Chương 169: Tinh tế thú thải xà

Vượt qua bát quái trận, nhóm Nhan Tử Dạ xuyên theo cửa động đi tới trước, dọc theo đường đi không hề thấy hang động bị phân nhánh, cũng không có bẫy rập hay trận pháp linh tinh. Mới đầu mọi người còn cẩn thận đề phòng, thế nhưng dần dần thì bắt đầu thả lỏng một chút.

Đi hơn mười phút thì đột nhiên thú nhân đi ở phía trước dừng lại, sau đó nói với An Nhĩ Tư: “Thiếu gia, phía trước không có đường.”

“Toàn bộ cẩn thận xem xét xung quanh xem có cơ quan gì hay không, đừng bỏ qua bất cứ khả năng nà.” Có kinh nghiệm ban đầu, An Nhĩ Tư cuối cùng cũng hiểu, quả thực giống như Nhan Tử Dạ nói, tu chân giả rất thích thiết lập khó khăn. Lúc thấy không có đường đi thì nhất định ở xung quanh sẽ có cơ quan.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một thú nhân tìm được một vị trí hơi lõm vào ở vách động, vừa phủi lớp tro bụi đi thì thấy đó chỉ là một chỗ hơi lõm vào mà thôi chứ không có gì đặc biệt.

Vô luận thú nhân kia ấn thế nào, nó cũng không phản ứng.

“Để tôi.” Nhan Tử Dạ tiến tới đưa tay sờ sờ nơi lõm vào kia, hồng quang trong tay chợt lóe, nơi bị lõm kia cư nhiên bị bóc ra, sau đó lộ ra một dấu ấn hình bàn tay.

Nhan Tử Dạ nhìn thấy dấu ấn thì cẩn thận quan sát một chút, phát hiện không có cơ quan.

“Tiểu Dạ, thế nào?” An Nhĩ Tư tiến lên hỏi.

“Để tôi xem thử.” Nhan Tử Dạ nhìn dấu tay trên vách, lại nhìn tay phải mình, sau đó cậu đưa tay đặt lên dấu ấn, thử phát động linh lực.

“Ầm…” Vách tường trước mặt đột nhiên vỡ nát, lộ ra một cửa động, mọi người liền lộ ra biểu tình quả thế.

An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ cùng dùng ánh mắt quái dị nhìn Nhan Tử Dạ, suốt cả chặng đường, tựa hồ tất cả cơ quan này nọ đều do Nhan Tử Dạ giải quyết. Hết thảy tựa hồ đều nhắm vào Nhan Tử Dạ, nếu Nhan Tử Dạ không phải tu yêu giả, không có được linh lực, chỉ bằng đám thú nhân bọn họ thì không có khả năng thông qua cơ quan trong hang động.

Cho dù có phái tới mười thú nhân cấp SS cao cấp cũng không được.

Cửa động mở ra, thú nhân đứng ở phía trước đang chuẩn bị đi tới thì có âm thanh ‘si si si’. Thú nhân đi ở trước nhất ném một quả cầu lửa vào hang động tối đen, chỉ thấy vô số rắn lớn rắn nhỏ đủ loại màu sắc từ cửa động bò ra.

Thú nhân đứng ở phía trước lập tức khởi xướng công kích, dị năng ồ ạt bay tới.

“Ầm ầm ầm…”

Hỏa cầu cùng lưỡi dao năng lượng này nọ sau khi giết chết đàn rắn thì thông đạo cũng bị oanh tạc tới gồ ghề. Cũng may sơn động tựa hồ rất chắc chắn, trải qua trận công kích vũ bão như vậy mà không hề run rẩy chút nào.

Sau khi giải quyết đàn rắn xong, nhóm thú nhân phía trước đang định thở phào thì lại phát hiện càng có nhiều rắn hơn xuất hiện. Ba ảnh vệ cấp SS lập tức kéo nhóm thú nhân phía trước ra sau, sau đó ba người cùng phát động dị năng công kích. Ba quả cầu năng lượng màu bạc thật lớn cùng ném về phía cửa động, ‘ầm’ một tiếng, hang động rõ ràng rung lên một chút, đồng thời rớt xuống chút tro bụi. Mà ngân quang lóng lánh chói mắt cũng lan khắp hang động, đợi ánh sáng biến mất, đám rắn khủng bố kia cũng không còn tung tích.

Để phòng ngừa vạn nhất, một ảnh vệ còn ném một quả cầu năng lượng màu bạc vào bên trong để làm đèn chiếu sáng. Ánh sáng chiếu khắp thông đạo, sau khi quan sát thấy đàn rắn không còn xuất hiện nữa, ảnh vệ mới nói với An Nhĩ Tư: “Thiếu gia, an toàn rồi.”

“Ừm, tiếp tục đi tới.” An Nhĩ Tư phân phó.

Lúc này một ảnh vệ cấp SS đi trước dẫn đường, hai người còn lại phòng vệ ở phía sau. Nhóm người chậm rãi tiến tới, có thể bởi vì vừa rồi dùng dị năng công kích nên thông đạo tràn đầy khopi1 bụi. Ảnh vệ đi trước khống chế quả cầu năng lượng lơ lửng trên không trung, chậm rãi tiến tới.

Rốt cuộc, đi tầm năm mươi mét thì phía trước xuất hiện cửa động, hơn nữa hình như có ánh sáng sáng ngời. Mọi người vui vẻ, lập tức đẩy nhanh cước bộ.

Rốt cuộc cũng ra khỏi thông đạo, đợi tất cả mọi người tiến vào thì đều bị đóa hoa màu lam đậm tỏa ra lam quang hấp dẫn.

Hang động này rất lớn, không hề nhỏ hơn hang động bày trận pháp bát quái trước đó. Chỉ thấy trên bốn vách động mọc đầy dây leo xanh biếc, hơn nữa còn nở ra những đóa hoa nhỏ trắng noãn. Mà đầy trên mặt đất là những đóa hoa màu lam, mà chúng cư nhiên còn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt. Vô số đóa hoa tụ tập lại một chỗ hệt như một ngọn đèn màu lam chiếu sáng cả hang động.

Những đóa hoa màu lam kia cơ hồ phủ kín khắp mặt đất, trừ bỏ tảng đá lớn ở cửa hang mà mọi người vừa bước vào thì trên mặt đất khắp nơi đều là loại hoa không biết tên kia. Xen lẫn giữa những đá hoa có không ít tảng đá trơn nhẵn lồi lên. Những tảng đá kia hình như được sắp xếp thep quy luật, nối tiếp nhau kéo dài tới tận cửa hang đối diện. Mà ở đó, mọi người cũng nhìn thấy một cái cửa lớn bị dây leo che khuất.

“Xà dịch hoa?” Lúc Nhan Tử Dạ nhìn rõ đám hoa dưới đất thì nhịn không được kinh hô.

“Xà dịch hoa? Đó là cái gì?” An Nhĩ Tư hỏi.

Nhan Tử Dạ giải thích: “Loại hoa này được rưới nọc độc của rắn từ khi còn là hạt giống, mỗi tháng rưới một lần, hơn mười năm mới nở hoa. Hoa này bởi vì được rưới nọc xà lớn lên nên bản thân nó cũng chứa kịch độc. Người bình thường nếu ăn trúng thì có thể mất mạng. Thế nhưng xà dịch hoa lại là một loại tài liệu luyện đan thực khan hiếm nên rất trân quý.” Lúc còn ở địa cầu, Nhan Tử Dạ lùng khắp địa cầu cũng chỉ tìm được vài đóa mà thôi, đáng tiếc cậu không biết luyện đan, bằng không đã sớm luyện thành linh thần đan có thể thúc đẩy tu vi tăng trưởng.

Thật không ngờ ở đây cư nhiên lại nhìn thấy nhiều xà dịch hoa như vậy. Xà dịch hoa này đối với người khác là kịch độc nhưng đối với Nhan Tử Dạ thì lại là đại bổ. Bởi vì bản thân cậu chính là xà tộc, nếu dùng một lượng lớn xà dịch hoa thì có thể nhanh chóng tăng tiến tu vi. Mắt thấy cơ hội tăng tiến ở ngay trước mắt, Nhan Tử Dạ căn bản không nhịn được hưng phấn.

Bất quá cũng có một tin xấu, chính là ở nơi xà dịch hoa sinh trưởng nhất định sẽ có một đàn độc xà rất lớn. Nơi này nhiều xà dịch hoa như vậy, xà độc khẳng định cũng không ít. Khó trách vừa rồi lúc mở cửa động lại có nhiều rắn bò ra như vậy.

“Cẩn thận một chút, nơi này có rất nhiều độc xà, hơn nữa màu sắc xà dịch hoa xinh đẹp như vậy chứng tỏ nọc độc của độc xà rất lợi hại.” Tuy nhóm An Nhĩ Tư mang theo không ít thuốc chữa trị nhưng nước thuốc cũng không phải vạn năng, một khi đụng trúng loại độc không thể giải mà lại không được cứu chữa kịp thời thì chắc chắn sẽ chết.

Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, không ít người nhịn không được lùi về sau một chút. Quan sát những đóa hoa rậm rạp dưới đất, bởi vì cành nhánh quá nhiều nên đã không còn nhìn thấy mặt đất bên dưới, An Nhĩ Tư tiện tay nhặt lên một tảng đá ném vào bụi hoa dưới đất, mọi người liền khẩn trương quan sát.

Sau khi tảng đá vừa ném vào, bụi hoa vốn không có chút động tĩnh đột nhiên ‘loạt xoạt’ một tiếng, sau đó bụi hoa tựa hồ bị thứ gì đó lấn áp.

Thứ kia có tốc độ rất nhanh, đợi đến khi nó tiến tới vị trí tảng đá rơi thì mọi người mới nhìn rõ bộ dáng của nó. Chỉ thấy một con hắc mãng xà dài cỡ ba mét thô to như cánh tay người lớn vừa quấn lấy tảng đá kia vừa phun ra chiếc lưỡi thật dài. Này vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là ngay sau khi con mãng xà kia xuất hiện, tiếp sau đó từ các bụi hoa ở xung quanh cũng truyền tới tiếng vang.

Vô số xà dịch hoa bị đè ép, sau đó vô số mãng xà đủ loại màu sắc tụ tập về hướng tảng đá kia, chúng ngẩng cao đầu rắn, hộc ra chiếc lưỡi dài của mình.

Số rắn này cũng đám rắn đụng phải ở cửa thông đạo căn bản không cùng cấp bậc. Quan trọng nhất là nhóm An Nhĩ Tư đã nhận ra cấp bậc của chúng.

“Toàn bộ chúng đều là tinh tế thú thải xà cấp S cao cấp?” Áo Đức Kỳ nhìn mà da đầu run lên, gương mặt vốn lạnh lùng cũng có chút kinh hoảng.

“Tinh tế thú thải xà?” Nhan Tử Dạ thắc mắc nhìn về phía An Nhĩ Tư.

“Ừm.” An Nhĩ Tư gật gật đầu, gương mặt vẫn luôn lộ ra ý cười trở nên nghiêm túc: “Tinh tế thú thải xà là một loại tinh tế thú cao cấp thuộc họ rắn, chúng nó vừa sinh ra đã có sức chiến đấu cấp S. Tuy tộc đàn của chúng rất lớn nhưng bởi vì màu sắc không giống nhau nên mới gọi là thải xà. Dị năng của thải xà không phải công kích, thứ lợi hại nhất của chúng chính là nọc độc có tác dụng ăn mòn. Một khi bị dính phải thì giống như em nói, nước thuốc căn bản không có hiệu quả. Cho dù tiến vào khoang chữa trị kịp thời thì cũng cần vài ngày mới có thể loại bỏ hết độc tố.”

Nọc độc cư nhiên có hiệu quả ăn mòn? Này thực sự là một loại tinh tế thú đáng sợ. An Nhĩ Tư vừa nói xong, Nhan Tử Dạ liền được chứng kiến uy lực của nọc xà, chỉ thấy nọc độc từ miệng một con rắn màu lam vô tình nhỏ xuống tảng đá to cỡ nắm tay mà An Nhĩ Tư ném xuống vừa nãy. Ngay sau đó ‘xì’ một tiếng, tảng đá kia cứ hệt như bị tạt axit đậm đặc, không tới hai giây đã bị ăn mòn toàn bộ.

Ngay cả Nhan Tử Dạ nhìn cũng nhịn không được lạnh người.

Khó trách nơi này có nhiều xà dịch hoa như vậy, cũng khó trách xà dịch hoa ở đây sinh trưởng tốt như vậy, hóa ra là vì có một đám độc xà. Chính là hiện giờ phải làm sao đây, bọn họ muốn đi tới cửa hang đối diện thì nhất định phải băng qua mảnh xà dịch hoa này. Bên dưới có rất nhiều thải xà, nếu bất cẩn dính phải nọc độc của chúng thì cái mạng nhỏ phải bỏ lại nơi này.

Sau khi tảng đá bị nọc độc ăn mòn, đám thải xà thè thè lưỡi nhìn nhìn xung quanh, lúc một con thấy được nhóm Nhan Tử Dạ thì liền hưng phấn kêu lên tê tê rồi trườn về phía bọn họ.

“Cẩn thận, chúng nó tới rồi, mau lùi về sau.” Nhìn thấy thải xà cấp tốc lủi tới, An Nhĩ Tư vội vàng hô. Mọi người lập tức lùi lại, chuẩn bị chiến đấu.

….

Hoàn Chương 169.