố Từ Châu xảy ra một vụ án giết người tàn bạo”.

“Một người đàn ông được phát hiện đã chết trong xe của mình, nghi ngờ người này bị một hung khí cùn đập vào ót nhiều lần dẫn đến tử vong, ví tiền và các vật dụng cá nhân khác đều bị lấy đi”.

“Qua quá trình điều tra, Mã Cương (nam, 31 tuổi, người địa phương, chiều cao 1m72, dáng người hơi gầy, trong lúc bỏ trốn mặc áo màu cam, cắt đầu đinh, trên tráng có một vết sẹo) bị tình nghi là có liên quan đến vụ án”.

“Cơ quan công an Từ Châu kêu gọi người dân cung cấp thông tin về nghi phạm nếu có phát hiện, người nào cung cấp manh mối giúp đỡ công an bắt được nghi phạm sẽ được thưởng 30 ngàn tệ, trực tiếp bắt được nghi phạm sẽ được thưởng 60 ngàn tệ, cơ quan công an cam kết bảo mật thông tin cá nhân của người tố giác”.

‘… Bộ công an Từ Châu, ngày 23 tháng 09 năm 2003”.

Phía dưới còn có một tấm hình chân dung của Mã Cương.

Mặt hắn khá dài, có hơi gầy, thoạt nhìn rất già nua, hai gò má lõm sâu, nhô cao, mắt trắng dã, đuôi mắt cụp xuống, ánh mắt tựa như một con sói đói.

Mũi ưng, môi mỏng, thoạt nhìn trông như một lão già nham hiểm.

- Mã Cương! – Cố Miên nhớ lại câu hỏi trong đề thi của mình – Chẳng lẽ là lệ quỷ họ Mã?

Câu hỏi thứ nhất phần trắc nhiệm có liên quan đến giới tính của lệ quỷ họ Mã, xem ra đã có đáp án.

Kế đó, hắn bắt đầu đọc mảnh giấy thứ hai.

Dường như là một bức thư cảm ơn.

“Bà Dương Sương, chúng tôi đã nhận được thông tin tố giác của bà, sau khi xác minh, quả thực phát hiện Mã Cương đang lẩn trốn trong nhà trọ Long Xương, phía công an đã vào cuộc nhưng vẫn chưa bắt được, nghi phạm còn đang lẩn trổn, xin bà hãy chú ý an toàn bản thân”.

“Cám ơn bà đã cung cấp manh mối, Bộ công an Từ Châu một lần nữa cảm ơn bà. Ngày 01 tháng 10 năm 2003”.

Đến lúc này hắn đã tìm được manh mối của hai lệ quỷ.

Lệ quỷ họ Dương tên là Dương Sương, giới tính nữ, từng cung cấp thông tin địa điểm nghi phạm Mã Cương lẩn trốn cho Bộ công an Từ Châu, tuy nhiên, không biết vì sao bà ta lại có được thông tin đó.

Lệ quỷ họ Mã tên là Mã Cương, giới tính nam, sau khi giết người đã bỏ trốn, tuy nhiên, chưa trốn được bao lâu đã bị Dương Sương tố giác.

Xem ra đến cuối cùng, Mã Cương vẫn không tha cho người đã tố giác hắn, nhìn linh đường ở đây có thể đoán ra được điều đó.

Bộ công an đã gửi vòng hoa phúng điếu đến, hiển nhiên là bọn họ không bắt được người, đã để Mã Cương có cơ hội quay về giết chết Dương Sương.

Phần trả lời câu hỏi của Cố Miên yêu cầu liệt kê thời gian ba con quỷ tử vong.

Với những gì hắn vừa đọc được, có lẽ Dương Sương đã chết trước Mã Cương.

Cố Miên nhẩm tính thời gian.

Lại nói, phần trắc nghiệm của hắn còn có một câu “Lệ quỷ giới tính nam duy nhất trong phó bản đã giết bao nhiêu người khi còn sống?”, Mã Cương chính là lệ quỷ được nhắc đến trong câu hỏi, hiện tại có thể thấy được hắn ta đã giết ít nhất hai người: một người đàn ông tử vong trong xe và Dương Sương.

Thế nhưng hắn còn giết ai nữa không thì đến giờ Cố Miên vẫn chưa xác định được.

Muốn hiểu rõ tuyến thời gian thì chắc chắn phải hoàn nguyên toàn bộ câu chuyện của ba con quỷ lúc còn sống, nhưng đến lúc này hắn vừa chưa có bất kỳ manh mối gì về lệ quỷ họ Triệu.

Cố Miên cầm đèn pin nói với Tiểu Kiều bên cạnh: “Không thể tiếp tục lãng phí thời gian, chúng ta lên tầng hai tìm thử xem sao!”

Tiểu Kiều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc hai người ra khỏi linh đường, Cố Miên còn đặc biệt quay đầu lại liếc nhìn cái quan tài kia.

Trong đề thi có nói mỗi tầng sẽ có một con quỷ, theo lý mà nói lệ quỷ ở tầng này hẳn là ở trong quan tài, nhưng bên trong ngoại trừ hai mảnh giấy thì chẳng còn gì cả.

Rốt cuộc con quỷ kia đã đi theo ai?


Lúc này, Béo dắt theo mỗi tay một người, vừa thở hồng hộc vừa lao vào một căn phòng, đóng sầm cửa lại.

Bởi vì xung quanh thật sự quá tối, nên nhiều lần anh ta suýt vấp ngã, may mà bên cạnh có Sở Trường Ca kéo lại giúp.

- Vừa nãy làm tôi sợ muốn chết! – Trong bóng tối, Béo thở hổn hển – Mà công nhận hai cậu lớn gan thật đấy, không la lên một tiếng nào luôn.

Lúc này, Sở Trường Ca bên cạnh anh ta rốt cuộc cũng mở miệng:

- Tôi cảm thấy có gì đó sai sai!

Béo ngẩn ra:

- Sai chỗ nào?

- Tay kia anh lôi theo Cố Miên à?

- Đúng đó, là bác sĩ… - Vừa nói Béo vừa quay đầu về phía Cố Miên, nhưng ở đây tối om, căn bản không thấy được gì, cố lắm chỉ thấy được bóng người mà thôi.

- Bác sĩ? – Béo thì thầm – Sao cậu không lên tiếng!

Phía bên kia, Sở Trường Ca trầm mặc một hồi:

- Anh chuẩn bị cho tốt đi!

Gì hả? Béo chưa kịp phản ứng.

Tuy nhiên, ngay lập tức anh ta đã hiểu ra Sở Trường Ca bảo anh ta chuẩn bị cái gì.

Trong linh đường đột nhiên sáng lên, hóa ra là Sở Trường Ca bật đèn pin.

Ánh đèn chiếu về phía “Cố Miên” đứng bên cạnh Béo, vốn dĩ Béo cũng đang nhìn sang hướng đó, có ánh đèn, đương nhiên có thể thấy rõ tất cả…

Một khuôn mặt gần như kề sát vào mặt anh ta.

Và dĩ nhiên, đó không phải mặt Cố Miên.