Chương 19: Mười chín linh đường

Quả nhiên chia nhau hành động mang đến hiệu suất rất nhanh, đến khoảng 19:30, linh đường có liên quan đến ba dòng họ này ở tầng một đều được tìm ra.

Linh đường họ Mã không nhiều lắm, chỉ có 2 cái.

Họ Dương thì có 7 cái.

Họ Triệu nhiều nhất, khoảng chừng 10 cái.

Cộng lại có 19 linh đường đáng nghi.

Tuy phạm vi không nhỏ, nhưng nói gì thì cũng loại bỏ được một phần lớn.

Lúc này, Béo đang đứng trước cửa một linh đường, ngóng cổ vào trong quan sát:

- Bác sĩ, kế tiếp chúng ta mở nắp quan tài của 19 cái linh đường này à? Rồi tìm manh mối trong đó?

Trên lý luận quả thực là như vậy.

Tuy nhiên, tư duy của Cố Miên lại không giống với những người khác, hắn không thích làm theo logic.

Hắn nhìn lướt qua 19 linh đường để mở cửa, vì tiện đánh dấu, bọn họ đã quyết định mở cửa tất cả những linh đường có hiềm nghi, còn lại đều đóng.

- Tôi dạo quanh một vòng xem sao! – Cố Miên thọc tay vào túi áo blouse trắng.

Mở nắp 19 quan tài cũng là một “công trình lớn”, chưa kể nếu xui xẻo, có khi phải tốn hơn cả tiếng, hiện tại bọn họ còn chưa thăm dò tầng hai và tầng ba, quả thật không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

Lúc này Sở Trường Ca đang đứng trước một linh đường để cửa mở, dường như hắn ta đang suy nghĩ điều gì đó.

Cố Miên không tiếp tục dạo quanh, mà đi thẳng đến chỗ hắn ta:

- Đang nghĩ gì?

Sở Trường Ca ngẩng đầu nhìn Cố Miên:

- Cậu xem cái linh đường này đi!

Vừa nói hắn ta vừa duỗi tay chỉ vào trong, Cố Miên cũng hướng mắt nhìn theo.

Thoạt nhìn, linh đường này cũng không có gì khác biệt, ít nhất là nó biểu hiện ra như vậy.

Đều là quan tài cực lớn, di ảnh cùng vòng hoa và câu phúng điếu. À, còn một chi tiết nữa mà Cố Miên quên nhắc đến, tất cả các linh đường đều có một ngọn đèn sợi đốt treo phía trên.

Người chết là một phụ nữ trung niên.

Tóc ngắn, nhưng không phải chính thức ngắn, mà có hơi giống với kiểu tóc của mấy bà chủ nhà trọ trong phim. Đầu bà ta không đồng nhất, trông như một củ khoai tây dẹp, ngay cả miệng mũi dường như cũng bị bẹp dúm.

Hai mắt không lớn, nhưng lại khá dài, thoạt nhìn như mắt hồ ly đang híp lại, bởi vì bà ta cười nên khóe mắt có những nếp nhăn hằn sâu.

Mũi không cao, lại có hơi vểnh lên, có thể thấy được hơn phân nửa lỗ mũi, môi thì mỏng, đang nhếch lên cười.

Nhìn tổng thể có cảm giác như một khuôn mặt hồ ly mũi tẹt được khắc tên một củ khoai tây xẹp lép.

Trên vòng hoa có treo một câu phúng điếu.

“Thương tiếc cho cái chết của bà Dương, Bộ công an Từ Châu kính viếng”.

Sở Trường Ca chỉ vào câu phúng điếu kia:

- Câu phúng điếu của những người khác đều là con cháu, đồng nghiệp hoặc công ty gửi đến, nhưng người này lại khác.

Nghe vậy, Cố Miên lại xem kỹ mấy chữ to tướng: Bộ công an Từ Châu.

Hiển nhiên Bộ công an Từ Châu không thể nào là nơi làm việc của bà Dương.

Tuy Cố Miên chỉ mới gặp một vài nữ công an, nhưng hắn biết kiểu tóc sét đánh này không hợp quy cách cho lắm.

Nói cách khác là vẻ ngoài không phù hợp.

Cho nên bà Dương – người chết nằm trong linh đường này không phải là một nữ công an, vậy thì tại sao Bộ công an lại gửi lời chia buồn?

Hơn nữa, thoạt nhìn, ở thời điểm tử vong bà ta cũng không quá lớn, bởi vì từ di ảnh có thể thấy được người phụ nữ này chỉ mới hơn 40 mà thôi.

- Hơn 40 tuổi đã chết, lại còn được Bộ công an gửi lời chia buồn, cậu không thấy chuyện của người phụ nữ này có hơi ly kỳ à? – Sở Trường Ca đẩy đẩy gọng kính.

- Phải nói là rất ly kỳ! – Cố Miên tỏ vẻ đồng ý – Hơn nữa, theo như đề thi của cậu, ba con quỷ tương đương với ba chiếc xe, trong đó có một xe chở tù, xem như cũng có liên quan đến Bộ công an.

Lúc này, những người khác cũng vây đến, thậm chí còn có người can đảm đưa ra suy luận.

Ông chú Lão Hách Chất Phát mở miệng:

- Có khi nào là phạm nhân bỏ trốn, bà Dương dũng cảm xông lên ngăn chặn, cuối cùng vì chuyện đó mà hi sinh?

Cũng có thể!

- Tất cả những suy đoán không có chứng cứ đều là đoán mò! – Cố Miên liếc nhìn quan tài nằm giữa phòng – Trước tiên chúng ta phải tìm được chứng cứ.

Béo rùng mình một cái:

- Bác sĩ, hình như cậu rất hăng hái tìm quỷ thì phải?

Cố Miên xắn tay áo:

- Đương nhiên, tôi vốn là người lấy đại cục làm trọng mà, lên nào, chúng ta mở nắp quan tài.

Ba người chơi lúc ban đầu khoanh tay đứng nhìn đến giờ vẫn tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, bọn họ rụt người, lui ra cửa chờ đợi.

Nhưng sao có thể tính được số trời!

Cố Miên biết cái linh đường này không bình thường, cũng biết sau khi mở nắp quan tài sẽ có quỷ xuất hiện.

Nhưng hắn không ngờ, nắp quan vừa mở được một nửa thì đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

- Kétttt… - Nắp quan tài sơn đen bị đẩy lệch ra một khe hở, bên trong là một vùng tăm tối.

Cố Miên duỗi đầu muốn xem thử trong đó là gì, nhưng không ngờ lúc này, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, cứ như bị mù vậy.

Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng thét chói tai như để chứng minh rằng… thật ra mắt hắn không có vấn đề, mà là ngọn đèn trên đỉnh đầu có vấn đề.

Lúc này, toàn bộ đèn ở tầng một đã tắt ngúm, xung quanh chìm trong bóng tối, Cố Miên duỗi tay sờ bên cạnh, mò tới một thứ căng phồng.

Béo lập tức thét lên bên tai hắn:

- Nó chui ra rồi! Nó đang cào bụng tôi đây này! Chạy mau!

Kế tiếp, Cố Miên nghe thấy anh ta lôi thứ gì đó rồi chạy vụt ra ngoài, cảm giác chạm vào thịt mỡ cuồn cuộn trên tay hắn lập tức biến mất.

Tiếng thét tập trung nhiều nhất ở cửa.

Thanh niên gầy, ông chú trung niên cùng nữ sinh tàn nhang không chịu yếu thế, ba người thi nhau hét, quả thực là điển hình của loa phóng thanh di động.

Cả đám hốt hoảng kêu la, thậm chí còn có người rống lên, vừa hét vừa không quên chạy trốn.

Trong bóng tối, Cố Miên nghe thấy giọng bọn họ càng lúc càng xa, thỉnh thoảng có tiếng ai đó ngã sấp xuống.

Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng hét của mọi người, Cố Miên mới chớp chớp mắt một cái, bắt đầu thích ứng với bóng tối.

Hắn vẫn còn đứng trong linh đường, không hề nhúc nhích.

Không phải Cố Miên thích thể hiện bản thân anh dũng, không sợ hãi các kiểu, mà vì hắn đã trải qua vô số chuyện quái dị, nhiều đến mức như ăn cơm bữa, cho nên từ lâu rồi, hắn đã mất đi cảm giác nhiệt huyết dâng trào như người bình thường.

Định mệnh liên tục ám sát đã tập cho Cố Miên thói quen gặp nguy không loạn, giữ tỉnh táo để phân tích vấn đề.

Ví dụ như vừa rồi, trong lúc mọi người kêu la thất thanh, hắn còn đang bận suy nghĩ một chuyện.

- Sao lại chạy?

Không phải mục đích của bọn họ là tìm quỷ à? Sao cả đám lại trốn nhanh như vậy?

Vừa nghĩ hắn vừa nhìn xung quanh một lượt, ý định nắm rõ tình hình.

Lúc này, cửa linh đường để mở, bên ngoài, ánh trăng yếu ớt hắt vào.

Bởi vì linh đường không có cửa sổ, cho nên ánh sáng duy nhất tràn vào theo cửa chính, nếu đóng cửa thì chắc chắn Cố Miên sẽ không thấy gì được nữa.

Cạnh cửa có một cái vòng hoa nằm nghiêng ngã, hẳn là trong lúc hoảng hốt, những người khác đã làm ngã nó.

Di ảnh cực lớn đặt đối diện cửa, bóng tối khiến vẻ mặt người phụ nữ trong ảnh càng thêm trắng bệch, lúc này, mắt bà ta đã trở nên mơ hồ, dường như đang nhìn chòng chọc vào hắn.

Nắp quan tài nặng nề bị đẩy ra một khe nhỏ, Cố Miên cúi đầu nhìn, bên trong vẫn là một vùng đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

Hắn cũng không mang theo công cụ chiếu sáng, lại không thể trực tiếp chui đầu vào.

Hết cách, Cố Miên đành phải đi tìm công cụ chiếu sáng trước rồi tính.

Nhưng hắn vừa quay người thì đụng phải thứ gì đó.

Không hề nghi ngờ… là người.

Bởi vì bị hắn đụng một cái, người này lảo đảo té ra đất, đầu đụng mạnh vào cạnh quan tài, phát ra âm thanh giòn tan, coi bộ bị đụng không nhẹ.

Thế nhưng người nọ lại không nói tiếng nào, mà chỉ bụm đầu, kiên cường đứng lên đi sang bên cạnh Cố Miên.

- Tiểu Kiều à? – Cố Miên ngân nga hỏi.

Rốt cuộc bóng người cũng có phản ứng:

- Sao?