“Đám sư thú vừa nãy là thật.” Nhan Tử Dạ đi tới một cây cột trụ ở góc bàn cờ, đưa tay vuốt ve những viên linh thạch đã trở nên ảm đạm.
“Là thật thì vì sao lại biến mất?” Áo Đức Kỳ vội hỏi, rõ ràng bọn họ nhìn thấy chúng biến thành những điểm sáng rồi biến mất, nếu là thật thì không có khả năng đó.
Nhan Tử Dạ nhìn mọi người: “Bởi vì đám sư thú đó sớm đã chết rồi, thứ mọi người thấy chính là linh hồn của chúng. Nếu chúng ta thua thì những người bị nó ăn sẽ chết theo. Bởi vì thứ chết đi không phải thân thể mà là linh hồn. Đám sư thú này ăn linh hồn, nếu bị chúng ăn thì chúng ta sẽ chết.”
Đây là thần quỷ bát quái trận nổi tiếng của giới tu tiên, chuyên dùng linh hồn để chế ra trận pháp, linh hồn trong trận pháp càng ăn được nhiều linh hồn thì trận pháp lại càng mạnh hơn. Linh hồn này có thể là tiên hồn, cũng có thể là linh hồn của người tu yêu, ngay cả linh hồn của tinh tế thú cũng có thể. Mà muốn duy trì nhiều linh hồn như vậy, hơn nữa còn có lực công kích cực lớn thì cần không ít năng lượng. Mà năng lượng kia nếu dựa vào tinh hạch tinh tế thú thì không đủ, vì thế mới dùng linh thạch.
Linh lực trong linh hạch nhiều hơn tinh hạch tinh tế thú rất nhiều, linh thạch cấp thấp nhất cũng tương đương với tinh hạch hạch cấp S cao cấp. Đúng vậy, linh hạch được khảm trên cột chính là linh hạch cấp thấp. Bởi vì Nhan Tử Dạ phá trận, năng lượng trong linh hạch cũng bị tiêu hao không sai biệt lắm nên linh hạch trên cột mới trở nên ảm đạm. Bất quá bên trong chúng vẫn còn chút linh lực.
Thế nên Nhan Tử Dạ trực tiếp vươn tay hấp thu linh lực trong linh thạch, bổ sung số linh lực mình vừa tiêu hao.
Vốn nghe Nhan Tử Dạ nói đám sư thú kia cư nhiên là linh hồn, hơn nữa còn muốn ăn linh hồn của bọn họ, mọi người đều chấn động, hiện giờ nhìn thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên hấp thu năng lượng trong tinh thạch được khảm trên cột, mọi người lại càng cả kinh hơn.
Cảm giác được yêu đan trong cơ thể đã chứa đầy linh lực, kinh mạch toàn thân cũng được linh lực thông suốt, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy cả người khoan khoái không thôi. Mở mắt, có chút lưu luyến nhìn cây cột vì bị mình hấp thu linh lực mà lại có thêm một ít linh thạch ảm đạm.
An Nhĩ Tư không ngăn cản Nhan Tử Dạ hấp thu linh lực, bởi vì anh biết Nhan Tử Dạ có chừng mực. Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ luyến tiếc số tinh thạch trên cây cột, An Nhĩ Tư nói: “Nếu thích thì chúng ta cứ gỡ xuống mang đi.”
“Không cần, linh thạch đã hợp thành một thể với cây cột, không mang đi được.” Tuy luyến tiếc nhưng Nhan Tử Dạ vẫn thực sáng suốt, cậu biết linh thạch đã dung hợp với cây cột, mà bốn cột trụ này thì nối liền với hang động, nếu cưỡng ép phá hủy thì sẽ hủy cả nơi này. Với lại, nếu đã dùng nhiều linh thạch cấp thấp như vậy để làm nguồn sinh lực thì chứng tỏ người bày trận có rất nhiều linh thạch, có lẽ phía sau lại càng có nhiều linh thạch cao cấp hơn.
“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chốc nữa tiếp tục đi tiếp.” Trải qua chuyện mạo hiểm vừa nãy, bản thân An Nhĩ Tư cũng có chút mệt mỏi, càng miễn bàn tới những người khác. Vì thế An Nhĩ Tư trực tiếp ôm Nhan Tử Dạ ngồi lên bàn cờ, nghỉ ngơi tại chỗ.
Nhận lấy dịch dinh dưỡng An Nhĩ Tư đưa qua, cho dù khó uống cỡ nào Nhan Tử Dạ cũng buộc mình uống hết. So với thứ dịch dinh dưỡng mà Nhan Tử Dạ uống trước kia, kỳ thực loại An Nhĩ Tư mang theo đã có thể xem là dễ uống. Dù sao cũng là vật phẩm cao cấp. Bất quá đối với Nhan Tử Dạ đã quen ăn mỹ thực thì dịch dinh dưỡng quả thực không phải khó uống bình thường.
Bất quá cũng không có cách nào, chuyến đi này cũng không phải du ngoạn, vì thế không có khả năng mang theo rau cải thịt thà này nọ. Hiện giờ Nhan Tử Dạ thực muốn có mấy thứ như không gian giới chỉ này nọ, như vậy sẽ không cần phải uống dịch dinh dưỡng như bây giờ.
Thấy Nhan Tử Dạ uống dịch dinh dưỡng xong cứ cau mày suốt, An Nhĩ Tư vỗ vỗ lưng cậu: “Tiểu Dạ, trước cố nhịn một chút, trở về nấu cơm ngon cho em.”
“Anh xem tôi là kẻ tham ăn như đám đại đản à? Tôi mới không tham ăn như chúng.” Nhan Tử Dạ trợn mắt liếc anh.
“Rồi rồi rồi, là tôi tham ăn, là tôi kiêng ăn.” An Nhĩ Tư vội vàng an ủi.
“Hừ, này thì còn tạm được.” Tuy Nhan Tử Dạ thực không vừa lòng khi An Nhĩ Tư dùng phương pháp dỗ con nít với mình, bất quá nể tình anh có thành ý, Nhan Tử Dạ liền miễn cưỡng tiếp nhận. Miệng tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của dịch dinh dưỡng, Nhan Tử Dạ nghiêm mặt nói với an Nhĩ Tư: “Sau khi trở về phải có một bữa cơm thật thịnh soạn, anh xuống bếp.”
“Ừm.” An Nhĩ Tư cưng chiều mỉm cười.
Lúc này, Nhan Tử Dạ lén thả Tiểu Thứ ra ngoài, Tiểu Thứ biến trở về bản thể trực tiếp từ túi áo Nhan Tử Dạ nhảy ra, sau đó lao về phía Áo Đức Kỳ. Những thú nhân khác liếc nhìn một cái rồi không phản ứng thêm gì nữa. Dù sao Nhan Tử Dạ tùy thân mang theo sủng vật tiểu thứ cầu cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có chút kỳ quái là vừa nãy đánh nhau kịch liệt như vậy mà tiểu sủng vật kia cư nhiên không chạy trốn.
Uống dịch dinh dưỡng nghỉ ngơi một lúc, Nhan Tử Dạ nói với An Nhĩ Tư: “Hiện giờ trời cũng tối rồi, chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi hẳn đi tiếp?”
An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Ừm, vậy cũng tốt.”
Mấy thú nhân cấp S đều mở thông tấn khí trên tay, vài tia sáng bắn ra mặt đất, sau đó biến thành một loạt lều vải. Lều cùng cơ giáp giống nhau, đều là sản phẩm năng lượng của công nghệ cao. Từ vô số năng lượng khối tạo thành, một khi thông tấn khí trong tay cạn kiệt nguồn sinh lực thì nó cũng biến mất.
Trong lều có giường có wc, thậm chí còn có cả cửa sổ trên nóc. Đương nhiên, hệ thống phòng ngự này nọ căn bản không thể thiếu. Về phần nước thì lại càng không phải lo lắng, bởi vì Nhan Tử Dạ có thể tùy ý chuyển hoán linh lực thành dị năng hệ thủy.
Sau khi tắm giặt sạch sẽ, Nhan Tử Dạ một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước lên bậc thang bàn cờ, nơi xuất hiện cửa động. Cửa động này xuất hiện sau khi phá giải được bát quái trận, khó trách mới đầu không tìm thấy lối đi nào, hóa ra là giấu ở đây. Nếu không phá giải được bát quái trận pháp thì chỉ sợ không có khả năng tìm ra.
Cũng không biết là ai lợi hại như vậy, bố trí hết thảy, không biết người này có mục đích gì, vì sao lại lưu lại bản đồ để người ta tới đây tìm bảo tàng. Hết thảy Nhan Tử Dạ đều không hiểu, thế nhưng cậu có thể khẳng định, người lưu lại bảo tàng cùng bố trí hết thảy là một người tu chân có tu vi cực cao. Nếu vậy, chỉ cần chiếm được bảo tàng, muốn trợ giúp An Nhĩ Tư thăng lên cấp SSS siêu việt căn bản không phải chuyện khó.
“Nghĩ gì đó?” An Nhĩ Tư vừa mới tắm rửa xong từ lều bước ra thì thấy Nhan Tử Dạ đang đứng ở chỗ cửa động, anh liền đi tới phía sau, ôm cổ cậu.
Chóp mũi ngửi thấy hơi thở giống đực riêng biệt của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ tựa cả người vào người anh, sau đó nói: “Tôi nghĩ, chúng ta tới đây là đúng rồi, chỉ cần chiếm được bảo tàng cuối cùng thì anh nhất định có thể trở thành cấp SSS siêu việt, có thể sống lâu vô hạn.”
“Sao có thể khẳng định như vậy?” An Nhĩ Tư ôm chặt Nhan Tử Dạ, dùng sức hít hương vị thơm ngát trên người Nhan Tử Dạ, đó là một mùi hương rất khác biệt, nó có thể hấp dẫn tất cả thú nhân.
“Có thể bày ra trận pháp lợi hại như vậy nhất định là tu chân giả thượng cổ rất cường đại, mà tu chân giả thường có không ít bảo bối. Muốn tu vi của một người đột nhiên tăng mạnh thì chỉ cần một viên dược là đủ.” Nói xong, Nhan Tử Dạ mới nhớ ra An Nhĩ tư không biết cái gì là tu chân giả, cái gì là đan dược, vì thế cậu lại nói thêm: “Tu chân giả bất đồng với tu yêu giả, đó là một người tu luyện thể hệ, giải thích khá phức tạp, anh chỉ cần biết tu chân giả rất lợi hại. Mà đan dược chính là thứ có thể giúp anh đột phá lên cấp SSS.”
“Nếu thực sự cường đại như vậy, chúng ta tiếp tục tiến tới không phải lại càng nguy hiểm hơn à?” Lúc này chỉ mới đi không bao lâu đã gặp phải trận pháp, nếu đi tiếp, An Nhĩ Tư thật không biết sẽ hội ngộ cái gì nữa.
“An Nhĩ Tư, chúng ta đã không còn đường lui. Hơn nữa hiện giờ chúng ta đã xác định bảo tàng quả thực có thể giúp anh cùng Áo Đức Kỳ đột phá cấp SSS, chúng ta không thể từ bỏ. Hơn nữa, tuy tôi là tu yêu giả nhưng cũng có chút hiểu biết về tu tiên. Thay vì chọn lựa con đường thứ hai mà chúng ta không hề nắm chắc, không bằng chọn con đường này, ít ra cũng hiểu biết đại khái.” Không biết vì cái gì, Nhan Tử Dạ có cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ vị tiền bối tu tiên kia bày ra hết thảy chỉ vì muốn thử nghiệm gì đó.
“Tốt lắm, khuya rồi, về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường.” An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ về lều, đương nhiên anh rất muốn thân thiết một chút, chẳng qua cho dù lều có công năng cách âm thì anh vẫn không yên tâm. Bên ngoài có không ít thú nhân gác đêm, An Nhĩ Tư chỉ ôm Nhan Tử Dạ ngủ, hoàn toàn là ngủ tinh khiết. Đương nhiên hôn môi gì đó thì khẳng định không thể thiếu.
Hôm sau tỉnh lại, sau khi rửa mặt đánh răng uống dịch dinh dưỡng, nhóm Nhan Tử Dạ lại tiếp tục đi.
Ngay sau khi nhóm Nhan Tử Dạ rời đi, bức bích họa vốn phát ra ánh sáng trong hang động chậm rãi dập tắt, bốn cây trụ đỡ tỏa ra ánh sáng màu ngân bạch. Chỉ thấy quân cờ đen cùng quân cờ trắng vốn biến mất lại một lần nữa xuất hiện. Mà bàn cờ khổng lồ vốn bị oanh tạc hư hỏng cũng khôi phục nguyên trạng. Tựa hồ hang động này chưa từng có ai đặt chân tới.
Nhan Tử Dạ đã tiến vào cửa động đi tới phía trước thì đột nhiên khựng lại, tựa hồ cảm ứng được gì đó. Cậu nhịn không được quay đầu ra sau, nhìn nhóm Áo Đức Kỳ.
An Nhĩ Tư liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhan Tử Dạ lắc đầu: “Không có gì, có thể chỉ là ảo giác thôi, tôi cứ cảm thấy có thứ gì đó ở phía sau nhìn tôi.”
“Nhóm Áo Đức Kỳ đang đi phía sau, đương nhiên sẽ nhìn em rồi. Đừng nghĩ nhiều quá.” An Nhĩ Tư đưa tay giúp Nhan Tử Dạ chỉnh lý sợi tóc.
“Ừm, đi thôi.” Nhan Tử Dạ quay đầu lại, tiếp tục cùng nhóm An Nhĩ Tư đi tới, cảm giác bị nhìn chằm chằm này không giống như bị nhóm Áo Đức Kỳ nhìn. Bất quá phía sau trừ bỏ bọn họ thì không còn ai khác, có lẽ thực sự chỉ là ảo giác đi.
Nhan Tử Dạ rời đi không nhìn thấy ở cửa động mà bọn họ tiến vào có một nam nhân trung niên tóc dài mặc trường bào cổ trang màu xanh, trên người lóe sáng thanh quang đang đứng đó.
Bóng dáng người nọ như ẩn như hiện, hệt như ma quỷ, gương mặt tuấn mỹ lại có chút tang thương lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên: “Bộ tộc hồng xà sao? Cũng tốt, hồng xà thì hồng xà đi, so với không có vẫn tốt hơn.”
Âm thanh trầm thấp kia quanh quẩn trong hang động, tiếp đó bóng dáng kia chậm rãi biến mất. Mà cửa động cũng không biết từ khi nào đã khôi phục thành bộ dáng vách tường vốn có. Thật giống như cánh cửa động kia cũng chưa từng xuất hiện.
…
Hoàn Chương 168.