Gió ban mai mùa thu cảm giác thật mát mẻ,chẳng qua là đã gần trưa nên có chút không dễ chịu.
Lục Cảnh đi bộ một mình về lớp,hắn cảm thấy thế giới này hình như không thể dung nạp được bản thân hắn.
"Đúng là trời đất bao la nhưng không ai có thể cảm nhận được mình" Tự cảm thán một lúc. Hắn kiểm tra lại kí ức của chủ nhân thân xác này.
Chủ nhân của thân xác này tên giống hắn,năm nay vừa bước vào lớp 11. Hắn cũng từng là một thiếu gia có tiếng ở thị trấn này.Ông nội của hắn là một chính khách trung ương tỉnh giờ đã về hưu.Cha của hắn thì đã mất trong một cuộc truy quét băng đảng xã hội đen lúc hắn lên 10 tuổi để lại mình mẹ con hắn nương tựa nhau mà sống đến bây giờ.
"Tính ra ông đây cũng được xem là con ông cháu cha rồi gì,mỗi tội giờ thằng cháu cha này nhìn qua đúng là đếch còn miếng nào mà"Bất đắc dĩ cười, hắn lẩm bẩm nói.
Thế giới của trẻ con đối với một người có tâm tính của người đã trưởng thành mà nói chính là sự buồn chán, ngay cả khi xác định hắn đã thật sự sống lại ở đây thì trong lòng hắn vẫn cười khổ không ngừng, nhưng mà đã sắm vai vào nhân vật tên nhóc con này nên hắn không thể nào mà phải học cách cố gắng biến mình thành một người khác, cũng chính vì vậy mà mong muốn mau chóng tìm hiểu thế giới này giờ đây được tích lũy càng ngày càng nhiều trong lòng hắn.
Hắn cũng từng có một nguyện vọng vô cùng ngây thơ đó chính là muốn mình có một tuổi thơ giống như những đứa trẻ bình thường. Chỉ tiếc là trước kia từ nhỏ sau khi trốn khỏi trại mồ côi hắn đã phải sống chui sống nhủi với những mánh lợi ăn cắp vặt mà sống qua ngày. Cũng có chút may mắn khi chính vì vậy mà hắn lại học được kha khá kĩ năng rồi sau đó được chính tay bà chị ban thư ký huyện nâng đỡ lên tận chức sĩ quan hàm úy, ân..chỉ sau một đêm mặn nồng.
Đối với hắn, việc gì có thể giải quyết nhờ cậu em trong quần thì không cần thiết phải động võ. Nếu thật sự cần thiết dùng nắm đấm, ân..đừng hiểu lầm, hắn sẽ chạy rất dứt khoát. Quá nguy hiểm, Lục Cảnh hắn còn muốn sống lâu thêm một chút.
Xuýt nữa chưa nói về bạn gái hắn, à mà gã lưu manh như hắn làm gì có bạn gái mà nói cơ chứ, kể ra đâu đấy hắn cũng chẳng nhớ nổi đã trượt khay tàu với bao nhiêu nữ nhân.
Hôm nay, thứ có thể làm cho Lục Cảnh duy trì liên tục cảm giác hứng thú chỉ có thể là lý do quái nào mà hắn lại xuyên qua nơi này và việc các em gái ở đây rốt cuộc có cấu tạo như nào?
Mặt khác... Lục Cảnh thầm ngẫm...
Con bà nó... tự do ơi...
....
"Thưa thầy cho em vào lớp "Lục Cảnh đứng cạnh cửa lớp từ tốn xin phép. Nhưng rất không may cho Cảnh ca, tiết học này là giờ dạy giáo dục công dân của lão An ,gã đồ tể kiến thức không mấy thân thiện trong lòng học sinh của trường.
Đang loay hoay say mê với viên phấn màu trên bảng đen thì bất chợt lão An bỗng nghe thấy tiếng xin phép của một học sinh. Viên phấn trên tay bỗng "bép" gãy thành hai đoạn.
Thân thể không béo lắm của lão run lên phập phùng lẩm nhẩm theo tiếng nói,thật không tin nổi là lại có kẻ dám ở tiết của lão muộn khóa, lão An chỉ cảm thấy gan phổi của lão phẫn lên muốn chọc giận nổ.
Lão quay đầu lại,chứng kiến Lục Cạnh đang đứng cạnh cửa lớp. Không ngần ngại lão ném viên phấn về phía Lục Cảnh "cốp" một viên ngay đầu không trượt ,quả là phấn sơn màu có khác,tăng độ chính xác ngay ! A hèm ,lạc đề...
"Ui,đứa nào ném đá vào đầu ông đấy" Đang mải mê ngắm đàn bướm,tận hướng khung cảnh mây trời thì bị ăn phấn.Hắn có chút ngơ ngác quay lại chửi thề.
Lão An chỉ cảm thấy máu nóng đã gần dồn lên đến đỉnh đầu" Cậu,cậu"
Toàn bộ bạn học thấy thế,nhao nhao vỗ bàn được phen cười nắc nẻ, ngay cả cô bạn học xinh đẹp ngồi cùng bàn với hắn là Hạ Đình cũng nhịn không được đưa tay che cái miệng anh đào cười mỉm.
"Lục Cảnh, cậu lại đi học trễ nữa hả"
Lão An hét lên. Phải nói lại là lão năm này cũng gần 55 ,cái tuổi cũng được xem là có thể giành dụm tiền mua quan tài hưởng tuổi già rồi. Thế nên trong trường ai cũng phải nể nang lão,chả là vì cái mác kính già yêu trẻ ấy mà. Nhưng mà không chỉ thế,lão còn có kinh nghiệm hơn 30 năm giảng dạy, đi kèm với cái học thức uyên thâm ấy là kĩ năng Sư hống công luyện được từ kim mao sư vương Tạ Tốn khiến bao học sinh phải ám ảnh . Quả là hành trang để đời.
Mặt lão nhăn nhúm lại ,nhe răng oán độc nhìn về phía Lục Cảnh đang cùng trời cao đánh cờ .Bước nhanh về phía bàn giáo viên,lão cầm thanh hổ xích ( thước) đi về phía Lục Cảnh tính sổ.
"A "Giờ thì Lục Cảnh mới tỉnh táo lại,hắn vội vàng lui lại một bước . Toàn bộ bạn học và lão An đưa mắt nhìn hắn thầm nghĩ:" không lẽ tên này bị giáo viên chủ nhiệm mắng đến bệnh rồi".
"Lục Cảnh, cậu có định sửa cái tính lười nhác ấy đi được không hả " lão An đưa tay chỉ hắn . Tâm trạng của lão bây giờ thật sự không mấy vui vẻ ,thầm nghĩ hôm nay phải cho cậu nhóc này biết tay.
Lục Cảnh nãy giờ đang cố suy nghĩ đối sách để vượt qua cái lão già khọm trước mắt này : "Mịe đúng là chết rồi còn ám lão tử " chửi thề tên chủ nhân cũ một câu .Lục Cảnh làm bộ kích động chạy đến chỗ lão An ,kéo lại đôi bàn tay thô ráp của lão , thốt lên :" ôi thầy, em nhớ thầy lắm".
"Đù,úi chà ,uầy... Bla.. *xôn xao..." toàn bộ tất cả bạn học trong lớp lập tức xôn xao,tên này sao hôm nay thần kinh co giật hay sao mà lại dám cả gan ôm ấp với lão đồ tể , lá gan quả thật rất to à nha....
Lão An mộng bức ,lão lúng túng rút tay lại.
Sau đó lão tức phổi đều nổ. Tên nhóc này giám cả gan trêu ngươi mình ,thật đúng là không xem bản thân lão ra cái gì mà,ngươi nha giám xem biệt hiệu sư vương của ta không tồn tại đúng không.
"Lục Cảnh,cậu bước ra khỏi lớp cho tôi" lão An rống lên như là sư tử cái bị chọc tiết.
" Thầy à,cho em nói hết câu rồi em ra ngoài được không " Lục Cảnh quay đầu lại liếc nhìn lão An, nhàn nhạt cười nói.
" không có nói năng cái gì hết, em ra khỏi lớp ngay cho tôi" lão An sững sồ, đưa ngon tay chỉ ra phía bên ngoài lớp:" đi học thì đến trễ, đến lớp học hết bỏ tiết lại ngủ, giờ thì lại tranh luận với thầy cô,không có giải thích gì hết ,em đi ra ngoài cho tôi".
"Haizz, ngươi ăn ở kiểu gì mà người ta cũng phải chán chường là mệt rồi" Lẩm nhẩm xong, đẩy cánh cửa bước ra khỏi phòng.
Đứng tại trên hành lang,nội tâm hắn một hồi hoang mang, kiếp trước hắn một đời bình dị nhàm chán,hết ăn lại nằm. Thật ra hắn cũng từng giao du với một bạn gái được hơn 1 năm, chỉ là người ta thấy hắn không có ý chí cầu tiến nên bỏ hắn mà đi,âu cũng là điều hiển nhiên. Cứ tưởng sẽ yên tĩnh sống đến già ai ngờ lại mơ mơ màng màng đi tới nơi này. Không ngờ cái thể loại xuyên việt chỉ có trong tiểu thuyết ai ngờ lại phát sinh ở trên người mình.
Lục Cảnh nhếch mép, nếu lão thiên đã cho ta đến đây thì ta cũng nên sống cuộc đời mới, nhưng người ta thích ta sẽ dùng mọi giá để đạt được, những kẻ ngáng đường ta, ta sẽ giẫm hắn đến phục mới thôi, những kẻ yêu thương ta,ta sẽ dùng cả đời để thủ hộ.
Đứng trước cửa sổ,đưa mắt nhìn qua dung nhan yêu kiều nữ sinh Hạ Đình ,Hạ Đình là nữ sinh ngồi cùng bàn với hắn từ năm trước đến giờ, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau nếu bọn hắn tuy không thường xuyên trò chuyện nhưng cũng xem như vẫn có chút thân thiết.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn dù cách một tấm cửa kính, Hạ Đình vẫn có thể cảm nhận được, khuôn mặt cô đỏ lên, tiểu cô nương cúi đầu xuống ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên nhưng trong lòng nghi hoặc, thế nào mà tên này hôm nay bỗng dưng bạo dạn vậy nha ?.
Lão An nãy giờ chứng kiến thật vậy tức giận sôi ruột,lão nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Cảnh,thế nào mà tên này đã đứng phạt còn giám trắng trợn láo liên liếc mắt đưa tình nhìn đồng học, thật đúng là tráo trợn.
Kế tiếp một màn càng làm cho lão thiếu chút nữa không nhịn được mà lao ra cho tên này một giày vào mặt , chả là hắn đưa ngon tay lên cửa kính viết một dòng chữ thôi chứ có gì đâu :"Anh thích em, I love you Hạ Đình"
" Đúng là chưa lớn chưa trải sự đời, quá vô lại ,quá lưu manh ,lão An thoát khí tựa ở trên ghế lẩm bẩm....