Chương 13: Chương 13

Cứ như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã đến tháng 12, vậy là cũng sắp sinh nhật cô rồi. Cô không biết nên nói cho Phong hay không, nào có ai tự dưng lại đi nói ra sinh nhật của mình, như thế khác gì là đi đòi quà đâu cơ chứ. Chỉ là cô không biết Lâm Phong biết tất cả về cô, anh cũng biết sắp đến sinh nhật cô và một ngày đầy bất ngờ sắp đến với Nhi.

Sinh nhật cô lại trùng vào ngày Noel, cho nên cô cũng nảy lên ý tưởng tặng gì đó cho Phong nhân dịp Noel sắp đến. Thế nhưng cô lại không biết nên tặng gì cả nên đành lôi kéo cô bạn Linh Chi mua quà cùng mình.

- Cậu muốn mua quà cho anh Phong? - Từ sau khi hai người yêu nhau, Chi cũng đổi cách gọi Phong từ “anh ta’, “hắn ta” thành “anh Phong”

- Ừhm, cậu xem mình nên mua cái gì?

- Anh ấy thiếu gì thứ chứ. Hay là cậu tự làm gì đó đi, có khi thế lại hay đấy

- Nhưng mà làm gì cơ chứ, đan khăn thì bây giờ đã chẳng còn kịp nữa rồi.

- Sao lại không kịp cơ chứ? Còn tận một tháng nữa cơ mà, cậu chẳng phải rất giỏi đan khăn sao, mình nhớ ngày trước cậu hay đan khăn len lắm cơ mà. Yên tâm đi, chắc chắn sẽ kịp thôi, đối với cậu thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

- Nhưng như thế sẽ không sao chứ? - Nhi nhỏ giọng hỏi. Cô chưa có bạn trai bao giờ nên cũng không biết đan khăn len đối phương có thích không nữa.

- Anh ta lại chả cảm động phát khóc lên ý chứ. Haha, được người yêu đan khăn len cho thì còn gì bằng nữa. Cậu cứ yên tâm mà đan lát đi - Cô vỗ vỗ lên vai Nhi, rồi hai người cùng nhau đi mua len. Nhi chọn một cuộn len màu xanh rêu, tưởng tượng anh sẽ đeo khăn cô đan, cô lại thấy vui.

Trong khi Nhi và Chi bàn bạc làm quà gì cho Phong thì bên này, Lâm Phong cũng đang rất đau đầu, không biết nên tặng gì cho cô bạn gái nhân dịp sinh nhật nữa. Cô không giống như những người con gái trước hay quay xung quanh anh đòi anh mua quà này nọ cho. Cô đơn thuần, ngây ngô như đứa trẻ, có lúc lại toát lên vẻ mê hoặc của người phụ nữ. Từ trước đến giờ, anh không biết rằng, tặng quà hay chuẩn bị sinh nhật lại khó đến vậy. Rồi một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh. Anh tự mắng mình sao lại không nhớ ra điều này cơ chứ.

**

Dạo này, Mẫn Nhi có vẻ cũng rất bận, anh nhiều lần muốn hẹn cô mà cô luôn nói là không rảnh. Nên hôm nay anh trực tiếp đến nhà cô.

Lúc này, Mẫn Nhi đang ngồi đan khăn. Cô làm khá nhanh nên bây giờ đã được một nửa chiếc khăn rồi. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi là đến dịp Noel rồi, cô phải nhanh làm để còn gói lại tặng cho anh nữa chứ. Đang chuyên tâm đan, đột nhiên có tiếng gọi cửa. Cô ra mở cửa thì thấy Phong đã đứng ngay trước mặt mình, rồi cô thình lình đóng sầm cửa lại, cuống quýt lên. “Làm sao bây giờ, sao anh ấy lại tự dưng đến nhà mình cơ chứ?”

Vừa nghĩ loạn, vừa hoảng hốt, cô chạy nhanh đem cất chiếc khăn đang đan dở vào phòng, cất vào trong tủ quần áo. Đợi cho cơn bất ngờ này qua đi chút, cô mới nhớ mình vẫn đang nhốt anh ở bên ngoài, nên lại chạy xuống mở cửa cho anh. Mở cửa ra đã thấy mặt anh đang tối sầm lại, nhìn có vẻ rất tức giận, cô mới nhẹ lên tiếng:

- Hi, sao anh lại đến đây vậy?

- Anh không thể đến sao? - Giọng anh đầy vẻ u oán

- Tất nhiên không phải rồi. Vào nhà đi.

- Em vừa rồi làm gì vậy? Sao vừa nhìn thấy anh thì lại đóng sầm cửa lại như thế? - Anh nhìn chằm chằm cô hỏi

- Ai, bí mật. Không cho anh biết - Cô lè lưỡi với anh rồi quay người vào bếp định lấy cho anh cốc nước. Bất thình lình một đôi tay ôm cô lại vào lòng ấm áp

- Bí mật gì mà anh lại không thể biết?

- Hừ, đã nói là bí mật, sao có thể cho anh biết được cơ chứ?

- Không nói sao?

- Không.

- Nhất quyết không nói.

- Không nói.

- Được, em được lắm, để anh cho em xem em làm sao giấu được anh, anh sẽ làm cho em nói ra thì thôi - Nói rồi anh quay ra hôn cô

Lại như thế rồi, đã biết cô không có cách kháng cự anh mà lại làm vậy. Đồ chơi xấu mà, nhưng hôm nay cô nhất quyết sẽ không nói cho anh biết đâu.

Cứ thế, cả buổi tối đó, trong phòng ngủ, một người đều đặn hỏi, một người vẫn như cũ vừa thở hổn hển vừa nói : “Không nói.”

Đến sáng hôm sau, Mẫn Nhi khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lòng Phong. Chiếc ôm này làm cô cảm thấy ấm áp, khiến cô mê đắm trong nó. Một giọng nói khàn khàn vang lên, Phong ôm chặt lấy thắt lưng cô:

- Dạo này không thể gặp được em, anh nhớ em lắm

- Em bận thật mà, sau sẽ bù lại cho anh, được không?

- Em nhớ đó

- Phong, xin lỗi nhé, hôm qua không nên bỏ anh ở ngoài nhà như vậy - Giọng cô đầy vẻ hối lỗi

- Hừ, em còn biết sai sao? Để xem sau này em mà còn như thế anh sẽ phạt em như thế nào.

- Ai bảo anh làm em giật mình cơ chứ

- Vậy em làm gì mà lại giật mình?

- A… vẫn không thể nói cho anh biết được. Ha ha - Cô cười gượng với anh, cô sẽ không ngốc đến mức nói cho anh biết đâu. Cô muốn cho anh một bất ngờ, một bất ngờ mà anh không thể nào quên được.

**

Cuối cùng cũng đến ngày Noel, hôm nay Lâm Mẫn Nhi sẽ bước sang tuổi 20. Buổi tối hôm trước, cô đã nhắn tin, hẹn với Lâm Phong buổi tối hôm nay. Nhưng anh nói anh muốn là người chọn địa điểm, cô đồng ý. Cuối cùng anh bảo cô hẹn 6h chiều ở Royal Restaurant. Đó là một nhà hàng rất đắt tiền, cô sợ như vậy sẽ rất tồn kém, nhưng anh lại kiên quyết muốn đến đó. Cô không còn cách nào khác đành phải đồng ý với anh.

Cả ngày hôm đó, trong lòng Mẫn Nhi tràn đầy cảm xúc. Háo hức, hồi hộp rồi cả hạnh phúc nữa. Cô mong chờ buổi tối hôm nay, lần đầu tiên cùng người yêu đi chơi Noel.

Buổi chiều đúng 6h kém 15, Lâm Phong đến đón cô ở nhà rồi hai người cùng tới nhà hàng. Vào trong xe, anh đưa cho cô một bó hoa hồng rồi ôm cô vào lòng. Mẫn Nhi rất hạnh phúc, chủ động đưa môi lên hôn anh.

- Đây là lần đầu tiên em chủ động - Anh nói với vẻ đầy ngạc nhiên

- Sao vậy? Anh không thích sao?

- Đương nhiên là thích rồi

Đến cửa hàng, Lâm Phong dắt Mẫn Nhi vào, bên trong tối om, không một bóng người. Trong phòng ăn, bóng bay chăng khắp mọi nơi, cùng cây Noel rực rỡ ánh đèn.

- Sao lại không có ai thế này?

-Anh cũng chả biết nữa - Phong làm vẻ vô tội

-Không phải là anh bao cả nhà hàng này đấy chứ? - Nhi không dám tin, quay sang hỏi anh

- Đúng vậy, anh bao cả cửa hàng rồi. Như thế này sẽ không có ai làm phiền chúng ta hết.

- Như vậy rất tốn kém…

- Anh đã nói rồi, vì em, tốn kém như vậy cũng không sao - Anh đưa ngón tay lên giữ môi cô lại, không cho cô nói tiếp.

Hai người ngồi vào bàn, dưới ánh nến mập mờ nhưng đủ để chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Mẫn Nhi vẻ mặt hạnh phúc, còn Lâm Phong vẻ mặt đầy mãn nguyện khi thấy cô gái của anh hạnh phúc như vậy.

Sau khi đã ăn xong bữa tối, đột nhiên Lâm Phong đến bên cạnh Mẫn Nhi rồi quỳ xuống, tay anh cầm lấy tay cô, điều này khiến cô rất ngạc nhiên. Cô nghe thấy anh nói, thật nhẹ nhàng, thật trầm ấm trong khung cảnh đó:

- Em có đồng ý sẽ ở bên anh suốt đời không?

-…- Mẫn Nhi trợn to đôi mắt, cô không dám tin vào mắt mình nữa, cô không dám tin cả vào đôi tai mình, chỉ sợ cô đang nằm mơ.

- Anh nói gì? - Rất lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, run run hỏi anh

- Em có đồng ý sẽ bên cạnh anh suốt đời không?

- Em… em…

- Không đồng ý? - Giọng anh thế nhưng hơi run run, toát ra sự sợ hãi

Cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự ngạc nhiên và vui mừng này nên không biết nói làm sao. Mãi một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình

- Tất nhiên là đồng ý rồi.- Cô nghẹn ngào nói, rồi ôm lấy anh

- Em làm anh sợ quá, tưởng em sẽ nói không.

- Anh là đồ ngốc hay sao mà lại nghĩ vậy cơ chứ?

- Haha, có lẽ vậy.

- Giờ về nhà em nhé, em có điều bất ngờ dành cho anh

- Bất ngờ gì vậy?

- Bí mật.