Cô lên tầng 13 thấy có thư kí ngồi ngoài. Anh chàng thư kí hỏi cô :
- Cô tìm gặp ai ạ ?
- Tôi tim Phong
Anh chàng thư kí này chưa thấy ai dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như vậy cả, gọi điện thoại vao bên trong phòng :
- Thưa tổng giám đốc, có người tìm gặp ạ
- Ai ? Không phải tôi đã nói là hiện tại không tiếp khách sao? - Phong có vẻ không vui nói
- Cô tên gì ? - Anh chàng này ra khẩu hiệu nói
- Lâm Mẫn Nhi
- Dạ, có cô Lâm Mẫn Nhi tìm ạ
Không nghe thấy tiếng trả lời, đầu day bên kia đã trực tiếp cúp máy. Người thư kí nghĩ rằng tổng giám đốc không muốn gặp, đang định lên tiếng bảo Nhi về thì cánh cửa mở ra, Phong bước ra với khuôn mặt tươi cười
- Sao em đến mà không gọi điện, chả phải anh đã bảo gọi điện cho anh xuống rồi sao ?
- Cần gì chứ ? Em tự tìm được mà
Họ đi vào phòng bỏ lại sự ngỡ ngàng của anh thư kí kia. Rồi đột nhiên Phong quay lại nói :
- Long, làm phiền pha cho tôi tách trà, cho đường và sữa nhé.
- Dạ. - Anh chàng thư kí tên Long này nói nhanh rồi chạy ngay đi.
- A, em gái nhỏ, sao hôm nay lại đến đây thế này ? - Minh cười cợt hỏi Nhi
- Anh trai lớn, em đến định rủ mọi người đi ăn cơm đây - Nhi cũng học tập, đùa lại Minh
- Phong, em gái nhỏ của mình giờ cũng biết đùa mình rồi này. - Minh chạy đến, muốn ôm Nhi vào lòng như em gái nhỏ thực sự thì Nhi bỗng dưng bị kéo ra, làm Minh ôm hụt còn Nhi thì đang ngồi trên đùi Phong.
Thiên cũng không nhịn được cảnh tượng như vậy, liền cười to ra tiếng
- Nhi, sao lại đến tận công ty tìm Phong thế ?
- Thì em muốn rủ mọi người đi ăn cơm thật mà.
- Thật thế thôi không ? - Thiên nhìn Nhi chằm chằm
- Ai, biết là không thể nói dối được anh mà. Nhưng chuyện khác kia thì chỉ Phong biết thôi, còn giờ thì ăn cơm đã
Rồi cô nhìn thấy đống tài liệu trên bàn, quay ra hỏi Phong :
- Các anh đang bận sao ?
- Bận gì, anh đói sắp chết rồi, cái thằng này nó bắt anh làm từ sáng đến giờ, đến ngụm nước còn chưa được uống. Em gái nhỏ, mau đi ăn thôi, anh sắp kiệt sức rồi. - Minh ai oán lên tiếng. Phong bắt anh làm việc từ sáng đến giờ rồi, anh đói sắp chết đến nơi rồi ý chứ
- Tốc độ làm việc của thằng này thật đáng sợ - Thiên cũng đồng tình lên tiếng
- Thế mà anh bảo em là không bận gì hết.
- Đừng, em gái nhỏ, em gián đoạn công việc bận rộn này là rất đúng. - Minh cố gắng nhấn mạnh bốn chữ « công việc bận rộn » để ám chỉ sự phản đối của mình. Đây khác gì là bóc lột công sức lao động và chất xám đâu cơ chứ
- Đi thôi, đi ăn thôi. Rồi về làm tiếp - Vừa nói cô vừa lôi kéo 3 chàng trai to xác ra khỏi phòng.
Khi ba người họ vừa bước ra khỏi phòng thì Long cũng vừa pha trà xong. Anh thấy Phong nói :
- Chúng tôi ra ngoài ăn cơm, khoảng 1 tiếng sau sẽ quay trở về.
Ô, vậy còn cốc trà anh vừa pha xong thì sao đây ?
Khi bốn người bước xuống sảnh, tất cả mọi người nhân viên của công ty đều kinh ngạc hết cỡ. Ánh mắt của các cô gái thì nhìn bọn họ đầy ái mộ. Ở đây ai mà chẳng biết tổng giám đốc Phong của họ cùng với hai chàng trai Thiên, Minh là bộ ba hoàn hảo. Ba anh chàng đẹp trai, ba phong cách. Tất cả mọi nhân viên nữ khi nhìn họ, đôi mắt như biến thành hình trái tim hết.
Còn kinh ngạc thì vì bây giờ họ thấy ba người đàn ông đẹp trai này đang đi bên cạnh một cô gái nhỏ nhắn. Cô gái cười tươi, dáng vẻ rất đáng yêu. Phong thì nhìn cô đầy yêu thương, Thiên ánh mắt luôn hiền hòa, còn Minh thì luôn miệng kêu cô : " Em gái nhỏ, em gái nhỏ "
Khi bốn người bọn họ rời khỏi sảnh, mọi người mới chụm lại bàn tán
- Cô gái kia là ai ?
- Cô ấy vừa mới lên phòng tổng giám đốc
- Cậu có thấy tổng giám đốc của chúng ta nhìn cô ấy như thế nào không ? Ánh mắt nhìn đầy vẻ yêu thương, không như ngày thường
- Của cậu Thiên cũng vậy
- Mình chưa bao giờ thấy tổng giám đốc như vậy hết
- Cả cậu Minh ngày thường nóng nảy giờ cũng cười, lại còn cái gì mà " em gái nhỏ". Mình đoán cô ấy là em gái cậu Minh
- Nhưng cậu Minh làm gì có em gái, chỉ có em trai thôi
- Vậy thì…
- Mình nghĩ có khi cô ấy lại tổng giám đốc phu nhân tương lai của chúng ta cũng nên
- A, không phải chứ
- Này, Châu, cậu nghĩ sao ? - Một cô gái lên tiếng hỏi người con gái xinh đẹp tên Châu, cũng là cô gái vừa rồi hỏi chuyện cô nhân viên lễ tân
- Mình thì lại nghĩ, cô ta không là ai cả. Hôm nay xuất hiện, chưa chắc mai đã lại xuất hiện tiếp. » Mọi người nghe thấy lời cô nói cùng ánh mắt lạnh lùng, đều cảm thấy hơi hơi sợ
- Ai, nói với cậu cũng chẳng được gì » Rồi một người lên tiếng phá vỡ cảm giác sợ hãi đó.
Cô gái tên Châu nhìn theo bóng bốn người bọn họ. Ít ai nhìn ra rằng ánh mắt của cô khi nhìn Phong đầy tình cảm, còn khi nhìn thấy Nhi thì ánh mắt đầy lạnh lùng cùng hận thù.
**
Trong nhà hàng, bốn người họ ngồi trong một phòng riêng, đó là phòng chuyên dùng của Phong mỗi khi anh đến đây.
- Dạo này thế nào ? Anh ít khi thấy em - Phong lên tiếng hỏi Nhi
- Hừ, em bị mệt chết rồi, nào là làm báo cáo, nào là làm bản kế hoạch. Mới có năm 2, sao lại lắm thứ thế cơ chứ.
- Em gái nhỏ, mới năm 2 mà đã kêu ca thế này, thì đến năm cuối sẽ làm sao đây ?
- Em nói cho các anh nghe, ông thầy này lại còn oái oăm hơn, nói rằng bản báo cáo này sẽ tính vào 50% số điểm cả kì của mọi người. - Nhi ai oán, than vãn với bọn họ
- Dạo này em gầy đi đấy, ăn nhiều vào. - Vừa gắp thức ăn cho cô, anh vừa nói. Vừa rồi khi ôm cô anh cảm thấy cô gầy đi nhiều, ngồi trên đùi anh mà anh cảm thấy như không có gì vậy
- Nhi, có cần bọn anh giúp gì không ? - Thiên lúc này mới lên tiếng
- Không cần, không cần. Em tự làm được. - Cô vẫy vẫy tay tỏ vẻ không cần
- Thiên nói đúng đấy, nếu như cần gì thì phải nói với bọn anh, bọn anh sẽ giúp
- Ai ai, em biết rồi. Mau ăn đi, nguội bây giờ
Biết cô đánh trống lảng, anh cũng không muốn nói tiếp
- Em gái nhỏ, thế cái đồ không biết đi xe kia cũng vậy à ?
- Chi cùng nhóm với em, báo cáo lần này bọn em làm nhóm mà. Mà sao anh nhắc đến cậu ấy ?
Minh bị hỏi, lúng túng quay đầu về phía bàn ăn - Anh nghĩ cái đồ đanh đá đó mà làm một mình thì sẽ trượt là cái chắc.
- Anh trai lớn, anh đang lo cho cậu ấy sao ? A, anh cũng biết quan tâm cho Chi sao ?
- Em nói lung tung cái gì vậy?
- Không phải sao? Khai thật đi, anh thích cậu ấy đúng không? - Nhi chớp chớp mắt, nhìn Minh
- Ai, không … không phải vậy đâu - Minh đỏ mặt cãi
- Không thì sao lại đỏ mặt. - Nhi cười hì hì, rồi cô lại đột nhiên nghiêm túc nói - Em mong rằng anh sẽ thật lòng với cậu ấy, Chi đã chịu nhiều tổn thương quá rồi.
Ba người thấy cô nói nghiêm túc như vậy, cảm thấy tò mò với Chi, nhưng Nhi lại nói:
-Mau ăn đi thôi, nguội hết thức ăn rồi đây này.
Rồi cô gắp thức ăn vào bát Phong. Hình ảnh hài hòa này của hai người khiến Thiên có chút buồn bã, nhưng rồi anh lại nghĩ, chỉ cần cô ấy vui thì anh có buồn cũng không sao hết.