Chương 157: Vụ Án 10 – Trùng Sinh Chi Lộ (9)

Phân cục, phòng họp.

Bạch Ngọc Đường ngồi trước màn hình, mắt chăm chú nhìn Triển Chiêu trên màn ảnh. Tay hắn cầm remote, liên tục phát lại câu nói cuối cùng Triển Chiêu nói với anh.

‘Để chúng ta tái đấu với nhau, ta muốn tái hiện chiến thắng ban đầu.’

Những lời này không biết phát mấy lần, Bạch Ngọc Đường vẫn còn tiếp tục quan sát. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt Triển Chiêu, đem từng thần thái khi nói chuyện của cậu khắc sâu vào trong lòng. Số lần quan sát càng nhiều, một suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng hơn.

Bạch Ngọc Đường nhắm hai mắt lại, ngưng thần suy nghĩ. Trong đầu anh không ngừng thoảng qua từng cảnh tượng, những cảnh đó đều là những hình ảnh trong ký ức trong ba năm mà anh không muốn nhớ lại. Anh nhớ lại những ngày ở đội đặc cảnh, nhớ lại những chuyện xưa với Vân Thu Trạch, những ký ức này với Bạch Ngọc Đường mà nói chính là thất bại, khổ sở và hối hận. Trong ba năm trôi qua, anh hết sức cố gắng để không nhớ tới những chuyện này, thậm chí là nhớ lại Vân Thu Trạch.

Song, khi anh chân chính nghiêm túc suy nghĩ mới nhận ra, thì ra trí nhớ là thứ không đáng tin như thế. Ba năm cố tình quên đi, lại khiến trí nhớ của anh xuất hiện quá nhiều sai trái. Những hận thù khắc cốt ban đầu cũng không cách nào giúp đại não của Bạch Ngọc Đường nhớ lại đa số những chi tiết trong thời gian Vân Thu Trạch với anh chung đụng. Thậm chí cả những chuyện Tô Hồng nhớ, anh cũng quên.

Bạch Ngọc Đường từng hỏi thăm Triệu Trinh xem rốt cuộc đây là chuyện gì. Triệu Trinh giải thích rằng, bởi vì những ký ức kia với Bạch Ngọc Đường không phải là thứ tốt, nhớ lại sẽ khiến tâm trạng anh trở nên thống khổ, thân thể vì bảo vệ anh, đã chủ động giấu những ký ức này vào chỗ sâu, một thời gian sau, đã trở thành mơ hồ. Những ký ức kia tuy bị đại não giấu diếm theo bản năng, nhưng sẽ không biến mất. Trên thực tế, tất cả hành vi của con người đều tìm được trên kinh nghiệm thực tế, khổ sở bị giấu lại trong lòng sau thời gian lên men, đều sẽ luôn trở lại ở một lúc nào đó tại tương lai. Nếu không cách nào tìm được những đau thường từng trải nghiệm để chữa trị cho chúng, thì người trong cuộc sẽ phải chịu tổn thương sớm hơn.

Ma bây giờ, chúng chưa nhớ ra, tổn thương đã tới. Bạch Ngọc Đường cần, chính là trong mấy tiếng ngắn ngủi này nhớ ra chúng.

Triển Chiêu trên màn hình một lần nữa nói ra câu sau chót, đôi mắt trong suốt kia kiên định nhìn vào ống kính, khóe miệng khẽ nhếch, giống như mỉm cười dịu dàng. Trong lòng Bạch Ngọc Đường xoẹt qua một tia đau đớn, mà ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía cửa.

“Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu thì sao?” Khuôn mặt Triệu Trinh xuất hiện.

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn theo tầm nhìn của Triệu Trinh, lúc này video vừa phát hết. Hình ảnh đang dừng trên nét mặt cuối cùng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đột ngột đứng dậy, đi về phía Triệu Trinh, “Đi thôi!”

Có lẽ chỉ còn dư lại cách này. THời gian không còn nữa, chỉ có thể nhờ thủ đoạn để đánh thức những ký ức đã bị Bạch Ngọc Đường lãng quên. Anh cần chúng, chúng chính là thứ mấu chốt để tìm thấy Triển Chiêu!

Triệu Trinh nghiêng người tránh đường cho Bạch Ngọc Đường, nhìn bóng lưng của anh mấy giây. Chỉ lát sau, anh nhanh chóng đuổi theo, hai người đi thẳng tới phòng cách ly lần trước thôi miên A Xuân. Trong phòng đã có người chờ họ. Bao Chửng, Công Tôn Sách, Tô Hồng, còn có Bàng Thống.

“Đến lúc thôi miên họ sẽ ra ngoài hết.” Triệu Trinh thấy Bạch Ngọc Đường hơi đổi thái độ, vội giải thích, “Tất cả nội dung cậu nói ra trong quá trình thôi miên tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, trừ phi cậu muốn đưa ra chia sẻ với người khác.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Trinh, gật đầu, “Cảm ơn, sư huynh. Tôi chuẩn bị xong rồi, mau bắt đầu đi, Triển Chiêu còn chờ tôi đây.”

Triệu Trinh trong lòng chua xót, lập tức gật đầu. Anh xoay người nhìn về phía bốn người nọ, nói, “Giờ tôi phải làm thôi miên cho Bạch Ngọc Đường, trong cả quá trình tôi muốn ở riêng với cậu ta.”

Lời Triệu Trinh đã nói rất rõ, Bao Chửng là người đầu tiên đứng dậy, chăm chú nhìn biểu lộ kiên định của Bạch Ngọc Đường, đè xuống lo lắng trong lòng, chỉ dùng sức vỗ lên vai anh rồi ra khỏi phòng. Công Tôn Sách cũng rất lo lắng cho trạng thái Bạch Ngọc Đường, bởi vì Triệu Trinh đã từng nói với họ, thôi miên đều sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới đại não của người tiếp nhận. Bất quá bọn họ đều biết lựa chọn của Bạch Ngọc Đường, nếu đổi lại là bất cứ ai trong số họ, cũng sẽ đồng ý bỏ ra giá cao như thế để cứu triển chiêu, huống chi người đó còn là Bạch Ngọc Đường?

Công Tôn Sách cũng vỗ vai Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng thở dài, quay người đi ra. Sau nữa là Tô Hồng, mắt của cô đỏ hồng như thể mới khóc, bất quá lúc đối mặt với Bạch Ngọc Đường vẫn còn cười.

“Tiểu Bạch, lúc làm thôi miên cũng không được nói bí mật của chúng ta cho giáo sư Triệu nha.”

Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng cười, “Yên Tâm, cho dù giáo sư Triệu biết được chuyện của cô, cũng sẽ giữ bí mật giúp cô.”

Người cuối cùng rời phòng chính là Bàng Thống. Thái độ của hắn dĩ nhiên thoải mái hơn ba người nọ rất nhiều. Bàng Thống trước tiên dùng sức ôm chặt Bạch Ngọc Đường một cái, coi như cổ vũ anh cố lên, sau đó nhìn Triệu Trinh nói, “Giúp tôi chăm sóc cậu ta.”

Triệu Trinh nhíu mày, có chút không hiểu, lại có hơi buồn buồn nhìn vào mắt Bàng Thống. Nói thật nếu không phải lúc này không thích hợp, anh thật muốn hỏi một câu, anh dựa vào cái gì mà nói ra mấy lời đó? Cái gì là “giúp anh chăm sóc cậu ta?” Chuyện chăm sóc Bạch Ngọc Đường còn phải chờ anh nhờ vả mới làm sao? Xin hỏi anh là người nhà ai vậy? Nghe mấy câu này thật mất tự nhiên.

Bất quá, kể từ lúc quay về thành phố D, giữa Triệu Trinh với Bàng Thống đã xảy ra rất nhiều thứ khiến bọn họ khó xử, lúc này có thể chung sống đã rất khó khăn rồi. Đại địch trước mắt, thời gian cấp bách, Triệu Trinh cũng không muốn dây dưa với Bàng Thống, cho nên thờ ơ hừ một tiếng xem như đáp trả cho lời dặn dò của Bàng Thống.

Cuối cùng cũng tiễn đi người không có nhiệm vụ, Triệu Trinh đóng chặt cửa phòng làm việc lại, quay đầu cười nhẹ với Bạch Ngọc Đường, “Được rồi, bây giờ thả lỏng, chúng ta có thể bắt đầu.”

“Nằm xuống đi,” Triệu Trinh chỉ chỉ ghế salon bằng da màu đen trong góc phòng làm việc.

Bạch Ngọc Đường hơi do dự, cũng không lập tức đi tới. Nói thật, nếu không phải muốn mau chóng cứu Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không nhờ Triệu Trinh làm thôi miên cho mình. Đối với mấy người bác sĩ tâm lý này, trừ Triển Chiêu ra, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa có cách tín nhiệm hoàn toàn họ. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần xong rồi, nhưng muốn hoàn toàn không đề phòng mà nằm xuống trước mặt Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy khó.

Triệu Trinh là ai? Kiến thức chuyên nghiệp dầy dặn giúp anh hiểu rõ do dự của Bạch Ngọc Đường. Thấy tâm trạng Bạch Ngọc Đường khẩn trương, Triệu Trinh cười nói, “Cậu không phải khẩn trương. Thật ra thôi miên là một chuyện rất thoải mái. Chỉ cần thầy thôi miên của cậu, cũng chính là tôi, là người chuyên nghiệp, thì thôi miên cũng không đáng sợ như cậu tưởng đâu. Không lẽ còn sợ tôi thôi miên, khống chế ý chí của cậu, để cậu làm chuyện trái với suy nghĩ của mình sao?”

Bạch Ngọc Đường cười, có chút lúng túng, quay người ngồi lên ghế. Trước khi nằm xuống, anh quan sát Triệu Trinh mấy lần, chần chừ nói, “Anh, tiếp theo chắc sẽ lấy ra cái đồng hồ lắc gì đó…”

“Sau đó lung lay trước mặt cậu hả?” Triệu Trinh dở khóc dở cười nhìn Bạch Ngọc Đường, lòng nói tiểu tử này cũng hài hước lắm. Hiểu lầm của thế giới này với thầy thôi miên quả nhiên quá lớn rồi. Trên thực tế mấy thủ đoạn dùng đồng hồ quả lắc để dẫn dụ bệnh nhân đã sớm lỗi thời rồi, hơn 80% thầy thôi miên trên thế giới đều dùng ám hiệu ngôn ngữ để bệnh nhân sớm tiến vào trạng thái thôi miên.

“Mấy thứ đó không cần đâu, cậu chỉ cần nằm xuống là được.” Triệu Trinh nhìn Bạch Ngọc Đường nửa tin nửa ngờ nằm lên ghế, liền phân phó, “Nhẹ nhàng nhắm mắt lại.”

Bạch Ngọc Đường không do dự nữa, nhớ về Triển Chiêu, anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm lại mắt. Bóng tối bao phủ, Bạch Ngọc Đường nghe giọng nhỏ nhẹ, rõ ràng, trầm thấp của Triệu Trinh, “Tiếp theo tôi sẽ tiến hành khảo nghiệm tính ám thì lên người cậu. Đây là chỉ năng lực tiếp nhận ám hiệu của cậu, độ cao thấp của nó chứng tỏ hiệu quả của thôi miên. Cậu không cần chống cự, chỉ cần suy nghĩ theo ngôn ngữ của tôi, theo yêu cầu của tôi tiến vào sâu trong đầu.

Người không biết thôi miên có thể sẽ nghĩ, người có ám hiệu thôi miên cao chính là người có ý chí không kiên định, nhưng tình hình thật không phải như thế. Bình thường người có tính ám hiệu mạnh là người có độ thông minh tương đối cao, trí tưởng tượng phong phú, tính cách thoải mái. Bạch Ngọc Đường, cậu chính là người như thế, chỉ cần cậu có thể tin cậy tôi, theo ngôn ngữ của tôi cùng bước vào không gian thôi miên, thì rất nhanh, cậu có thể nhìn thấy thế giới chân thật ở sâu trong não bộ cậu. Cậu có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại, tương lai, thậm chí là kiếp trước cùng kiếp sau.

Tiếp theo sau khi tôi nói bắt đầu, cậu sẽ rơi vào trạng thái thôi miên. Sau khi thôi miên kết thúc, tôi sẽ đếm từ một tới năm, lúc cậu nghe hai chữ “tỉnh dậy”, thì phải mở mắt, cậu sẽ thoát khỏi trạng thái thôi miên.”

Giọng của Triệu Trinh chậm rãi mà trầm, trong bóng tối, Bạch Ngọc Đường được giọng nói này chỉ dẫn, suy nghĩ dần mở ra, giống như rơi vào một thế giới đen hỗn độn. Còn thanh âm của Triệu Trinh chính là ánh sáng duy nhất trong màn sương đen đó, dưới chỉ dẫn của ánh sáng, anh có thể đi tới bất kỳ nơi nào anh muốn.

“Bây giờ cậu đang bước đi trên một con đường nhỏ, cuối đường có một cánh cửa, cậu thấy không?”

“Có.” Bạch Ngọc Đường nghe câu hỏi của Triệu Trinh, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa nọ, cậu nhanh chóng đi tới.

Triệu Trinh cười khẽ, tiếp tục nói, “Đẩy cánh cửa kia ra, nói cho tôi nghe cậu thấy được cái gì?”

Bạch Ngọc Đường tới cạnh cửa, thử thăm dò đẩy một cái. Cửa lập tức mở ra, một ánh mặt trời chói mắt xuyên qua màn sương đen vô tận. Bạch Ngọc Đường không hề do dự một cước bước qua, đi vào trong ánh sáng.

“Sáng thật, đâu cũng sáng.”

“Không cần vội.” Triệu Trinh phát hiện Bạch Ngọc Đường nhíu chặt chân mày, lập tức thấp giọng trấn an, “Bây giờ nhắm mắt lại, điều chỉnh tầm mắt của cậu một chút, cậu đã thích ứng với những ánh sáng kia, có thể nhìn kỹ, nơi đó là nơi nào.”

“Cậu thấy được chưa?”

“Đúng, tôi thấy.”

“Cho tôi biết cậu thấy cái gì, nói đi.”

“Tôi nhìn thấy một khu rừng to lớn.” Chân mày Bạch Ngọc Đường vẫn khóa chặt, có điều lời anh kể lại vô cùng rõ ràng, thậm chí khiến Triệu Trinh cũng sinh ra cảm giác mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

“Rừng rậm như thế nào?”

“Rất lớn, rất rậm rạp, nhìn không thấy điểm cuối.”

“Sẽ có điểm cuối, vì mục tiêu của cậu nằm ở cuối cánh rừng kia.” Giọng nói Triệu Trinh dịu dàng chỉ dẫn Bạch Ngọc Đường bước vào cánh rừng to lớn kia, dần dần tiến tới bìa rừng.

Thế giới hư ảo cùng thế giới thật không giống, có lúc thiên sơn vạn thủy cũng chỉ cách một bước chân.Lúc Bạch Ngọc Đường muốn đi xuyên qua cánh rừng nọ, anh thật sự đã rời khỏi thế giới xanh biếc kia trong nháy mắt.

“Tôi ra ngoài rồi.”

“Bây giờ cậu thấy gì?”

“Một căn nhà.”

“Nhà như thế nào?”

“Một căn nhà hết sức bình thường, cao năm tầng, phòng ở tầng ba.”

“Cậu đang ở cửa phòng sao?”

“KHông, tôi ở dưới lầu.”

“Nói cách khác, cậu đang đứng ở phía dưới căn phòng đó, nhưng cậu biết, mục tiêu của cậu là căn phòng nọ.”

“Đúng.”

“Cậu chuẩn bị lên lầu sao?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Vì nơi đó có mai phục.”

“Ai đang mai phục cậu?”

“Đội trưởng.”

“Đội trưởng, Vân Thu Trạch ư?”

“Phải, chính là hắn.” Lúc Bạch Ngọc Đường đang trả lời, chân mày lại một lần nữa nhúc nhích, Triệu Trinh thầm động, hiễn nhiên, giờ là lúc để Bạch Ngọc Đường thấy Vân Thu Trạch.

“Ngoài cậu ra, còn ai khác không?” Triệu Trinh hỏi.

“Còn.”

“Ai nữa?”

“Điềm Huệ, Chu Tiểu Vũ, Mẫn Nguyệt, Hàm Hàm, Đại Trương, Lão Ngưu, rất nhiều.

“Đội trưởng đâu?”

“Hắn không đi cùng bọn tôi, hắn dẫn đội lam, phụ trách cản trở.”

“Bây giờ hắn đang ở đâu, Ngọc Đường, cậu tập trung tinh thần, cậu sẽ thấy được hắn.”

Chân mày Bạch Ngọc Đường cau lại mấy cái, cuối cùng vẻ mặt đột nhiên thả lỏng, giọng cũng hưng phấn hơn, “Tôi thấy! Tôi thấy hắn!”

“Hắn đang ở đâu?”

“Trước mặt tôi, đang xem đồng hồ đeo tay.”

“Hắn đang xem giờ sao?”

“Đúng thế!”

Câu trả lời của Bạch Ngọc Đường làm Triệu Trinh để ý, thời gian, thời gian! Trong video Triển Chiêu cũng nhắc tới thời gian, thời gian Vân Thu Trạch để lại cho họ là bốn tám tiếng. Thời gian này có lẽ là điểm mấu chốt.

“Cậu có biết vì sao hắn muốn nhìn đồng hồ không? Tiểu Bạch, nhiệm vụ lần này của các cậu là gì? Có hạn chế thời gian không?”

Mi phong của Bạch Ngọc Đường lần nữa dựng lên, bất quá anh rất nhanh trả lời lại, “Nhiệm vụ của bọn tôi là giải cứu một thành viên quan trọng của chính phủ, người đó bị quân lam bắt cóc, chúng ta phải tìm ra và giải cứu người đó trong vòng 48 tiếng đồng hồ. Đội trưởng đang nhìn đồng hồ, bởi vì nếu trong thời gian quy định chúng ta tìm không ra địa điểm, con tin sẽ bị báo tử vong, hắn sẽ thắng.”

“Cậu nhìn thấy đội trưởng vậy tâm trạng cậu lúc này thế nào?”

Trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra vẻ đưa đám, “Rất không vui.”

“Vì sao?”

“Vì chúng tôi thua rồi.”

“Vì sao phải thua, vì không tìm được vị trí con tin à?”

“KHông, bọn tôi tìm ra, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Triệu Trinh cảm thấy anh đã chạm tới nòng cốt vấn đề, nhưng không biết vì sao, Bạch Ngọc Đường không nói tiếp.

“Nhưng…. Nhưng…” Trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra vẻ nóng nảy vô cùng, thân thể không nhịn được mà giãy dụa kịch liệt. Dưới mi mắt đang đóng, con ngươi đang mãnh liệt chuyển động, biểu thị tâm tình anh đã hết sức khẩn trương và lo lắng.

Triệu Trinh ý thức, không thể để anh nhớ lại, anh phải dừng thôi miên.

“1, 2, 3, 4, 5, tỉnh lại!”

“A!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở mắt, mồ hôi lạnh trong thoáng chốc rỉ ra, đôi mắt anh chăm chú nhìn Triệu Trinh, khẩn trương hô hấp.

“Không sao chứ?” Triệu Trinh lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường, đưa lên một ly nước đá.

Bạch Ngọc Đường trợn mắt bò dậy khỏi ghế, cạn sạch ly. Uống nước xong, đôi mắt mờ mịt của anh dần trở lại bình thường, sau đó, anh nhìn về phía Triệu Trinh, nói, “Sư huynh, cảm ơn. Tôi nghĩ tôi biết Vân Thu Trạch định làm gì rồi.”