Ăn xong bữa tối, Phong dìu cô lên giường, cẩn thận chăm sóc cho cô, điều này khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc. Đường đường là một Tổng giám đốc tập đoàn lớn mạnh Nguyễn Lâm lại chịu vì cô mà làm mọi việc, có lẽ cô mới là người hạnh phúc nhất chứ không phải là người đau khổ nhất. Anh hy sinh nhiều thứ vì cô như vậy, cô cũng có thể hy sinh chút gì đó vì anh, chút ít đau đớn này có là gì.
- Sao vậy ? – Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Phong hỏi
- Cảm ơn anh – Nhi nhẹ nhàng nhìn anh, tay đưa lên vuốt ve mặt anh
- Sao lại nói vậy ? – Phong ngạc nhiên, trước giờ anh chỉ đưa đến đau khổ cho cô, chưa bao giờ cho cô hạnh phúc hay niềm vui trọn vẹn cả
- Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, cảm ơn anh đã đợi em, cảm ơn anh đã luôn ở đây với em, và cảm ơn anh đã yêu em
- Đồ ngốc, chính anh mới phải cảm ơ nem – Phong nhéo nhéo chóp mũi cô nói – Trước giờ anh chỉ đưa đến toàn đau khổ cho em, nhưng em vẫn luôn yêu anh. Cảm ơn em, Nhi.
Hai người nhìn nhau đầy yêu thương, trong ánh mắt họ lúc này chỉ có đối phương như người trước mắt mình lúc này mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời họ.
Có lẽ sau cơn mưa trời lại sáng, hay là sau cơn mưa lại là một cơn giông khác đang chờ ?
**
Đang trong phòng làm việc, thư ký gọi điện vào báo với Phong :
- Thưa tổng giám đốc, mẹ anh tới
Mẹ ? Phong cảm thấy ngạc nhiên, mẹ anh rất ít khi đến công ty tìm anh, lần này tới chắc chắn là có chuyện gì đó không tốt.
- Cô mời bà vào phòng khách, tôi sẽ ra ngay
- Dạ - Bảo Châu làm theo lời của Phong, quay sang nói với bà Mai – Bác, Tổng giám đốc mời bác vào ạ, anh ấy sẽ ra ngay – Giọng nói mềm nhẹ, chỉ nghe đã khiến người ta không kìm được muốn yêu thương
- Bác biết rồi, nếu nó có thể có một người vợ như cháu có phải tốt không ? – Bà Mai vừa tiếc vừa nói mà không để ý nụ cười khổ trên môi Bảo Châu.
- Cám ơn bác đã quý mến cháu, nhưng bây giờ tình yêu của cháu đối với Phong đã hết rồi, có lẽ bác cũng nên thử chấp nhận Lâm Mẫn Nhi – Châu nói nhẹ
- Chấp nhận con bé đó ? Không bao giờ - Nghe đến tên Nhi, bà Mai thể hiện sự chán ghét rõ ràng.
Châu định nói tiếp nhưng nghe thấy tiếng chân đến gần cô nuốt những lời muốn nói vào trong, rồi xoay người rời khỏi phòng.
- Mẹ hôm nay đến đây có chuyện gì vậy ?
- Sao vậy ? Mẹ không được đến đây sao ? Nghe giọng con có vẻ không chào đón mẹ lắm thì phải – Bà Mai sắc bén hỏi
- Không phải như vậy chỉ là con tò mò một người bình thường rất ít khi quan tâm đến con cái cũng như công ty như mẹ sao hôm nay lại tới đây mà thôi – Phong nói như không có chuyện gì, nhưng từng câu từng chữ như đánh vào lòng bà Mai
- Con… ? – Nén sự tức giận vào trong người, bà nhẹ giọng nói – Được thôi, hôm nay mẹ đến đây chỉ để nói mẹ không đồng ý chuyện con và con bé kia
- Con không đồng ý – Phong lạnh nhạt nói
- Con đồng ý hay không mẹ không quan tâm. Chẳng lẽ con muốn làm xấu mặt cả nhà ta sao ? Đường đường là một tổng giám đốc tập đoàn lớn, lại đi yêu một con bé đến đại học còn chưa tốt nghiệp, bằng cấp không có, nó lấy cái gì mà muốn bước vào nhà chúng ta ? Mẹ đã sắp xếp rồi, mai con đến gặp nhà tập đoàn nhà họ Đằng với mẹ. Hai bên cũng đã có ý sẽ cho con và con bé Nhã Linh đính hôn trước rồi mới kết hôn… - Không đợi bà nói hết, Phong đã ngắt lời
- Con không đồng ý. Nhã Linh chắc chắn cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Con sẽ không kết hôn với cô ấy
- Ta cũng không đồng ý chuyện của con và con bé Lâm Mẫn Nhi kia. Nó không xứng với con
- Mẹ luôn nói cô ấy không xứng với con, vậy theo mẹ thế nào mới là xứng với con ? – Rõ ràng là một câu hỏi dành cho bà Mai nhưng Phong không đợi bà Mai trả lời đã nói – Là con nhà giàu, cùng một tầng lớp mới xứng với con ? Đó là ý nghĩ của mẹ đúng không ? Vậy mẹ có nghĩ đến cảm nhận của con không ? Mẹ không chấp nhận Nhi chỉ vì mẹ không chịu nổi việc giữa bố và mẹ cô ấy. Chẳng nhẽ con lại phải gánh lấy cái kết cục của chuyện giữa mấy người sao ?
- Sao con có thể nói thế ? – Bà Mai tức giận nói
- Mẹ đã bao giờ nghĩ cho bọn con chưa ? Mẹ trước nay chỉ lo nghĩ làm thế nào để giữ được cha chứ chưa bao giờ quan tâm bọn con. Mẹ có biết con thích gì hay ghét gì sao ? Mẹ có biết con muốn hay không muốn cái gì không ? Mẹ chỉ biết ép buộc bọn con làm theo lời mẹ chỉ vì cái suy nghĩ là đó là tốt nhất với bọn con nhưng mẹ có thực sự biết cái gì là tốt nhất với bọn con hay sao ? – Phong nhếch mép cười – Phu nhân chủ tịch, bà có biết bây giờ con bà nghĩ gì sao ? Bà mãi mãi không biết, đứa con gái của bà đã từng mong chỉ cần được bà quan tâm hỏi han một chút nó sẽ vui cả tháng nhưng bà chưa từng làm vậy….
« Bốp »
Một tiếng « bốp » vang lên trong phòng. Bà Mai không tin, nhìn bàn tay vừa đánh con trai của mình.
- Phong, mẹ…
- Không sao, con cũng đã quen với điều này rồi, mẹ chưa bao giờ quan tâm bọn con cả - Phong đau khổ cười – Trong lòng mẹ chỉ biết có một mình mình mà thôi
Bà Mai tuy rất tức giận với những lời mà Phong nói nhưng chính bà cũng không ngờ rằng mình lại tát con trai như vậy. Nhìn vết đỏ trên mặt Phong, bà hối hận. Đè nén sự hối hận trong lòng, bà Mai ép bản thân đứng thẳng, lạnh giọn nói
- Dù sao mai con cũng phải đi cùng với mẹ, trưa mẹ sẽ đến rồi chúng ta cùng đi
Phong nhìn bóng bà Mai rời khỏi phòng khách mà không khỏi cảm thấy buồn rầu, anh cũng không biết mình buồn vì cái gì, vì người mẹ lãnh đạm, lạnh lùng này của mình hay vì chuyện bà vẫn phản đối anh và Nhi.
Sau khi gặp bà Mai, tâm tình trở nên rất xấu, nhân viên trong công ty đều sợ không dám đến gần.
Cùng hôm đó, Bảo Châu gọi điện tìm Mẫn Nhi.
Đang ngồi ở nhà, Nhi thấy có điện thoại đến thì ngạc nhiên, rất ít khi có người gọi điện đến cho cô giờ này.
- Alo ?
- Cô là Nhi ?
- Đúng vậy, ai vậy ? – Nhi ngạc nhiên hỏi
- Tôi là Bảo Châu, chúng ta có thể gặp nhau không ?
Bảo Châu ? Nhi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Bảo Châu tìm mình.
- Cô ở đâu vậy ?
- Đến quán cafe ở ngã tư sau công ty được không ?
- Vậy mấy giờ ?
- 30 phút nữa.
- Được
- Vậy tôi chờ cô ở đó
- Tút.. tút – Ngay sau đó Bảo Châu cúp máy chỉ để lại tiếng tút tút dài.
Tuy ngạc nhiên nhưng Nhi vẫn đến gặp Châu. Sau nửa tiếng, Châu đến quán cafe phía sau công ty. Khi cô đến Bảo Châu đã ngồi ở đó, hướng cô cười nhẹ
- Xin chào, chắc cô nhận ra tôi – Bảo Châu hỏi
- Cô không thay đổi gì nhiều so với trí nhớ của tôi – Nhi nhẹ giọng nói. Cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa, vẫn có vẻ sang trọng, quý phái, lại có chút quyến rũ của phụ nữ. Có lẽ người con gái nào nhìn thấy cô cũng đều cảm thấy tự ti.
- Tôi có thể coi đây là lời khen hay là chê đây ? – Bảo Châu cười, giọng nói không có chút mỉa mai
- Cô vẫn đẹp như vậy – Nhi bổ sung
- Haha, cô vẫn ngây thơ như trước, có lẽ bản tính con người mãi mãi không thể thay đổi được
- Có thể, chỉ cần họ muốn
- Cũng đúng, chỉ cần bản thân muốn và cố gắng, có gì mà không được cơ chứ. Nhưng đến giờ tôi mới phát hiện ra một điều, có những thứ không phải chỉ cần ham muốn và cố gắng là có được vì đó là những thứ vốn không thuộc về mình.
Nhi không nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe
- Cô uống gì không ? – Bảo Châu lịch sự hỏi
- Cho tôi cốc nước cam – Nhi cười
- Cà phê không tốt cho thai nhi, cũng đúng – Bảo Châu nhìn Nhi, cười. Thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô, Châu không nói. Cô biết chuyện này cũng là điều bình thường – Tôi có người bạn làm trong bệnh viện, biết được chuyện này
Nhi gật gật đầu, lại nghe thấy Bảo Châu nói :
- Tôi yêu Lâm Phong, đó là sự thực. Không phải vì tiền tài,gia thế hay là vì vẻ ngoài của anh ấy. Mà là sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh ấy. Tuy lạnh lùng, nhưng anh ấy chưa bao giờ để những người bạn gái của anh ấy chịu thiệt thòi. Tôi cũng không hiểu được, ở anh ấy luôn toát ra một loại khí khiến người khác bị cuốn hút – Điều này Nhi có thể hiểu, chính cô cũng bị loại khí toát ra từ người anh quyến rũ – Khi biết cô trở thành bạn gái của anh ấy, rồi đến khi cô rời đi, tôi chưa bao giờ buông tha cho hy vọng có ngày trở thành vợ anh ấy. Trước đây, tôi luôn tự tin với bản thân mình, lại được sự yêu thích của bác Mai, tôi càng không muốn từ bỏ hy vọng. Tôi nghĩ mình đã theo anh được 5 năm rồi, ít nhiều cũng phải có tình cảm. Tôi sẽ dựa vào đó để tiến vào lòng anh để trở thành người bên cạnh anh - Nhưng cánh cửa trong lòng anh luôn từ chối cô, nó vẫn luôn đóng mỗi khi cô tiến lại gần, chưa bao giờ mở ra với cô. Cô nghĩ chỉ cần không có người khác mở được cánh cửa đó, cô cũng đã mãn nguyện rồi. Nhưng từ khi người con gái đó quay trở lại, cánh cửa từng đóng lại với cô và bao người khác lại lần nữa mở ra – Nhưng khi cô quay về, cánh cửa từng đóng chặt đó lại lần nữa rộng mở. Nó mở rộng cánh cửa đón chào người con gái đó quay về như chào đón vị chủ nhân cũ quay về ngôi nhà vậy. Lúc đó tôi không cam lòng, tôi bên anh ấy suốt 4 năm qua, người luôn ở bên cạnh anh lúc anh gặp khó khăn trong công việc là tôi, vì sao khi cô xuất hiện thì đã chiếm mất vị trí của tôi ? Tôi không phục.
- Nhưng khi nhìn thấy tình cảm của anh ấy dành cho cô, tôi không khỏi suy nghĩ lại có phải tôi đã sai hay không ? Có phải người tên Lâm Mẫn Nhi đã cướp mất vị trí của tôi hay vị trí đó chưa bao giờ là của tôi ? Có phải là cô là người cướp đi trái tim của anh hay chính trái tim anh tự mở cửa với cô ? Tôi tự hỏi bản thân mình điều đó - Năm đó khi cô nói ra sự thật với Nhi, trái tim cô chỉ cảm thấy trống rỗng mà không có sự vui mừng như tưởng tượng – Năm đó đó tôi thuyết phục chính bản thân mình nên tranh thủ cơ hội cô rời đi để ở bên cạnh anh, chiếm lấy lòng anh, nhưng có lẽ chính từ lúc tôi nói cho cô cái sự thật kia, tình yêu của tôi đối với anh ấy đã chết rồi. Những gì tôi cố gắng giữ lại trong 4 năm qua chỉ là tro tàn của tình yêu đã qua. Tôi hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh ấy
- Sao lại nói những điều này với tôi ? – Vẫn luôn im lặng nghe Bảo Châu nói, Nhi hỏi
- Vì sao ư ? Vì tôi muốn dứt bỏ hình ảnh của một quãng tình yêu mù quáng này đi. Tôi đã tự chôn bản thân mình trong đó suốt 5 năm qua rồi, tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với một tình yêu không thuộc về mình như vậy nữa. Tôi cũng đã mệt mỏi rồi – Bảo Châu cười, nụ cười đơn thuần mà không còn chút gian xảo nào nữa – Tôi biết bác gái không đồng ý chuyện của hai người nhưng tôi thật lòng chúc cô và anh ấy hạnh phúc, có như vậy tôi mới thoải mái mà bắt đầu một đoạn tình yêu mới.
- Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh ấy trong thời gian qua – Nhi nắm tay Bảo Châu – Có lẽ nhờ cô nói ra sự thật, bọn tôi mới nhận ra tình cảm thực sự của chính mình
- Cô không hận tôi sao ?
- Hận cô liệu có thể thay đổi mọi chuyện hay không ? Dù không có cô thì chuyện cũng sẽ bại lộ. Tôi không hận cô, thực sự chưa bao giờ
- Cảm ơn, Mẫn Nhi – Khóe mắt Bảo Châu cay cay, cô có thể cảm nhận được màn sương mù trước mắt mình, nhưng cô cũng cảm thấy thoải mái vì việc mình làm hôm nay. Có lẽ nói ra tất cả mới là điều tốt nhất đối với cô
-Bảo Châu, thực sự rất cảm ơn cô, có lời chúc của cô, tôi cảm thấy mình có thêm can đảm để tiếp tục. Tôi cũng biết nhiều người không đồng ý chuyện của tôi và Phong, nhưng lời của cô đã khiến tôi có thêm can đảm để tiếp tục, để khiến mọi người công nhận chúng tôi.
- Vậy, hai người phải hạnh phúc, bao giờ làm đám cười thì phải gửi thiệp mời cho tôi đó
Đến khi anh về nhà, tâm tình vẫn xấu như vậy nhưng lại không dám phát ra trên người Nhi. Cô cũng cảm nhận được sự khác thường của anh, sau bữa cơm, cô tiến đến bên anh hỏi :
- Phong, anh sao vậy ? Hôm nay anh rất lạ, ở công ty có chuyện gì sao ?
- Không có gì, chỉ là một chút chuyện bực mình mà thôi, em đừng suy nghĩ nhiều – Phong nhẹ nhàng nói, thấy cô, tâm tình anh cũng lắng xuống phần nào
- Anh đã nói chung ta sẽ không giấu nhau chuyện gì nữa, có khi nói ra anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn
Phong chần chừ, anh không biết có nên nói ra hay không, anh không muốn làm cô lo lắng, nhưng nếu không nói ra, sẽ càng khiến cô lo lắng hơn. Rồi Phong kể lại chuyện gặp bà Mai và những gì bà nói hôm nay với Nhi.
Trái ngược với suy nghĩ của anh là cô sẽ buồn phiền, cô lại chỉ nhẹ dựa vào lòng anh nói
- Anh có biết hôm nay em gặp ai không ?
- Ai ?
- Bảo Châu, cô ấy và em đã nói chuyện với nhau
Nghe thấy vậy, Phong nhảy dựng lên, người con gái kia còn định làm gì nữa, cô đã một lần phá hoại chuyện giữa họ, anh không cho phép cô ta lại lần nữa làm như vậy : - Cô ấy đã nói gì với em ?
- Không có gì, cô ấy chúc chúng ta hạnh phúc. Anh có biết không, khi nghe thấy cô ấy nói vậy em thực sự rất muốn khóc. Sự cố gắng của chúng ta không phải đã thành công rồi sao ? Khi cô ấy nói vậy em có cảm giác rồi chúng ta sẽ khiến mẹ anh công nhận và chúc chúng ta hạnh phúc. Cho nên những gì mẹ anh nói hôm nay em sẽ không để tâm, em sẽ khiến bà ấy thay đổi suy nghĩ và sẽ chấp nhận em. – Nhi dừng lại một lúc rồi nhìn anh – Vậy cuộc gặp mặt ngày mai anh tính sao ?
- Đừng lo lắng, anh sẽ có cách sau. Anh tin tưởng, Nhã Linh sẽ không chấp nhận, con bé như em gái của anh mà thôi
- Được, nhưng anh phải hứa với em, từ nay về sau, nếu có chuyện như vậy thì phải nói với em, em không muốn anh lo lắng mọi chuyện một mình, điều đó khiến em có cảm giác mình là một người vô dụng, chỉ có thể chờ anh đến bảo vệ mà thôi
- Anh biết rồi, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa.
- Sau này nếu chúng ta có chuyện gì thì cũng hãy nói với đối phương, em không muốn giữa chúng ta có khoảng cách
- Làm sao có chuyện đó được, anh sẽ mãi ở bên cạnh em.
- Vậy mai anh định như thế nào ? – Nhi hỏi, trong lòng cô rất lo lắng nhưng cô tin chắc, anh sẽ có cách giải quyết chuyện này
- Anh sẽ nói rõ với họ về chuyện này. Nếu họ không đồng ý cũng không sao, dù sao cũng là anh cưới em chứ không phải mẹ anh cưới em. Đừng lo quá, anh cũng tin là Nhã Linh sẽ không đồng ý chuyện này đâu – Anh nhẹ an ủi cô, làm cho cô bớt lo lắng.
- Được rồi, em tin anh – Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh
- Mau ngủ đi, không lại mệt đấy
- Ừm – Cô nhẹ ừ một tiếng rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trưa hôm sau, đúng như đã nói, bà Mai đến công ty bắt Phong đi với mình
- Con tốt nhất nên biết yên ổn cho mẹ, đừng để mẹ mất mặt trước gia đình nhà họ - bà Mai cảnh cáo con trai
Phong không nói gì mà chỉ thở dài trong lòng. Mẹ anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến mất mặt với không mất mặt, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thể diện của bà và gia đình mà chưa bao giờ nghĩ cho người khác. Cái sự áp đặt mà bà đặt lên người anh khiến anh cảm thấy thật khó thở.
Họ đến một nhà hàng sang trọng, bên trong trang hoàng đẹp đẽ, nhìn qua cũng biết đây là nhà hàng dành cho giới thượng lưu.
- Chào bà Đặng. Lâu ngày không gặp, trông bà càng ngày càng đẹp ra đó – bà Mai thấy phu nhân nhà họ Đặng thì cười sởi lởi, rồi nhìn thấy cô gái bên cạnh bà Đặng thì vô cùng hài lòng cười - Nhã Linh, cháu không thay đổi mấy. Sao về nước mà không đến nhà bác chơi lần nào vậy ?
- Bác Mai, cháu cũng có chút chuyện bận nên không đến nhà bác được, khi nào có dịp cháu sẽ đến – Nhã Linh lễ phép nói, lại nhìn thấy Phong đứng bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng thì nháy mắt với anh – Anh Phong, hôm nay ăn mặc thật bảnh bao, tí nữa định đi chơi với chị Nhi sao ?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với câu nói này của Nhã Linh. Bà Mai thì sững sờ vì cô cũng biết Mẫn Nhi, Phong thì ngạc nhiên không biết cô định làm gì còn mẹ Nhã Linh thì không hiểu Nhi là ai ?
- Nhi là ai vậy ? – bà Đặng hỏi
- Mẹ à, đó là người yêu anh Phong đó. Chị ấy rất xinh, lại rất giỏi giang, mẹ mà nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ thích cho coi – Nhã Linh rất thích người chị dâu tương lai này. Mẫn Nhi cho cô cảm giác nhẹ nhàng, êm ái, khiến cô vô cùng thích và hài lòng.
- Người yêu ? – bà Đặng cao giọng nói, rồi quay sang nhìn bà Mai – Phong có người yêu rồi sao ?
Không đợi bà Mai trả lời, Phong đã tiếp lời
- Dạ, đúng vậy ạ, cháu đã có người yêu, cô ấy tên là Lâm Mẫn Nhi – Nhắc đến Nhi, trong mắt anh tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, đầy yêu thương
- Con nói cái gì vậy ? – bà Mai thấy con trai nói năng lung tung thì tức giận
- Mẹ, con chỉ đang nói sự thực mà thôi
- Mẹ, bác Mai, hai người sao vậy ? – Nhã Linh tỏ vẻ không biết gì hỏi
- Nhã Linh, hôm nay hai nhà gặp mặt là định để cho hai đứa tiến tới hôn nhân, nhưng mà …. – bà Đặng chưa nói hết thì Nhã Linh đã cướp lời
- Mẹ, hôn nhân ? Con không đồng ý, con không đồng ý – Cô khua tay múa chân tỏ vẻ phản đối
- Nhã Linh, Phong là một người tốt, sao con có thể không đồng ý, với lại, không phải hai đứa chơi rất thân từ bé sao ?
- Mẹ, con có người con thích mà – Nhã Linh đỏ mặt nói, nhác đến người trong lòng mình, mặt cô lại đỏ ửng lên
Bà Đặng thấy con gái lên tiếng như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, bà không hề biết con gái mình đã có người trong lòng.
- Là ai ?
- Mẹ cũng biết người đó mà, nhưng bây giờ còn chưa thể nói cho mẹ nghe được – Vừa nói cô vừa rúc đầu vào vai bà Đặng, làm nũng nói
- Bố cô nữa, lại còn úp úp mở mở - bà Đặng luôn yêu thương con gái, nghe Nhã Linh nói vậy cũng chả tức giận gì mà chỉ yêu chiều vỗ vỗ đầu cô
Bà Mai vẫn còn đang bị shock trước những gì Linh nói nên không thể nói được gì. Phong thì cười thầm, anh biết là kiểu gì Nhã Linh cũng sẽ từ chối mà, chỉ là không nghĩ cô còn có thể nghĩ ra cái lý do này.
- Thưa mẹ, thưa bác, con có việc bận, con xin phép đi trước – Phong đứng lên, cúi người lễ phép chào hỏi người lớn hai nhà rồi quay lưng đi.
Bà Mai bị con trai làm cho vô cùng tức giận, thấy Phong rời đi cũng xin phép rồi đi theo
- Con đứng lại cho mẹ - Đang chuẩn bị lên xe Phong nghe thấy tiếng hét giận dữ của bà Mai
- Mẹ có chuyện gì nữa ? – Vẫn lạnh nhạt như cũ, Phong hỏi bà Mai
- Con như vậy là có ý gì ? Sao có thể vô cớ chạy đi như vậy chứ ?
- Mẹ không nghe thấy sao ? Nhã Linh nói cô ấy có người trong lòng rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa?
- Chẳng lẽ con không biết đường mà cướp lại con bé sao?
- Không có yêu thì sao lại cần phải cướp. Hai bọn con cũng chẳng phải là yêu nhau gì tại sao mẹ muốn con “cướp” cô ấy lại cơ chứ - Phong cố ý ngân dài chữ cướp ra, giọng điệu đầy mỉa mai
- Con…
- Mẹ, con đã có người yêu, cũng sắp thành một người cha, mẹ đang bảo con phản bội người con yêu và đứa con của mình để cưới người con gái khác sao.
- Cha? Con? Con nói vậy là sao? – Bà Mai vừa ngạc nhiên lại vừa có chút vui mừng hỏi. Ở cái tuổi này của bà, sao lại không mong có đứa cháu cơ chứ. Bà cũng như bao người mẹ già khác, chỉ mong có cháu bế mà thôi
- Nhi mang thai.
- Nó có thai? Của con? Con chắc chứ - Nghe thấy vậy, bà Mai chần chừ hỏi
Nghe thấy vậy, Phong đột nhiên cảm thấy tức giận. Anh không cho phép người khác có ý xấu về Nhi của anh, cho dù đó có là người nhà của anh đi chăng nữa
- Mẹ, mẹ nên suy nghĩ lại lời nói của mình. Con có thể dám chắc đó là con của con.
- Sao con dám chắc chứ? Dù sao cũng đâu kiểm tra được ADN đâu cơ chứ
- Mẹ, con nói lại lần nữa, đó là con của con – Phong lạnh lùng nói, trong giọng nói không giấu được sự tức giận
- Được rồi, thì là con của con. Nếu đã vậy thì nó sẽ là cháu nhà họ Nguyễn nhưng mẹ nó thì đừng hòng bước chân vào cái nhà này
Phong nghe vậy thì vô cùng ảo não, mẹ anh luôn như vậy, không bao giờ chịu nghĩ cho người khác. Anh chán nản bước lên xe, trước khi đi còn quay sang nói với bà Mai
- Mẹ, đã bao giờ mẹ thực sự nghĩ cho bọn con chưa ? Đã bao giờ mẹ nghĩ được cái gì khác ngoài hai chữ thể diện của gia đình mình ? - Nói rồi anh phóng xe rời đi. Anh không thể chịu hơn được nữa những lời nói xúc phạm của mẹ mình với Nhi. Đối với anh, đó cũng là xúc phạm chính anh.
Về đến nhà, đón chào anh là một sự im lặng đáng sợ. Tâm tình đang khó chịu của anh lại bị sự hoảng sợ chiếm lấy. Rồi anh nghe thấy tiếng trong nhà vệ sinh, sự hoảng sợ biến mất nhưng sự lo lắng lại dấy lên trong lòng
- Nhi, em sao vậy ? – Phong chạy nhanh về phía nhà vệ sinh, khi anh mở cửa ra Nhi đang ngồi sụp trước bồn cầu, không ngừng nôn khan
- Oẹ… ọe
- Nhi, sao vậy ? – Anh lo lắng, vừa hỏi vừa vỗ vỗ lưng cô – Em không khỏe chỗ nào sao ?
Trả lời anh vẫn là tiếng nôn khan của cô. Nhi biết anh đang lo lắng cho mình nên cũng chỉ biết lắc lắc đầu ý bảo anh là cô không sao hết.
Đợi cô ngừng nôn thì trán anh đã đầy mồ hôi
- Em làm sao thế ? Ăn phải cái gì à ?
- Không sao, hiện tượng bình thường mà – Nhi lau mặt rồi quay sang nhìn anh
- Hiện tượng bình thường ? – Nghĩ nghĩ một lúc, anh đột nhiên nhớ ra – Ý em là hiện tượng bình thường khi mang thai ?
Thấy cô gật gật đầu anh biết là mình nói đúng, rồi ôm cô vào lòng, tay đặt lên bụng cô nói – Anh mà biết có con mà khiến em khổ thế này, anh đã chả có con làm gì
- Sao anh lại nói thế ? – Nhi cau mày, không hài lòng với anh
- Con thì sao ? Cũng chả phải là sinh ra em, quan tâm làm gì.
- … - Nhi không thể nói gì thêm được, nên đành quay sang chuyện khác - Sao lại về sớm vậy ? Không phải là nói đi cùng với mẹ anh sao ?
Bây giờ cũng chỉ mới sớm chiều, mọi khi anh phải 5, 6 giờ mới về nhà.
- Gặp rồi, xong rồi.
- Nhanh vậy sao ?
- Ừm, cũng đã giải quyết xong rồi
- Vậy anh giải quyết như thế nào ? Mau nói em nghe đi – Nhi giục Phong, cô rất tò mò không biết anh đã nói những gì
Phong kể lại cho Nhi nghe cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Nhi nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, càng nghe, mắt cô càng trợn to hơn
- Sao cơ ? Nhã Linh đã có người trong lòng rồi sao ? – Nhi kinh ngạc nói
- Anh cũng không biết, cô ấy nói vậy. Dù sao cũng không phải chuyện của anh, anh hỏi làm gì – Phong thờ ơ nói
- Vậy còn gì nữa không ?
- Sau đó thì anh rời đi, chỉ có vậy thôi – Anh không kể cho cô nghe đoạn đối thoại với mẹ anh vì không muốn làm cô lo lắng nhiều. Bác sỹ đã nói, người mang thai cần giữ tâm trạng luôn luôn vui vẻ.
- Vậy à ? – Giọng cô không giấu được sự thất vọng. Cô cứ nghĩ rằng sẽ có cái hay ho để nghe cơ, hóa ra là chỉ có vài câu như vậy mà thôi.
Phong nhìn bụng cô, vì mới chỉ được 3 tháng nên cũng chưa thấy bụng nhô ra, anh lại quay ra nhìn cô. Trong lòng anh lúc này chính là hình ảnh đẹp nhất, có cô ở bên cạnh, trong căn nhà của họ. Rồi nhớ tới lần trước cô hỏi anh
- Anh thích con sinh ra xấu hay đẹp ?
- Xấu hay đẹp thì có quan trọng không? – Phong ngạc nhiên nhìn cô, không biết vì sao cô lại hỏi anh như vậy
- Em nghe nói nếu ngày bé bạn đáng yêu thì lớn lên sẽ xấu xí, còn nếu ngày bé bạn xấu xí thì lớn lên sẽ vô cùng dễ thương.
- Em nghe ở đâu vậy?
- Mẹ em nói vậy – Nhi cười cười nói
- Vậy chắc ngày xưa em rất xấu? – Phong không tiếc lời trêu
- Có anh mới xấu ý. Mẹ em nói ngày xưa em rất dễ thương nhé
- Vậy chứng tỏ bây giờ em rất xấu rồi?
- Anh.. Anh…Nếu em xấu anh còn yêu em làm cái gì? – Nhi khẽ gắt
- Biết sáo được, anh cũng đang muốn hỏi em tại sao đây. Rõ ràng em rất xấu, lại chả thông minh, thế mà anh lại yêu em.
- Anh được lắm, ai bắt anh phải như vậy chứ? – Nhi bĩu môi, quay đi, không nói chuyện với anh.
- Nhưng trong mắt anh, em lại là trường hợp đặc biệt, mẹ em nói như vậy nhưng lúc nào mà chả có trường hơp đặc biệt cơ chứ. Em bây giờ vẫn rất dễ thương – Anh nịnh cô, hai tay vòng qua ôm lấy cô
- Hừ, ai thèm tin. Anh nói dối
- Nói dối? Đường đường là một Tổng giám đốc chẳng lẽ lại cần đi nói dối với em sao? Em đang khinh thường anh đấy à?
- Không dám, không dám – Cô thấy anh híp mắt lại, biết nếu cô nói đúng sẽ bị anh trừng phạt như thế nào nên lắc đầu nguây nguẩy
- Coi như em biết điều, được rồi, vì em nói ra câu đấy nên anh sẽ thưởng cho em.
Ai, trả lời kiểu gì cũng bị anh lắn đến lăn lui, biêt vậy cô không nói gì cho rồi.
Nghĩ đến lúc đó cô ngây thơ trả lời anh, anh kìm không được nụ cười trên môi.
- Anh cười cái gì vậy? – Lạ, rất lạ, Phong rất ít khi có biểu hiện như vậy nhé.
- Không có gì, nghĩ lại chút chuyện cũ mà thôi
- Chuyện gì? – Tò mò, Nhi giựt giựt góc áo anh hỏi
- Không. Nói… Cho… Em … Biết – Anh kéo dài từng chữ nói với cô, nhìn gương mặt ngây ra của cô, anh hôn chụt một cái lên má, khiến má cô đỏ bừng