Chương 2: Chương 2

Hai tuần đã trôi qua, cũng là lúc học kì mới bắt đầu. Lâm Mẫn Nhi đã không còn nhớ đến cái chuyện không vui vẻ gì kia nữa rồi.

Lững thững đi cuối cùng cũng đã đến cổng trường đại học. Đột nhiên đằng sau có người vỗ mạnh vào vai làm cô giật mình.

« Oa. » Trần Linh Chi, người bạn thân của cô từ khi còn nhỏ không biết từ đâu chạy ra, vỗ mạnh vai cô. Chi là một cô gái hoạt bát, năng động. Khuôn mặt xinh xắn, nhí nhảnh. Không biết bao nhiêu tên đã tỏ tình với cô nàng mà cô lại từ chối. Nhi biết vì trong tâm của Linh Chi, từ lâu đã có một người. Có lẽ, quên là điều không thể với cô. Lúc đó, Nhi luôn tự hỏi sao Chi lại không thể quên được người trong tâm trí của cậu ấy mà nào có biết chính cô sau này cũng sẽ vậy. Nhưng đó lại là chuyện của lâu về sau.

« Con quỷ này, cậu làm cái gì vậy. Giật cả mình. »

« Đang tương tư anh nào hay sao mà giật mình vậy ? »

« Nào có anh nào đâu. » Như bị chột dạ, hai gò má hơi ửng đỏ lên. Đúng là cô đã quên cái chuyện ở cửa hàng kia rồi, nhưng mà thỉnh thoảng, đôi mắt đen nhìn không thấy đáy kia vẫn hiện lên trong đầu cô. Mình bị điên rồi mới nghĩ đến cái tên đấy, điên thật rồi. Cô tự nhận cô bị vẻ bên ngoài của hắn hớp gần hết hồn, nhưng vẫn còn chút lý trí nhé. Chỉ là hắn đẹp, nên đôi mắt hắn mới hiện lên thôi.

Cứ thế hai người bước vào lớp.

« AAAA, mới ngày đầu tiên đi học đã mệt chết người thế này rồi » Chi ngáp to một cái, rồi nằm vật lên bàn.

« Ngày đầu nào mà chả như thế chứ. Xuống căn-tin không ? Mình đói quá rồi. » Nhi quay sang nói với cô bạn đang chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Nghe đến ăn, ngay lập tức cô nàng Linh Chi bật dậy, quay sang nói to với Nhi : « Đi, sao giờ mới nói. Tí thì mình quên mất cái trường này còn có một nơi gọi là căn-tin nha ! » Nói xong, Chi kéo Nhi đi thẳng một mạch xuống căn-tin nơi học sinh chen lấn chỉ để gọi món.

« Mình ngồi chiếm chỗ, cậu đi lấy đồ ăn đi. » Chi nói, rồi quay sang ra lệnh với cô bạn thân.

« Sao cậu khôn vậy ? Đông thế kia, mình làm sao lấy được chứ ? » Nhi kêu than, sao bạn cô lại khôn vậy cơ chứ. Nhìn một đám học sinh đang chen chúc đằng kia, cô lại thấy nản chí.

« Đi đi. Cậu bảo đói mà. Đi lấy đồ ăn đi. Của mình vẫn như cũ nhé. » Vừa nói, cô nàng Linh Chi vừa đẩy Mẫn Nhi về phía quầy.

« Cô ơi… »

« Cho cháu bánh mỳ… »

« Cho cháu hộp sữa… »

« Cô ơi… » Giọng nói của cô lạc vào đám người, nào có đến tai người phụ nữ ở căn-tin đâu cơ chứ.

Rồi một thân hình cao lớn chen ngang qua cô, tiến lên phía trước. Lại bị vượt lên trên, chẳng lẽ cả đời cô đã định sẽ bị người khác chen lấn lấy mất đồ sao ? Mẫn Nhi lại lần nữa bực bội. Nhưng một lúc sau, cô đột nhiên thây một hộp sữa cùng một chiếc bánh mỳ nhân thịt đưa ra trước mặt mình. Cô ngước mắt lên nhìn thấy một đôi mắt đen không thấy đáy.

« Ôi trời ơi…. Sao lại là anh ta ? » Cô tự ai oán, sao lại đụng phải anh ta ở đây cơ chứ.

« Sao vậy ? Không ăn sao ? Giọng cô như mèo kêu như vậy thì sao mà gọi đồ được chứ. » Vừa mở miệng là đã khiêu khích người khác rồi.

« Cảm…cảm ơn. » Cô nghe không hiểu lắm nhưng vẫn cảm ơn theo thói quen. Nhìn gương mặt ngây ngô của cô, anh chợt thấy buồn cười, lại thấy có điểm đáng yêu.

« Đừng nhìn nữa. Tôi đi đây. » Hướng theo phía anh rời đi, cô thấy anh đi về phía bàn với một đám con trai và con gái vây quanh. Khi anh bước tới, một cô gái quấn quýt lấy anh, bám lấy cánh tay anh, vừa nói vừa cười. Cô hơi nhíu mày, lẩm bẩm : « Đồ trăng hoa, đồ sở khanh. »

« Cậu đang nói ai sở khanh thế hả ? » Linh Chi tưởng cô đang nói mình, tức giận gào lên. Nhi vừa lẩm bẩm vừa đi, vô thức đã đến bàn của mình và Chi.

« Này này, cậu có biết cái đám người ngồi đằng kia hay không ? » Vừa hỏi Nhi vừa chỉ chỉ về phía đám trai gái đang ngồi bu lấy nhau.

« Trời ạ. Cậu có phải bị ốm rồi không ? Hay là bị mất trí nhớ, não không hoạt động ? Sao cậu có thể không biết bọn họ chứ. » Linh Chi kêu lên, như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

« Sao mình phải biết họ chứ. Cũng đâu phải họ hàng với nhau đâu. » Đón nhận câu nói đó là một đôi mắt mang hình viên đạn của Linh Chi.

« Cậu đùa mình sao vậy. Để mình nói cậu nghe, cái anh chàng cao cao kia kìa, tóc đen mà nhìn lạnh như băng kia ý tên là Nguyễn Lâm Phong, là con cả của chủ tịch tập đoàn Nguyễn Lâm. Lạnh lùng, ít nói nhưng chính điểm đấy lại khiến con gái bu quanh anh ta như ruồi vậy. Lại thêm khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, thử hỏi nào có ai lại không bị hấp dẫn chứ. »

Trầm mặc một lúc, Nhi mới lên tiếng : « Anh ta có đôi mắt đẹp »

« Hả ? Cậu cũng thấy vậy sao ? Ai cũng nói anh ta có đôi mắt là đẹp nhất, con gái trong trường mình, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh ta là bị hút hồn hết cả. Còn cô gái bên cạnh anh ta là bạn gái hiện nay của anh ta, mới quen nhau được vài tuần, nhưng mình dám chắc cô nàng này cũng chả kéo dài được là bao đâu. »

« Sao lại thế ? »

« Cậu không biết sao ? Không ai là hẹn hò được với cậu ta quá 1 tháng cả. Không biết sau này có người nào có thể khiến cậu ta yêu thật tâm hay không nữa. »

Rồi Linh Chi lại chỉ vào những người bên cạnh Lâm Phong và đọc lí lịch trích ngang của họ nhưng những điều đó đều không vào tai Nhi. Ánh mắt cô chưa dời khỏi người Lâm Phong, cô không hiểu được suy nghĩ của anh ta. Rõ ràng là lạnh lùng ít nói như vậy, nhưng lại hay trêu trọc, khiêu khích cô. Cô thật sự không thể nào hiểu được.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình, Lâm Phong cũng quay đầu lại, đập vào mắt anh là một ánh nhìn khó hiểu. Có lẽ do quá nhập tâm, không chú ý thấy anh đã quay lại đến lúc cô nhận ra thì lại thấy môi anh hơi cười. Anh ta cười lên trong đẹp hơn nhiều, cô thầm nghĩ. Cô hơi xấu hổ, cúi đầu, giục Linh Chi rồi kéo cô bạn thân chạy trối chạy biến ra khỏi căn-tin mà không biết rằng đằng sau Lâm Phong vẫn nhìn theo cô.