Lục Cảnh cứ lẳng lặng chăm chú qua cửa sổ nhìn về phía Hạ Đình suốt cả một tiết khóa, hắn không hề chú ý tới những ánh mắt giận dữ của lão An và lũ bạn nam trong lớp
"Tùng , tùng , tùng" tiếng trống trường vang lên kết thúc tiết học. Sau khi đi qua người Lục Cảnh, lão An không quên nói hắn ngày mai gọi phụ huynh lên làm việc, thật ra với tích cách của lão thì lão cũng muốn giáo huấn tên nhóc này lắm nhưng hôm nay lão bị Lục Cảnh chọc giận đến không nhẹ, huyết áp có chút cao cần đến bệnh viện truyền nước gấp, không có tinh lực giáo huấn tên tiểu tử này.
Buổi trưa, Lục Cảnh xách cặp đi bộ ra về, thật ra mẹ hắn cũng từng nói sẽ mua cho hắn một chiếc xe đi học cho tiện nhưng hắn từ chối vì nhà hắn cũng gần trường không cần phải mua làm gì cho mệt.
Nghĩ lại về người mẹ của tên Lục Cảnh này,hắn lại thầm vui vẻ khi hắn bây giờ lại có một người mẹ ôn nhu chiều chuộng hắn:" Ngươi yên tâm,nếu ngươi đã nhường thể xác này cho ta thì ta sẽ thay ngươi chăm sóc mẹ ngươi ".
Đứng trước cửa tiệm cơm nhỏ, hắn bước vào định ăn xong bữa trưa rồi về nhà
"Xin chào quý khách, ở đàng kia còn thừa một bàn ạ"
Một chị gái tuổi trạc 25 nhìn cũng có vẻ xinh xắn đi ra đón tiếp hắn.
"Ở đây có món gì ngon không chị"
"Ở đây có rất nhiều món ngon lắm ạ, ai ăn ở đây cũng đều khen vậy"
Bà chị lè lưỡi tỏ vẻ kiêu ngạo như chắc chắn món ăn của mình là ngon nhất vậy.
"Cho em xin cái thực đơn chọn món "
Đang mải mê ngồi ăn thì hắn thấy 4 tên đô con bước vào quán, tên đi đầu có vẻ là đại ca .
Nhìn sơ qua thì hắn tầm 20 tuổi , trời thì nắng toát cả mồ hôi mà tên đó lại mặc một chiếc áo com lê dày cộm .
Hắn chỉ nhìn một lát rồi lại cúi xuống tiêu diệt đồ ăn của mình, mấy cái thể loại này hắn thấy nhiều rồi. Tụi này nhìn qua cái đủ nhận định là một lũ chỉ biết giang con hiếp yếu, sợ kẻ mạnh, ai mà luồn cúi một xíu là chúng nó đè đầu cưỡi cổ, người ta liều mạng một tí thì chúng nó lại rụt cổ khúm núm.
"Này cô em, tiền bảo kê tuần này đâu đưa tụi anh lẹ lên" tên thanh niên dở giọng cười khả ố rồi nói tiếp" mà cô em cũng xinh đấy, hay tâm sự với tụi anh một đêm rồi anh miễn tiền bảo kê cho, khà khà".
" Tiền bảo kê tuần này tôi đã đưa cho anh hôm trước rồi mà"
Bà chị tuy sợ hãi nhưng vẫn cố run giọng đáp.
"Tao thu tiền tuần sau không được à, thế rốt cuộc mày có định đi chơi với tụi tao không"Tên thanh niên dữ tợn đe dọa.
"Van mấy cậu tha cho tôi đi mà, tôi thật sự không còn tiền nữa "
"Hôm trước mày từ chối một lần rồi ,hôm nay mày không đi cũng phải đi"
Mọi người trong quán đều sợ hãi, bọn họ từ trước giờ chưa bao giờ thấy một người vô lí đến vậy.
Thật ra nãy giờ Lục Cảnh chứng kiến được tất cả,hắn cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng khổ nỗi hắn có chút sợ bị đánh chết nên không dám ra mặt.
Cứ nghĩ là chị gái sẽ bị tụi này kéo đi thì từ ngoài cửa tiệm có một nữ nhân bước vào. Bất ngờ là nữ nhân này hắn lại quen, phải nói rất quen là đàng khác .Đó là cô giáo chủ nhiệm của hắn Lâm Hạ Vi.
Đang ngơ ngác suy nghĩ thì hắn bị một một tiếng rên rỉ đau đớn làm tỉnh lại.
Một lúc sau hắn há hốc mồm ,4 tên cô đồ đã bị nàng ta hạ gục chỉ trong chốc lát. Điều làm hắn kinh ngạc là nàng chỉ dùng đôi chân mềm mại không xương để đấu với đám tráng hán đô con.
"Con mẹ nó gặp cao thủ rồi" Lục Cảnh trợn mắt ngoác mồm nhìn tên một tên béo bị nàng đá một cái đến ngất đi. Mặc dù là mặc quần bó sát ngươi nhưng nó lại không ảnh hưởng đến phát huy của nàng.
Đòn thế rất đẹp,nhưng đôi mắt của Lục Cảnh chỉ chăm chú vào đôi chân thon thả của nàng, tà niệm trong lòng hắn rực cháy. Vô lại thầm nghĩ:" Cặp đùi lớn này mà để lão tử vuốt ve hoặc dùng nó để kẹp cơ thể mình thì có chơi cả năm cũng không chán" chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm giác được đầu óc tiêu hồn lan tỏa.
"Ôi a..ai da đau quá" Quay lại với mấy tên ngắc nghé lúc này đã bị đánh đau đớn nằm lăn lộn trên sàn nhà.
"Hừ , đúng là lũ chỉ biết bắt nạt người lương thiện" Lâm Hạ Vi nhếch miệng khinh bỉ rồi quay lại hỏi Lục Cảnh nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào cô:
"Này, ánh mắt rác rưởi của cậu nhìn đủ chưa, muốn tôi cho cậu cút khỏi trường không ? "
"A ha ha , đủ rồi ,đủ rồi..." Lục Cảnh lúng tung gãi đầu khúm núm cúi đầu, bị phát hiện nhìn lén khiến hắn cũng có chút lúng túng.
"Em cảm ơn chị đã giúp đỡ ạ" Chị chủ quán từ nãy giờ trốn ở góc bàn giờ mới chạy ra cảm ơn ríu rít.
"Không có gì đâu anh, việc nên làm mà " Lâm Hạ Vi mỉm cười ôn nhu đáp" cô ngoảnh mặt về phía Lục Cảnh.
"Đâu như ai kia đường đường đàn ông con trai lại không dám đứng ra bảo vệ phụ nữ".
Lâm Hạ Vi nâng cao bộ ngực nảy nở, một khuôn mặt tự cho là đúng, nhếch miệng khinh thường nói.
"Má, dám khinh thường mình à" Nghĩ thầm như vậy, ngoài miệng oan uổng vung tay : "Em không biết đánh nhau, lao vào bị chúng nó tẩn một trận nhừ tử hả, cô đánh giá quá sai lầm rồi"
"Này này, cậu ăn nói thế hả" Lâm Hạ Vi chạy đến xách tai của hắn kéo lên hất cằm kiêu ngạo nhìn xuống, hình ảnh nam nhân đứng cạnh bên mỹ phụ còn thấp hơn nàng nửa cái đầu nhìn đúng là có chút khôi hài. Chỉ là đầu óc Lục Cảnh lúc này lại không mấy quan tâm cái đó.
"Bà mẹ nó, nếu mắt mình không mù thì hình như nó là màu hống phấn"
Lục Cảnh cả người kích động run run quên luôn cảm giác đau. Ánh mắt của hắn nhìn về nàng như một con sói đói, bởi hắn vừa nhìn thấy được cái cổ áo bên trong của Lâm Hạ Vi khi cô cúi xuống.
Phát hiện được ánh mắt của Lục Cảnh, Lâm Hạ Vi trên mặt hiện lên một ánh rạng đỏ lựng, cô quay mặt lại không tiện phát tác, sau đó khóe miệng của cô cong lên, cảm thấy hắn có chút thú vị, lần đầu tiên lại có một tên nhóc dám liên tục nhìn lén nàng, đúng là một tên nhóc vô lại.
Cơ thể hấp dẫn của một mỹ phụ rất khó để đàn ông nhịn được .Cô thầm cảm thấy kiêu ngạo với cơ thể mình.
"Để cô gọi cho cảnh sát xử lí mấy tên này"
Chăm chú nhìn về phía Lâm Hạ Vi, Lục Cảnh căng mắt nhìn về bầu ngực căng tròn của nàng, bộ ngực căng mọng dù bị áo ngực bao lại nhưng nó vẫn ngạo nghễ vươn lên cao vút, bộ ngực theo từng đợt hô hấp của Lâm Hạ Vi mà phập phồng gợn sóng như muốn mời gọi Lục Cảnh thưởng thức nó, loại hấp dẫn này không khỏi khiến thằng em trong quần hắn ngẩng đầu lên.
Lục Cảnh chẳng dám nhìn lâu sợ bị nàng phát hiện lần nữa có khi lại bị mỹ phụ xinh đẹp này đánh cho một trận thì nhục lắm.
Vì có việc bận nên Lâm Hạ Vi rời đi trước để hắn ở lại làm việc với cảnh sát.
Một lúc sau , cảnh sát đến đưa mấy tên côn đồ này đi ,một trung niên mặt đầy uy nghiêm đi đến cạnh hắn mỉm cười .
"Xin chào,chú là Bội Nghiêm, trưởng ban cảnh sát ở khu này,cảm ơn cháu đã giúp chúng tôi duy trì trật tự an ninh"
"Không có gì,vả lại cháu không phải người xử lí mấy tên này mà là một chị gái,nhưng chị ta có việc nên đi mất rồi"
Bội Nghiêm cười ha ha, hắn vỗ vỗ vai Lục Cảnh, gật đầu tán thưởng :" Cháu không giấu diếm là chú hài lòng rồi, người ta bảo cháu ở lại đây chắc chắn là tin tưởng cháu đấy, ha ha"
"À vâng.."Lục Cảnh có chút xấu hổ gật đầu, tin tưởng cái con khỉ ấy, có mà người ta ngại phiền phức thì đúng hơn.
"Được rồi, chú còn bận việc một chút, lần khác nếu có thời gian chú mời cháu ghé qua nhà chú chơi" Bội Nghiêm cười đùa khẽ trêu chọc:" Con gái chú học ở trường gần đây chắc cũng bằng tuổi cháu đấy, có cơ hội hai đứa nên làm quen nhau, chú đảm bảo con bé xinh đẹp lắm nhé, ha ha"
Lục Cảnh gãi đầu qua loa đáp lại vài câu, hắn cũng không nghĩ nhiều, trả tiền ăn rồi cũng đi về nhà.