“Reng…Reng”
Đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại của Phong reo lên. Nhìn dòng chữ hiện lên trên điện thoại, anh lại cảm thấy đau đầu
- Alo?
- Tối hôm nay con có bận gì không? – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp
- Không. Bố gọi cho con có chuyện gì sao?
- Không có gì, chỉ là muốn con về nhà ăn cơm một bữa mà thôi
- Con không đi được, ở nhà còn Nhi. Cô ấy ở một mình con không yên tâm – Anh từ chối
- Không sao, bố cũng muốn con bé đến luôn. Hai đứa cũng nên về ăn cơm một bữa chứ, con bé Lâm Trang cũng sẽ về nhà hôm nay.
- Được rồi, con sẽ bảo cô ấy.
Sau khi ông Thành cúp máy, Phong đau đầu day day hai bên thái dương. Anh không biết hôm nay cha mẹ anh gọi bọn họ về làm gì nhưng anh cũng không thể từ chối vì anh biết Nhi sẽ không đồng ý việc này. Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Nhi
- Alo? – Sau vài hồi chuông, Nhi mới trả lời điện thoại
- Sao lâu vậy? Em vừa làm gì?
- Người ta đang lau nhà, anh gọi điện có chuyện gì vậy?
Nghe thấy cô nói vậy, anh lập tức nói – Ai cho em làm việc nhà? Không phải anh đã nói là em cần phải nghỉ ngơi hay sao?
- Nhưng không có việc gì làm, em cảm thấy buồn tay buồn chân thế nào ý
- Vậy bắt đầu từ ngày mai, em đến công ty làm việc với anh – Giọng anh dứt khoát, không cho phép cô cự tuyệt
- Anh… sao có thể độc quyền chuyên chế như thế cơ chứ? – Cô phụng phịu nói
- Không cho phép không nghe. Chiều nay em ngoan ngoãn ngồi nhà, anh sẽ về đón em
- Chúng ta đi đâu sao? – Nhi nghe thấy vậy thì ngạc nhiên
- Bố mẹ anh gọi điện bảo chúng ta về ăn cơm, cả em gái anh cũng sẽ về
- Sao cơ? – Cô vội vàng hỏi
- Yên tâm, đừng lo lắng, có anh ở đó, họ sẽ không làm gì em đâu. Em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi nhà chờ anh là được.
- Em biết rồi
- Không cho phép làm việc nhà, khi về anh mà biết thì em chết với anh đó – Trước khi cúp máy anh vẫn không quên ra lệnh cho cô
- Biết rồi mà – Cô chu môi nói, người này không biết có phải là từ thời cổ đại phong kiến sống đến bây giờ không biết nữa? Suốt ngày chỉ biết ra lệnh cho cô mà thôi. Hừ
Buổi tối, anh về nhà đón cô đã thấy cô thay xong quần áo, đứng ngoài cửa chờ anh
- Sao không ngồi trong nhà đợi anh? – Anh không hài lòng nhìn cô
- Tiết kiệm thời gian – Nhi nghịch ngợm nháy mắt với anh – Được rồi, mau đi thôi, để bố mẹ anh chờ sẽ không hay đâu – Nhi kéo kéo tay Phong lên xe
Nhà của họ cách khá xa nhà của Phong, lại thêm tắc đường nên phải mất gần 1 tiếng hai người mới đến nhà của Phong. Đến trước cửa nhà, Nhi vô cùng lo lắng. Đây là lần thứ 2 cô vào nhà của anh. Lần đầu tiên cô cũng cảm thấy lo lắng nhưng không như bây giờ vì cô chưa biết chuyện giữa cha mẹ của cô và anh. Nhưng bây giờ, khi đã biết cô càng lo lắng hơn. Cô sợ phải nghe những lời khinh miệt của bà Mai dành cho mình, lại càng sợ phải đối mặt với ánh mắt hiền từ của ông Thành.
Nhận ra sự khác biệt của cô, Phong nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
- Đừng sợ, có anh.
Cô nhìn anh mỉm cười, mọi nỗi sợ hãi, lo lắng vì cái nắm tay của anh mà biến mất. Cô biết cho dù là chuyện gì, chỉ cần có anh ở bên cạnh cô không cần phải lo lắng chuyện gì nữa. Mọi thứ sẽ có anh ở bên cô giúp đỡ và gánh lấy. Cô biết ỷ lại như vậy là không nên, nhưng cô lại không thể nào làm thế, theo bản năng, cô chỉ biết dựa vào anh, lấy anh làm chỗ dựa cho chính mình
Hai người bước vào nhà, bên trong không khí có chút khác lạ.
- Anh trai, sao đến muộn vậy? Mau lên, mau vào trong đi – Lâm Trang thấy hai người đến thì nhanh nhẹn tiến tới kéo tay hai người vào bàn ăn
- Hai đứa đến muộn vậy? Có chuyện gì sao? – Ông Thành ôn hòa nói, khác hẳn so với sự nghiêm khắc ngày thường
- Bọn con xin lỗi, vì đường quá đông nên mới vậy – Vừa nói anh vừa kéo ghế, để Nhi ngồi xuống rồi mới ngồi vào vị trí bên cạnh
- Nếu đã biết là sẽ muộn thì từ sau đừng mời nữa. Dù sao phụ nữ cũng mát nhiều thời gian để trang điểm, làm đẹp – Bà Mai vẫn sắc bén như ngày nào nói
Phong không để tâm đến lời bà nói, chỉ lo lắng quay sang nhìn sắc mặt Nhi. Cô chỉ im lặng, môi hơi mím. Bên dưới bàn, tay anh nắm lấy tay cô, biểu hiện như anh sẽ bảo vệ cô. Điều này khiến cô an tâm hơn, môi nở nụ cười nhẹ.
- Cũng đã đến rồi, mau ăn đi thôi – Ông Thành cũng không muốn làm mất không khí bữa ăn, nên chuyển chủ đề - Dạo này công ty thế nào rồi?
- Đều rất tốt. Lợi nhuận tăng hơn 5% so với tháng trước.
- Vậy thì tốt rồi – Rồi ông quay sang nhìn Nhi – Còn cháu thì sao? Dạo này có khỏe không?
- Cảm ơn bác, cháu vẫn khỏe ạ - Nhi cúi cúi đầu nói
- Vậy thì tốt, có thai cần ăn nhiều vào, như vậy mới tốt cho cả mẹ lẫn con
Nhi và Lâm Trang khi nghe vậy đều cảm thấy ngạc nhiên.
- Cậu có thai? Lúc nào? Từ bao giờ? Sao không ai nói gì cho con biết hết vậy? – Lâm Trang hét lên, cô sắp làm cô nhé. Thực sung sướng, nghĩ đến sắp có đứa bé gọi mình “cô”, rồi mình dẫn nó đi chơi khắp nơi, cô cảm thấy thực vui vẻ
- Mới được 3 tháng thôi – Nhi ngượng ngùng nó
- Chưa cưới xin mà đã có con sẽ làm mất thể diện của gia đình ta – Đang lúc mọi người vui vẻ thì bà Mai lạnh nhạt lên tiếng
- Ý mẹ là sao? – Phong nhìn mẹ mình
- Nếu ta nói ta không đồng ý đứa bé này thì sao ? – Nghe thấy vậy, mặt Nhi trắng bệch. Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện bà Mai sẽ phản đối, chỉ là cô không nghĩ bà lại có thể nói ra những lời như vậy. Bàn tay nắm chặt lại, tuy da thịt đau nhưng cũng không thể đau như tim cô lúc này.
- Bà điên rồi sao ? Nó là cháu của bà , bà muốn con bé bỏ đi đứa cháu ruột của bà sao ?
Bà Mai bị hỏi như vậy thì nhìn chằm chằm ông Thành, trong mắt có sự thương tâm. Bà yêu ông lâu như vậy nhưng cho đến bây giờ ông chưa bao giờ hiểu bà cả. Chẳng lẽ trong mắt ông, bà chỉ là một người phụ nữ độc ác như vậy thôi sao ?
Bà Mai cười lạnh – Ông nghĩ thế nào thì tùy. Tôi không nói là tôi muốn nó bỏ đi đứa bé.
- Là sao ?
- Hai đứa chia tay nhau, đứa bé thuộc về nhà họ Nguyễn – Nếu họ nghĩ rằng bà độc ác, thì cứ để họ nghĩ như vậy đi.
- Không đời nào – Phong kiên định nói
- Vậy ta se không bao giờ chấp nhận nó
- Bác gái.. – Nhi lên tiếng, mọi người đều nhìn cô, không biết cô muốn nói gì – Cháu biết bác luôn tức giận, thậm chí là hận mẹ cháu vì chuyện xưa nhưng mà cháu xin bác, đừng để đứa bé chịu mọi hậu quả cả việc đó. Cháu tình nguyện nghe bác quát mắng nhưng đứa bé cũng đâu có tội gì đâu, cháu xin bác đừng chia rẽ chúng cháu.
- Cô nếu đã biết vậy, tại sao còn muốn ở bên con trai tôi ? Nếu cô đã biết chuyện xưa giữa tôi và mẹ cô, sao cô còn dám đến bên con trai tôi ? Cô có biết là người mà tôi căm thù nhất là ai không ? Là mẹ cô, chính là mẹ cô, chỉ vì bà ta mà tôi không có hạnh phúc trọn vẹn, đều chỉ vì mẹ cô mà thôi.
- Mẹ, đừng nói nữa – Lâm Trang ngồi bên cạnh nói – Mẹ đã bao giờ nghĩ cho bọn con chưa ? Mẹ bên ngoài thì nói yêu chiều con nhưng mẹ có thực sự biết con thích gì hay con ghét gì không ? Mẹ đã bao giờ ôm bọn con ngủ như những đứa trẻ khác chưa ? Mẹ có biết khi con còn nhỏ, bạn bè thường hỏi con câu gì không ? « Cậu không có mẹ sao ? » Con nói « Tất nhiên là có rồi. » Nhưng mẹ có biết bọn họ nói gì không ? « Thế tại sao mình chưa bao giờ thấy mẹ cậu đi với cậu ? ». Lúc đấy con nên nói gì ? Con chỉ biết đứng im, nhìn mọi người đều có bố mẹ đi bên cạnh, đưa đến nhà trẻ, trường học, còn chính mình thì cả năm chỉ biết đến có lái xe, tài xế, bảo mẫu. Mẹ đã từng thưc sự nghĩ cho bọn con chưa ?
Bà Mai nhìn chằm chằm Trang, không thể tưởng được cô sẽ nói vậy. Bà biết chính bản thân mình không phải là một người mẹ tốt nhưng bà không nghĩ trong lòng con mình, bà lại đáng thất vọng đến vậy.
- Con thật sự nghĩ mẹ như vậy sao ? – Bà Mai thấp giọng nói
- Mẹ, con xin mẹ đừng ngăn cản chuyện của anh nữa được không ? Coi như là bù đắp cho bọn con đi.
Bà Mai không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi vào phòng.
Ông Thành nhìn bóng dáng cô đơn của bà, lại nhìn đến hai đứa con, nói :
- Cho bà ấy thời gian, ta tin chắc bà ấy sẽ không ngăn cản hai đứa nữa.
Rồi ông cũng rời bàn ăn, đi vào phòng.
- Thật xin lỗi, bữa cơm hôm nay lại không thể kết thúc rồi – Lâm Trang áy náy nói
- Không sao, không sao. Bọn mình về nhà nấu cái gì ăn cũng được mà – Nhi nói
- Anh đưa cô ấy về trước. Có cần anh đưa về kí túc xá không ? – Phong hỏi em gái
- Không cần, em tự về được. – Lâm Trang khoát khoát tay nói
- Nhưng giờ trời đã tối rồi, một mình cậu đi như vậy sẽ nguy hiểm lắm – Nhi lo lắng nói
- Không sao đâu, nếu có gì thì mình sẽ nhờ người đưa về, không thì ngủ lại đây, mai về ký túc xá cũng được mà.
- Vậy anh đi trước
Phong đưa Nhi về nhà, anh ôm cô hỏi
- Có đói không ?
- Hơi hơi, dù sao lúc nãy cũng mới chỉ ăn có chút ít
- Muốn ăn gì không ? Anh gọi người đưa tới cho
- Em đi nấu bát mì, rồi mình cùng ăn
- Nhưng mà..
- Nấu mì chứ có phải đi đánh trận đâu, anh cũng đừng có lo mãi như thế chứ
- Được rồi, vậy anh đi tắm trước – Anh hôn nhẹ lên trán cô nói
- Mau đi đi – Cô vừa nói vừa đẩy anh về phía phòng tắm
Sau khi anh tắm rửa xong xuôi, bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm quanh hông, trên tóc vẫn còn vài giọt nước rơi xuống. Nhi nhìn thấy mà không khỏi cảm thán, đúng là quá gợi cảm mà.
- Nhìn gì vậy ? – Thấy cô nhìn mình, môi anh hơi giương lên nét cười đắc ý
- Em đang tự hỏi sao anh lại có thể đẹp đến vậy – Nhi ảo não nói
- Giờ mới phát hiện ra sao ? Có phải quá muộn hay không ?
-… - Người này có phải là quá tự tin hay không ? Cô chỉ nói vậy thôi mà đã đắc ý đến 9 tầng mây rồi
**
Trong khu biệt thự nhà họ Nguyễn, ông Thành và bà Mai lần đầu tiên nói chuyện tử tế với nhau
- Ông vẫn chưa thể quên được người đó, đúng không ? – bà Mai nhẹ giọng lên tiếng, qua bao nhiêu năm, tuy ông chưa từng yêu bà nhưng bà vẫn không buông tha cho tình yêu của mình
- Quên hay không, có ý nghĩa nữa sao ? Dù sao cô ấy cũng chưa từng yêu tôi – ông Thành nói, trong sự kinh ngạc của bà Mai, ông tiếp tục – Bà ngạc nhiên lắm sao ? Bà luôn muốn chia rẽ tôi và cô ấy nhưng có một điều mà bà không hề biết, cô ấy chỉ yêu duy nhất một người, cũng là bố của Mẫn Nhi. Tôi chỉ là một người đứng bên ngoài, nhìn vào tình yêu của họ, trong lòng thì thầm muốn có được người con gái đó.
- Ý ông là sao ?
- Phương chưa từng yêu tôi, chỉ có tôi là vẫn luôn yêu cô ấy. Khi chúng ta lấy nhau, lúc đó tôi rất hận bà tại sao lại để tôi rời xa cô ấy chứ ? Tôi chỉ muốn là một người đứng ở xa nhìn cô ấy mà thôi, ngay cả điều đó bà cũng muốn cướp đi của tôi. Thế nhưng cô ấy lại chưa từng một lần quay lại nhìn tôi. Lúc đó tôi mới hiểu, dù chúng ta có lấy nhau hay không cũng không thay đổi được sự thật cô ấy không yêu tôi.
- Vậy ông đã bao giờ từng yêu tôi chưa ?
- Tôi đã từng thử, nhưng không được. Có lẽ là tình yêu thời còn trẻ quá sâu đậm đi, nhưng tôi cũng đã cố gắng để không khiến bà bị tổn thương. Con bé Mẫn Nhi vô tội, người nhà họ Lâm là vô tội, chỉ tôi mới là người có tội lớn nhất.
- Tôi biết là ông sẽ nói vậy – bà Mai đưa ra một nụ cười khổ, bà biết người con gái trong tình yêu thời trẻ của ông Thành là một hình ảnh không thể xóa nhòa trong tim ông, chỉ là bà không cam lòng chính mình không thể xóa bớt đi hình ảnh đó.
- Hai đứa nó yêu nhau, bà nên để chúng nó bên nhau. Đừng để chúng nó bỏ lỡ thời gian như chúng ta đã từng làm. Bà cũng mong nó hạnh phúc, không phải sao ?
Bà Mai trầm mặc một hồi mới nói
- Ông có hận tôi không ?
- Hận ? Hận bà thì có được gì ? Cho dù bà có làm như vậy hay không, có bắt ép tôi hay không, tôi vẫn không thể có được cô ấy vì trong tim cô ấy chưa từng có tôi. Chỉ là tôi không thể yêu bà, không thể đối mặt với bà. Tôi vẫn luôn lấy bà làm cái cớ cho việc chính mình mất đi Phương. Đó là sai lầm của tôi. – Ông biết bà là một người tốt chỉ là bị tình yêu làm cho mờ mắt chính mình mà thôi – Đừng để hai đứa nó gánh lấy hậu quả của những sai lầm của chúng ta.
- Không nói đến xuất thân của cô bé đó, nhưng bối cảnh của cô ta thì… - bà Mai giọng lưỡng lự
- Chỉ cần hai đứa yêu nhau là được. Chẳng phải đó là điều mà cả hai chúng ta đều không có được hay sao ? Chẳng lẽ bà muốn nó cũng không có được điều này ?
- Tôi… - bà Mai yên lặng một hồi mới thở dài – Thôi thì hai đứa nó muốn thế nào cũng được
Bà đầu hàng rồi, bà cũng rất yêu những đứa con của mình. Khi chúng nó còn bé, bà đã không quan tâm đến con mình được vì lúc đó trong đầu, trong tim bà chỉ có duy nhất người chồng không yêu mình kia. Bà phải mất 20 chục năm mới nhận ra được điều này, mới nhận ra bà đã quá sai. Có phải đã quá muộn hay không ?
Mọi người vẫn luôn nghĩ bà là một người phụ nữ cứng rắn, nghiêm khắc. Con bà lại nghĩ bà là một người mẹ tồi, không thể chăm sóc tốt cho con cái. Người chồng mà bà yêu thương lại nghĩ bà là một phụ nữ độc ác, tuy chưa từng hận bà nhưng cũng chưa từng yêu bà. Có ai nghĩ tới trong tim bà, một góc nhỏ nào đó thật sự rất mềm yếu. Bà cũng rất yêu thương con mình, không chăm sóc cho bọn chúng là cái sai của bà nhưng bà muốn sửa lại lỗi lầm này, bây giờ có còn kịp nữa không ?
**
- Nhi, có muốn đi đâu chơi không ? – Ôm cô trong lòng, anh đầy yêu thương khẽ vuốt ve làn da trắng của cô lúc này đã hơi ửng hồng.
- Hả ? – Cô nhìn anh, không dưng lại đi đâu chơi là sao ?
- Có nhớ lúc trước anh nói chúng ta sẽ đi Úc chơi không ? Bây giờ có muốn đi không ? – Hôm nay tâm tình anh rất vui, biết được mẹ mình đã đồng ý cho hai người bọn họ bên nhau, anh cảm thấy rất vui. Đối với anh, lời chúc hạnh phúc của mẹ mình là thứ quan trọng nhất, khiến anh vui vẻ nhất, điều đó thể hiện bà thương anh.
- Thật hả ? Có được không vậy ? – Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, chỉ thiếu mỗi bước nhảy thẳng lên người anh mà thôi.
- Từ từ thôi, tất nhiên là được. Sếp em cho phép, sao lại không được ?
- Sếp ? Chẳng phải em đã từ chức rồi sao ?
- Sếp em chẳng phải là anh sao ? – Anh véo cái mũi của cô khiến cô nheo mắt lại – Anh cho phép, ai dám nói không cho phép nữa.
- Vậy bao giờ chúng ta đi ? – Vừa hỏi cô vừa đẩy đẩy cái tay đang véo mũi cô, véo nhiều mũi sẽ bị to ra, anh đừng có véo mũi cô nữa được không vậy ?
- Tuần sau. Dù sao cũng phải đợi làm visa. Chúng ta sẽ ở đó một tháng, được không ?
- Thật sao ? AAAAA….. Thích quá – Cô vui sướng nhảy lên.
Phong nhìn cô đang vui vẻ cũng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc theo.
Nói một tuần thì thật ngắn nhưng mà với Nhi thì thật dài. Ngày nào cũng phải ăn đồ bổ, rồi thì lại phải đếm đợi từng ngày tới ngày đi du lịch. Mỗi ngày đều thật nhàm chán
- Ai, bao giờ mới đến tuần sau đây – Lúc này Nhi đang ngồi với Chi
- Mình xin cậu đó, cậu đã nói câu này hàng trăm lần rồi. – Chi thật bái phục mức độ than thở của Nhi
- Nhưng mà mình muốn đi Úc lâu lắm rồi – Nhi chu môi nói, tay gẩy gẩy cốc nước.
-…-Câu này cô cũng đã nghe đến trăm lần rồi đó
- Ai, cháu mình thế nào rồi ? – Chi hỏi, chuyển chủ đề
- Nó á ? Chả có tí động đậy gì cả - Nhi nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của mình – Dạo này cậu có thấy mình béo lên không ?
- Có mập lên chút
- Ai, xấu quá, có lẽ mình nên giảm béo một chút mới được
- Cậu điên sao vậy ? Đây không phải là béo, mà là trong người cậu có thai. Cậu mà giảm béo mình dám chắc Phong không giết cậu thì cũng đánh cậu sưng đỏ m*ng ý chứ.
- Dạo này anh ấy bận lắm, làm gì có thời gian để quan tâm chuyện đó đâu chứ.
- Không phải là cậu đang ghen đó chứ ? Vì anh ấy không dành thời gian cho cậu – Chi nheo mắt nhìn Nhi, đôi lúc cô cảm thấy cô bạn của mình chỉ là một đứa trẻ con 10 tuổi.
- Nói lung tung cái gì vậy? – Nhi xấu hổ mắng – Không nói với cậu nữa, mau nói chuyện của cậu và Minh đi. Hai người thế nào rồi ?
- Còn thế nào nữa chứ, vẫn như mọi khi mà thôi. Tên đó lúc nào mà chả như vậy chứ, dù sao cũng quen rồi
- Cậu có thực sự yêu Minh không ? – Nhi nhẹ hỏi một câu
Chi yên lặng một lúc rồi nhẹ cười – Lúc đầu chính bản thân mình cũng không thể tin rằng bản thân mình sẽ yêu một người như vậy, nóng tính lại hay nói năng lung tung. Nhưng khi ở bên anh ấy mình thực sự cảm thấy rất vui. Đã lâu rồi mình không tìm thấy cái cảm giác đó. Lúc đó mình nghĩ có lẽ mình đã yêu thực sự rồi.
- Minh là một người tốt, anh ấy sẽ không để cậu phải buồn đâu. Nếu anh ấy dám làm gì khiến cậu buồn, cứ nói với mình, mình sẽ đánh anh ta một trận tơi bời
- Haha, cậu đánh được ai cơ chứ - Chi cười phá lên trước sự ngượng ngùng của Nhi.
**
Cuối cùng cũng đến ngày Phong và Nhi đi du lịch. Hai người tới sân bay tư nhân của gia đình Phong. Nhi nhìn thấy máy bay riêng của gia đình anh, đôi mắt sáng lên, đầy vẻ mong chờ
- Em đừng làm như mới lần đầu đi máy bay như vậy chứ. Không phải là đã từng đi rồi hay sao ? – Phong đè xuống người đang nhốn nháo, nhìn đông nhìn tây này
- Nhưng lần này là khác. Lần trước tâm trạng đâu có vui như bây giờ, làm gì có thời gian cho em ngắm nghía cơ chứ - Bên trong máy bay cũng khác với máy bay bình thường. Bên trong khoang chỉ có 4 ghế ngồi, có tủ lạnh, dàn loa và đầy đủ mọi tiện nghi. Đúng là của nhà giàu có khác, nhìn qua cũng đã biết là đồ thượng hạng rồi.
- A đúng rồi, chẳng phải anh bảo có bất ngờ cho em sao ? – Nhi nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Phong
- Sẽ có, đến Úc rồi em sẽ biết – Phong véo cái mũi của cô, hôn lên môi cô nói
- Thậm thà thậm thụt, anh làm gì có lỗi với em hay sao ?
- Em nghĩ anh có thể làm gì có lỗi với em ?- Phong híp mắt nhìn cô, nếu cô dám nói anh sẽ làm cho cô biết thế nào là « có lỗi » luôn một thể
- Tất nhiên là không rồi… Hì hì, anh là người đàn ông tốt nhất – Nhi nhận được ánh mắt đó của Phong, chỉ có thể dối lòng mà nói.
Chuyến bay kéo dài hơn 10 tiếng không ngừng nghỉ. Nhi ngồi nghịch ngợm một hồi thì mệt quá, ngủ thiếp đi trên vai Phong. Cô không biết chuyến du lịch này là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong đời, cũng là chuyến du lịch đưa cô đến với hạnh phúc