Chương 156: Vụ Án 10 – Trùng Sinh Chi Lộ (8)

Biểu tình Vân Thu Trạch hơi đổi, khổ sở trong mắt không thoát khỏi ánh mắt Triển Chiêu. Trông bộ dáng hắn là không nghe tới điều trị tâm kịch rồi, Triển Chiêu hơi câu khóe miệng, biểu tình tự tiếu phi tiếu làm ngũ quan tuấn tú càng thêm sinh động. Cậu biết loại người tự cho nắm trong tay toàn bộ như Vân Thu Trạch ghét nhất cái gì, mất khống chế, đối với Vân Thu Trạch mà nói là sự khổ sở chỉ sau thất bại.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không nhịn được muốn cười.

“Tâm kịch…”

Triển Chiêu gật đầu, “Điều trị tâm kịch (*pyschodrama) chính là một cách điều trị tâm lý. Ở phương Tây, loại trị liệu này đã tồn tại rất nhiều năm, mấy năm gần đây đã lưu truyền vào trong nước. Loại điều trị này so với trị liệu tâm lý truyền thống rõ ràng tốt hơn, mà chỗ tốt nhất trong đó chính là nó cho phép người bệnh có thể tự mình tham dự, bình thường người bệnh có thể ngẫu hứng phát huy, nhờ hình thức biểu diễn thể hiện thống khổ trong lòng họ. Họ có thể diễn quá khứ, hiện tại hoặc tương lai.”

“Nghe cũng không tệ. Bất quá, tôi không hiểu, cái này với đề tài chúng ta mới nói có quan hệ gì không?” Vân Thu Trạch khổ sở nhìn Triển Chiêu, hắn hiểu Triển Chiêu sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới tâm lý trị liệu với hắn.

Triển Chiêu cười, quan sát Vân Thu Trạch mấy lần, nói, “Anh tự bày ra trò chơi, người tham gia là anh với Bạch Ngọc Đường. Chủ đề anh bày ra chính là một chuyện xưa anh với Bạch Ngọc Đường từng trải. Người tham gia không thay đổi, nội dung tương tự, hơn nữa, theo tôi quan sát, khi chuyện lần trước xảy ra, Bạch Ngọc Đường rất có thể đã trải qua một thất bại không thể quay đầu. Chuyện này đối với anh mà nói có lẽ là vinh quang không quên được, còn với Bạch Ngọc Đường mà nói, chính là đau đớn không muốn nhớ lại.

Anh chọn cách tái diễn tình hình khi ấy, toàn bộ chuyện này giống như trị liệu tâm kịch. Nếu kế hoạch anh thành công, tôi nghĩ tâm trạng của anh sẽ rất tốt, mà Bạch Ngọc Đường sẽ bị đả kích thêm một lần. Nhưng, giờ chúng ta đặt một giả thuyết đi. Nếu Bạch Ngọc Đường bắt được cơ hội mong manh chuyển bại thành thắng, thì thứ anh ấy chiến thắng không chỉ là ngươi, mà còn là ngươi trong quá khức. Trò chơi này với Bạch Ngọc Đường mà nói, cũng là một màn trị liệu tâm kịch hoàn mỹ, chỉ cần anh ấy thắng, anh ấy sẽ hoàn toàn thoát khỏi bóng ma.”

Nghe giảng thuật của Triển Chiêu, biểu tình trên mặt Vân Thu Trạch càng lúc càng khó nhìn. Triển Chiêu nói rất rõ, ý tứ của cậu là, mình khổ tâm đặt bẫy Bạch Ngọc Đường, cuối cùng rất có thể sẽ thành toàn Bạch Ngọc Đường. Sơ ý một chút để Bạch Ngọc Đường thắng, thì hắn không chỉ không còn cách nào phá hủy Bạch Ngọc Đường, mà ngược lại còn chữa khỏi hoàn toàn bệnh tật tâm lý của hắn. Mặc dù Vân Thu Trạch vẫn cứ hết sức khẳng định Bạch Ngọc Đường căn bản không thắng được hắn, nhưng lời nói của Triển Chiêu làm hắn nảy ra tưởng tượng vi diệu. Thứ liên tưởng này làm hẳn cảm thấy không chịu nổi, hắn chăm chăm nhìn Triển Chiêu, biểu lộ dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Triển Chiêu, tại sao ta liên tục tha thứ cho em, nhẫn nại với em, mà em mỗi ngày đều muốn chọc giận ta vậy?” Giọng nói Vân Thu Trạch rất nhẹ, hắn híp mắt nhìn chăm chú vào Triển Chiêu, lạnh lùng hỏi, “Ta không hiểu, cho dù em nghĩ ra được tình huống như trên, tại sao lại dám trực tiếp nói ra ngay trước mặt ta chứ? Em không sợ ta đổi chủ ý, đoạn tuyệt hoàn toàn cơ hội thắng của Bạch Ngọc Đường sao?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thu Trạch làm Triển Chiêu cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu hiểu rất rõ, đối mặt với Vân Thu Trạch, có thể yếu thế, nhưng không thể sợ. Đối mặt với tên bạo lực như Vân Thu Trạch, sợ hãi không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì. Vì vậy cậu không hề sợ bình tĩnh nhìn vào ánh mắt âm trầm của Vân Thu Trạch, bình tĩnh đáp lại, “Tôi tin anh sẽ không đổi chủ ý, bởi vì cho dù tôi cho anh biết Bạch Ngọc Đường thắng thì làm sao, anh cũng sẽ không từ bỏ việc chơi trò này với Bạch Ngọc Đường. Bởi lẽ bất kể từ suy nghĩ chủ quan của chính anh hay còn là trong tiềm thức, anh vẫn tin chắc mình sẽ thắng.”

“Ồ?” Vân Thu Trạch nhíu mày, cười lạnh nói, “Triển Chiêu, giáo sư dạy em viết hồ sơ không có nói cho em nghe, không được đứng trước mặt người khác phân tích tâm trạng của họ sao, như vậy rất vô lẽ, sẽ làm người ta vô cùng tức giận.”

Đáy lòng Triển Chiêu trầm xuống, nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào mắt Vân Thu Trạch nói, “Anh giận dữ, chứng tỏ phân tích của tôi đúng.”

“Đúng. Không sai, em đúng.” Vân Thu Trạch giống như nhai đi nhai lại mấy lời này trong cổ họng, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt Triển Chiêu mấy lần.

Đột nhiên, tay Vân Thu Trạch như một thanh kềm sắt mạnh mẽ bấm lên cổ Triển Chiêu. Động tác kia nhanh như một con báo săn hung hãn, cho dù Triển Chiêu phát giác trước, cũng không còn chút thời gian nào để phản ứng cùng né tránh.

Đau đớn truyền tới từ nơi bị chèn ép, hít thở không thông khiến đại não Triển Chiêu thiếu đi dưỡng khí, cậu ra sức giãy giụa, hai tay lại không chút sức mạnh nào. Vân Thu Trạch chăm chăm nhìn đôi mắt đầy máu vì thiếu ô xi của Triển Chiêu, nhìn đôi gò má từ hồng trở thành nhợt nhạt, cuối cùng dần mất đi khí lực. Làm một đặc cảnh chuyên nghiệp đã qua huấn luyện, phần tử khủng bố giết người vô số, Vân Thu Trạch có rất nhiều kinh nghiệm trong việc bóp chết một nam nhân trưởng thành. Hắn biết khống chế lực độ, làm sao điều khiển thống khổ, làm sao hành hạ liên tục. Hắn dĩ nhiên biết, nếu hắn dùng sức mạnh này chèn ép cổ của Triển Chiêu, không tới ba mươi giây nữa, tiểu tử khiến tâm tình hắn khó chịu sẽ hoàn toàn biến mất.

“Em không sợ chết sao? Cho dù vậy cũng không sợ!? Nếu ta giết em ngay bây giờ, có phải Bạch Ngọc Đường sẽ hoàn toàn không còn khả năng khôi phục nữa? Như vậy, là lựa chọn tốt nhất không phải sao?”

Vân Thu Trạch tiến sát lại bên tai Triển Chiêu, lạnh lùng nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Hắn cảm nhận được Triển Chiêu ngày càng hư nhược, cảm giác sinh mạng trong tay hắn dần dần thoát đi càng lúc càng rõ, đột nhiên, Vân Thu Trạch nhướn mày, hung hăng ném Triển Chiêu ra khỏi tay.

Triển Chiêu té mạnh lên mặt đất, trán đụng vào đất, trầy da, máu tươi chớp mắt chảy ra. Vậy mà Triển Chiêu căn bản không sao cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, toàn bộ đại não của cậu cũng rơi vào trạng thái hỗn độn. Cổ họng bị Vân Thu Trạch ép mạnh tràn đầy cảm giác nôn mửa, hôn mê, buồn nôn, làm Triển Chiêu bò lết trên đất, ói không ngừng.

Cơ thể to lớn của Vân Thu Trạch đứng thẳng trước mặt Triển Chiêu, từ trên cao nhìn chăm chú tên tiểu tử thúi yếu ớt, mới nhìn qua có thể dùng một đấm nghiền chết này. Vân Thu Trạch cảm thấy rất khốn hoặc. Mới rồi vì sao không giết y? Dù sao cũng định giết y rồi, sớm hơn một chút hoặc trễ hơn một chút, cũng đâu có quan trọng như vậy.

Tiểu tứ thúi này thực sự rất thông minh, cậu ta đã đoán đúng rất nhiều chuyện, nhưng có một việc cậu ta vẫn đoán sai một chút xíu. Vân Thu Trạch đúng là không thích sửa đổi kế hoạch, vì vậy nếu như không cần thiết, hắn cũng sẽ không định giết chết Triển Chiêu vốn định lưu lại cuối cùng cho Bạch Ngọc Đường một kích nặng nề. Nhưng, xem trọng kế hoạch không có nghĩa là cứng ngắc không thay đổi. Vân Thu Trạch không phải kẻ cổ hủ như thế, nếu có vài biến số trở nên hết sức nguy hiểm, còn cố chấp không sửa thì đó chính là đồ ngốc. Vân Thu Trạch dĩ nhiên không ngốc, thực tế là hắn đã thả Triển Chiêu ra, lại như cũ không có cách nào khắc chế lại xung động muốn lập tức giết chết cậu.

Nhưng, tại sao hắn lại dừng tay? Có lẽ là do, cậu nhìn qua quá yếu ớt, căn bản không chịu được một đòn. Vân Thu Trạch khẽ cau mày, chuyện này nói không rõ được, dù sao tên tiểu tử mới nhìn qua không hề mạnh mẽ này ở trong vòng ba ngày đã phá vỡ tỉnh táo tự chế mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo. Có nên giết cậu ta hay không đây? Vân Thu Trạch trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn không hạ thủ. Hắn quay người ra khỏi phòng, bỏ mặc Triển Chiêu một thân một mình nằm trên đất, không để ý tới nữa.

Triển Chiêu bò tren đất nghe tiếng đóng cửa nặng nề, cậu khổ sở lật người, ngửa mặt nằm trên mặt đất, trợn tròn mắt, mơ màng nhìn trần nhà. Cái loại cảm giác sát vai qua tử thần làm cả người cậu rơi vào sợ hãi trước giờ chưa từng có. Nhưng, sau khi thoát khỏi cái chết, cậu lại càng khẳng định ý nghĩ của mình hơn. Vân Thu Trạch, vì sao ngươi sợ hãi tới vậy. Mới rồi người thật muốn giết ta, là do người sợ suy đoán của ta trở thành sự thật, phải không?

Ngươi sợ Bạch Ngọc Đường thắng, đó là vì ngươi lo mình sẽ thất bại. Hành vi của ngươi xuất phát từ nỗi sợ sẽ thất bại, ngươi sợ thất bại, vì thất bại tạo hậu quả. Người cần trị liệu tâm lý không chỉ có Bạch Ngọc Đường, mà người mắc bệnh cần nó hơn, là chính ngươi. Ngươi sợ thất bại, là vì ngươi muốn nhờ sự thành công lần này mà đạt được, đạt được…. đạt được cái gì?

Triển Chiêu cau mày, đau đớn rõ ràng trên cơ thể nhắc nhở cậu, trong khoảnh khắc vừa rồi, khoảng cách của cậu với cái chết gần tới mức nào. Nóng bức, khó chịu trên cổ, trong họng như còn thứ gì chưa ói ra được. Triển Chiêu khổ sở nhắm mắt, không nhịn được mà nhớ tới Bạch Ngọc Đường.

Mấy ngày nay cậu rất ít khi nhớ tới Bạch Ngọc Đường, đó là do cậu cố tình trấn áp. Bởi vì tư niệm Bạch Ngọc Đường sẽ làm nhiễu tâm tình của cậu, làm cho cậu khó lên tinh thần khi đối mặt với Vân Thu Trạch. Mà vừa nãy, lúc cậu tưởng mình sẽ bị Vân Thu Trạch bóp chết, gương mặt Bạch Ngọc Đường cứ thế hiện lên trước mặt cậu.

Không có tiều tụy, không có thống khổ, gương mặt hoàn mĩ như vậy, một người hoàn mĩ như vậy. Triển Chiêu giống như chợt hiểu, lần đầu tiên động tâm với Bạch Ngọc Đường là từ khi nào. THì ra, bắt đầu từ sớm như vậy sao? Là lúc sau khi họ quen nhau cùng trài qua vụ án thứ hai, khi đó Triển Chiêu lần đầu tiên biết được, vị cảnh sát Bạch bề ngoài khốc như thế, lại có lúc bị người mắng cho cẩu huyết lâm đầu mà không cách nào cãi lại. Cô bé gọi Đinh Nguyệt Hoa kia, ngoài việc ăn mặc quá lố lăng ra, cả tính tình đáng sợ. Triển Chiêu lúc ấy thật tò mò, cuối cùng giữa họ đã xảy ra chuyện gì, mới khiến Bạch Ngọc Đường nhẫn nại tới vậy. Sau đó, bọn họ cùng nhau bắt được Tần Minh. Sau đó nữa, Triển Chiêu cuối cùng đã hiểu, sâu trong nội tâm Bạch Ngọc Đường có bao nhiêu đau đớn không muốn để người ta biết.

Lúc sắp chết tới nơi, Triển Chiêu chợt nhớ lại một chi tiết. Lúc ở trong ký túc xá Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn màn hình vi tính tìm kiếm mọi chi tiết có ích cho chuyện phá án. Khi đó, Triển Chiêu đứng bên cạnh anh, ngưng mắt nhìn gò má ưu nhã tinh xảo của anh. Trong nháy mắt đó, Triển Chiêu cảm giác tim mình đập thật nhanh.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không nhịn được muốn cười, nhưng đau nhức trên thân làm cậu không có cách bật cười. Nếu tên Bạch Ngọc Đường kia biết được thời điểm mình động tâm sớm như thế, nhất định sẽ hết sức kinh ngạc, cũng hết sức đắc ý đi?

Người nọ, bây giờ đang làm gì thế? Có phải cũng giống mình, đang suy nghĩ xem động cơ của Vân Thu Trạch là gì không? Bốn mươi tám tiếng, hiện tại chỉ còn lại phân nửa, áp lực của anh nhất định rất lớn đi?

Triển Chiêu nhắm nửa con mắt, nghĩ vệ khuôn mặt lo âu của Bạch Ngọc Đường, một đôi mắt thâm quầng, đầu tóc rối bời như gấu trúc, không nhịn được cong khóe miệng.

Ngọc Đường, thiết kế lần này của Vân Thu Trạch, là một cơ hội vô cùng tốt cho anh. Anh nhất định phải chiến thắng bản thân, thắng trò chơi này! Chúng ta phải sống cho tốt, như thế mới có thể chờ tới ngày gặp lại nhau.