«Lộp bộp… lộp bộp… »
Ngoài trời tiếng mưa rơi trên mái nhà khiến một người con gái không sao ngủ được. Nằm trên giường, đôi mắt mở to nhưng trong ánh mắt lại trống rỗng, không có tiêu cự. Người con gái này có đôi mắt to, chiếc mũi không cao nhưng cân xứng với khuôn mặt trắng nõn của cô. Cô không tính là xinh đẹp kiều diễm nhưng khuôn mặt lại toát lên một vẻ đẹp thuần khiết, có nét dịu dàng của người con gái.
Cô nhớ, hôm nhìn thấy chuyện đó, hôm trái tim cô thật sự đau đến như muốn vỡ ra cũng là một ngày mưa. Kỳ lạ thay, ngày cô rời bỏ nơi cô lớn lên, nơi cô tưởng chừng như tìm được hạnh phúc của mình cũng là một ngày mưa tầm tã. Cơn mưa buổi tối hôm nay đã kéo về bao nhiêu ký ức buồn vui lẫn lộn trong cô. Từ khi quen anh, cho đến khi yêu rồi hận, tất cả lũ lượt ùa về trong tâm trí cô gái.
Cơn mưa đêm nay tuy không nặng hạt nhưng nó lại làm nỗi buồn trong cô da diết hơn. Giá như cơn mưa này lớn hơn chút, nặng hạt hơn chút, có lẽ cô sẽ không buồn đến thế. Ít nhất nó sẽ rửa sạch phần nào ký ức trong cô, sẽ như một cơn lũ cuốn trôi tất cả để trong cô không còn gì liên quan đến anh nữa. Nhưng cô biết, muốn quên là điều không dễ, có khi nó còn là điều không thể. Những gì về anh, cô đều nhớ và biết rõ. Đôi lúc cô cũng tự hỏi lại mình, tại sao lại có thể yêu một người đến thế ? Tại sao lại có thể vì anh mà khóc đến cạn kiệt nước mắt ?
Trong bóng đêm, cô nhớ lại lúc cô mới gặp anh, không phải trong cơn mưa, không phải trong một ngày đẹp trời mà là trong một ngày nắng nóng của mùa hạ.
*
6 năm trước…
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi chạy nhanh trên đường. Cô là Lâm Mẫn Nhi đang học đại học năm thứ nhất. Cô gái chạy được một lúc thì dừng lại trước một cửa hàng. Cô ngước lên nhìn tấm biển hiệu : « Our love ». Hôm qua cô đọc trên tạp chí thấy cửa hàng này đang bán một chiếc vòng cổ bên trong có hình của cỏ bốn lá, nhìn rất đẹp mà giá cả cũng vừa với túi tiền của cô.
Đẩy cửa ra vào, tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh báo hiệu có khách đến. Một cô gái xinh xắn, nhanh nhẹn tiến lên ân cần, tươi cười hỏi cô : « Xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ ? »
Cô ngẩn ra một lúc, thầm nghĩ : « Thật xinh đẹp… »
« Qúy khách ? »
Rồi cô cũng mỉm cười lại, nói : « Chị có thể làm ơn cho tôi xem chiếc vòng cổ 4 lá mà cửa hàng đã đăng trên báo không ? »
« A, ra quý khách tìm chiếc vòng đó sao ? Cô bé quả thật có con mắt thẩm mĩ đấy, đó là chiếc vòng mới nhất của cửa hàng chúng tôi, có rất nhiều nữ sinh cũng như cô đến tìm chiếc vòng đó…. »
Cô không để tâm vào những lời người bán hàng nói, mà chỉ chăm chú ngắm nhìn cửa hàng này. Phong cách độc đáo, không phải một cửa hàng chỉ toàn màu hồng cho nữ sinh mà là một màu trắng thuần khiết. Rồi tầm mắt cô đập vào chiếc vòng cổ mà người bán hàng mang ra, đặt trên mặt kính. Lúc cô giơ tay ra định chạm vào thì một bàn tay to lớn khác đã cầm lên trước cô rồi.
Có lẽ trong lúc cô đang còn ngẩn ngơ nhìn ngắm cửa hàng này, cánh cửa lại mở ra, tiếng chuông gió lại vang lên lanh lảnh lần nữa. Nhưng cô nào có tâm trạng để quan tâm đến nó nữa, cô bây giờ còn đang ngập trong màu trắng thanh khiết của cửa hàng này.
« A… » Cô khẽ kêu lên khi thấy đồ của mình bị lấy mất. Nào có ai nẫng tay trên như thế cơ chứ… Cố nén tức giận, cô quay sang bên nhìn cái kẻ mà đã nẫng mất chiếc vòng cổ « quý báu » của cô.
Đập vào mắt cô là một khuôn mặt tuấn tú, đường nét cương nghị. Vừa có vẻ lạnh lùng từ đôi mắt nhưng đôi môi anh lại hiện lên chút gì phong lưu. Cô nhìn chằm chằm anh ta như đang đánh giá tổng thể một món hàng vậy. Cao… anh ta rất cao, có lẽ phải đến 190cm cũng nên. Cô nghĩ nếu cứ phải ngửa cổ lên nhìn thế này, chắc cổ cô sẽ mỏi nhừ rồi gãy mất.
Cũng trong lúc cô quan sát cái «món hàng » mà cô mới tìm thấy, anh cũng quan sát lại cô. Khuôn mặt không phải là kiều diễm như những người phụ nữ xung quanh anh, nhưng ở cô có nét gì đó, toát lên vẻ đẹp thuần khiết. Đứng trong cửa hàng này, nhìn cô như tiểu thiên thần. Khuôn mặt trắng nõn, phúng phính nhìn rất đáng yêu. Anh nhìn cô một hồi, rồi cất giọng :
« Có phải cái này không ? » Vừa nói anh vừa quay lại đằng sau hỏi.
Giọng nói thật trầm ấm, thật êm tai. Mẫn Nhi thầm nghĩ rồi lại nhìn thấy đằng sau anh là một cô gái nhỏ nhắn, đang túm chặt lấy tay anh rồi nũng nịu nói :
« Đúng rồi, đúng cái đó rồi. Mua cho em đi » Giọng nói ngọt ngào vang lên, cũng thật hợp với khuôn mặt xinh xắn của cô gái.
« A… cái đó tôi đã lấy trước rồi » Như tìm về được lý trí, Mẫn Nhi lên tiếng giành lại đồ vật của mình.
« Tiểu thư, nếu tôi không nhầm, cô còn chưa giao tiền, chưa nhận hàng thì cái này không thể tính là của cô được. » Âm thanh trầm ấm lại lần nữa vang lên.
« A… có như vậy sao ? Nhưng cái này tôi thấy trước, cũng là tôi cầm trước. »
« Cô thấy trước hay cô ấy thấy trước ai mà biết được nhưng tôi chắc chắn, người cầm trước là tôi. » Anh nói có chút đùa cợt.
Im lặng hồi lâu, điều anh ta nói cũng đúng, cô còn chưa chạm được đến chiếc vòng thì anh ta đã cầm lấy mất rồi. Nhưng đó cũng là vì anh ta nẫng tay trên của cô mà, rõ ràng cô gọi chỉ bán hàng lấy nó ra trước. Lâm Mẫn Nhi cô có một tật xấu, khi suy nghĩ thì thường hay nói thẳng ra suy nghĩ của mình, điều này không biết bao nhiêu lần đã hại chết cô rồi. Lại lần nữa, tính xấu của cô được phát huy.
« Tôi không nẫng tay trên của cô » Đùa hay sao, anh đường hoàng chân chính cầm chiếc vòng này, làm gì có chuyện cướp đồ hay nẫng tay trên như cô nói được.
Có vẻ không nhịn được nữa, cô gái đứng đằng sau anh nãy giờ lên tiếng : « Sao hai người phải cãi nhau làm gi ? Mỗi người lấy một cái không phải là được rồi sao ? » Cô gái cười tự đắc, đúng vậy, mình thật thông minh.
Người bán hàng lúng túng nói : « Đây là chiếc cuối cùng rồi, hiện giờ trong kho cũng không còn cái nào nữa. Đợt này, mẫu mã này rất được cái nữ sinh ưa chuộng nên không còn hàng nữa rồi »
Mặt cô gái bỗng nhiên xị xuống, quay sang anh trai mình nhìn đầy vẻ đáng thương. Ánh mắt như muốn nói : « Mau mua cho em đi… mua cho em đi. »
« Làm phiền cô gói nó lại cho tôi » Anh lên tiếng lần nữa
« Này này, cái này là của tôi chứ, sao anh không chịu nói đạo lí gì vậy ? » Cô tức giận rồi đó
« Tôi đã nói rồi, cô chưa mua nó, chưa tinh là của cô »
« Thì người ta đang định mua, ai bảo anh nhảy vào đây làm chi… » Thao thao bất tuyệt một lúc, cô đã thấy người đó cầm món đồ đang định bước ra cửa hàng. « Này, này… đợi đã… »
Cứ thế, ra khỏi cửa hàng, một chàng trai cùng một cô gái bước nhanh về phía một chiếc ô tô đen đang đỗ bên ngoài, đằng sau là một cô gái ăn mặc giản dị đuổi theo. Hai người đi trước không liếc mắt nhìn, lên thẳng chiếc xe lao đi, để mặc cô gái đứng đằng sau đang đòi lại « đồ của mình »
« Hừ, có tiền là giỏi lắm sao ? Tôi đây cũng có tiền, chỉ là không nhiều bằng anh thôi. » Nhìn chiếc xe kia, có lẽ hai người bọn họ là kẻ có tiền. A…. cô thật tiếc, chiếc vòng đáng lí nên là của cô kia…..