Chương 98: Chương 08

Hành trình của Angiêlic về Pari có vẻ ngắn, vì biết bao ý nghĩ ngổ

n ngang trong đầu nàng. Mới có ba ngày trôi qua, mà cuộc sống mới của nàng ở triều đình đã làm nàng vừa tò mò, vừa lo ngại, đồng thời làm nàng thích thú. Nàng chưa thể nào hiểu thấu được các ngõ ngách của sinh hoạt ở triều đình. Không khí yên tĩnh của tòa biệt thự của nàng ở phố Bôtrây chắc sẽ làm nàng cảm thấy dễ chịu. thân nàng nhức nhối và mệt mỏi vì đã không ngừng phải cúi rạp người xuống chào, điều mà nàng chưa quen.

“Một chậu tắm nước nóng, một bữa ăn tối nhẹ, rồi vào giường nghỉ, ta cần thế đã!”

Cổng lớn đi vào sân rộng trước biệt thự của nàng đang mở rộng cả hai cánh.

- Lạ thật! Nhà mình nay lại trở thành một cái chợ rồi chắc!

Sân này ba hôm trước đây, khi nàng rời nhà đi hãy còn trống không nhưng bây giờ chật ních xe cộ, kiệu có người khiêng và cả ba cỗ xe khá xoàng xĩnh nhưng rất cồng kềnh.

Phu nhân Plexi phải vất vả mới rẽ được lối đi giữa một đám đông bát nháo những người đánh xe ngựa và những tên đầy tớ hạ cấp không mặc đồng phục, không đeo huy hiệu, chúng không buồn nhận ra ngay cả bà chủ biệt thự này. Một ông già thấp nhỏ có bộ râu thưa kiên quyết gạt người khác ra, tiến lại gần nói:

- Thưa phu nhân Plexi-Belie, xin hãy nghe lời cầu xin của tôi trước đã, bởi vì tôi đến vì một phát minh khoa học, nhưng đây là chuyện tuyệt mật. Một người cao to có một thanh niên đi kèm nói chen vào:

- Làm gì có chuyện đó! Cái ngài Cônbe đó có hiểu biết gì về chuyện văn chương hay về chuyện khoa học đâu!

- À, tôi nhận ra ông rồi, ngài La Phôngten! Và cả ông nữa, ngài Perô, phải không ạ?

- Chính tôi ạ, thưa phu nhân.

- Xin mời hai ông vào trong nhà. - Angiêlic nói và đưa hai vị khách quen này vào phòng làm việc của mình. Khi cửa phòng khé nàng mới nhận ra là ông già râu thưa cũng đã lẻn vào theo sau hai vị khách quen kia.

- Tôi là Xavari, người pha chế thuốc. Tôi cần được gặp riêng bà vì một công việc mà Đức vua quan tâm, và nhất là công việc này liên quan đến khoa học.

- Ôi, khổ thân tôi, tôi phát nhức đầu mất! Này, ông hãy cầm lấy túi tiền này rồi đi đi!

Ông già râu thưa, chẳng buồn để ý đến túi tiền nàng giở ra, lại gần và kiên quyết cho một vật gì vào miệng nàng, khiến nàng kinh ngạc.

- Đừng sợ, thưa phu nhân, đây là thứ thuốc viên chuyên trị những cơn đau đầu dai dẳng nhất, một bí quyết phương đông, bởi vì tôi là người pha chế thuốc chữa bệnh và đã từng đi buôn bán ở phương đông.

- Ông mà là nhà buôn? - Angiêlic ngạc nhiên, ngắm nhìn khuôn mặt gầy guộc của ông già.

- Tôi đã làm tùy viên của phòng thương mại ở Macxây, ở đó tôi có lần được nghe ông Cônbe nói đến việc buôn bán đường biển của bà.

Angiêlic rất muốn tống cổ ông ta đi cho rảnh; hai ông khách quen kia đã kín đáo rút lui rồi. Nhưng nhà bào chế vẫn thao thao:

- Lời cầu xin của tôi có thể hết sức kỳ quặc đối với bà, thậm chí là thóc mách tủn mủn. Không sao! Bởi vì tôi đặt mọi hy vọng ở bà, và không thể lui bước được nữa. Tôi xin nói vắn tắt. Vài ngày nữa, Hoàng thượng sẽ tiếp một viên đại sứ đặc biệt mà đến nay Người vẫn chưa biết là có cuộc đi thăm này. Đó là đặc phái viên của Hoàng đế Naretdin nước Ba Tư, đến để thương lượng một hiệp ước tương trợ và hữu nghị với Vua nước Ph

- Còn ông dễ thường là một nhân viên mật vụ của Hoàng đế Ba Tư? - Nàng hỏi giỡn.

Ông già nói tiếp, giọng rên rỉ:

- Khốn nỗi, tôi mong như thế mà không được! Tôi đâu có kém cỏi hơn kẻ khác. Tôi nói và viết thông thạo các tiếng Ba Tư, Thổ Nhĩ Kỳ, Ả rập và Do Thái. Nhưng hãy gác vấn đề đó lại. Điều tôi mong muốn là: vì lợi ích Đức vua của bà, vì lợi ích của chính bà và của nền khoa học, xin bà hãy kiếm cho được một ít mẫu của vật cực kỳ hiếm mà Đại sứ Ba Tư chắc chắn sẽ dâng lên Đức Vua. Đó là một khoáng chất lỏng tên gọi là chất “”mumi” trong khi chưa có tên nào hay hơn. Người Ba Tư có chất đó ở dạng nguyên chất, còn tôi chỉ mới có được một ít mẫu của chất này lấy từ trong những ngôi mộ cổ Ai Cập, trên các xác ướp mà chất mumi đó đã được dùng để ướp cho thơm.

- Ông là một nhà quỷ thuật rồi! - Angiêlic bất giác mỉm cười.

- Đúng hơn là một nhà nghiên cứu khoa học, thưa phu nhân. Nếu bà kiếm được cho tôi một ít mẫu của chất nước đó, tôi sẽ cầu Chúa ban phước cho bà, vì điều này sẽ giúp tôi trong những công trình mà tôi đã dành cả cuộc đời mình vào đó. Tôi chưa từng có một giọt nguyên chất của thứ nước đó. Tôi mới được trông thấy chất này ở trong một cái lọ có ba tên Ai Cập canh giữ. Mới được nhìn thấy và hít hơi. Mùi nó sực lên, xa tới hàng trăm thước, vừa ghê sợ, vừa mê ly, nửa là mùi xác chết, nửa là mùi hương xạ. Thật tuyệt diệu!

Ông già cứ tấm tắc mãi. Nàng bắt đầu ngờ ngợ là đang đứng trước một thằng điên. Nàng tìm cách thoát ra bằng cách dịu dàng đưa vị khách ra ngoài cửa. Nàng hứa sẽ làm hết sức mình, mặc dù nàng ngờ rằng chưa chắc sẽ được phép tới gần thứ tặngẩm dâng lên Vua đó, vì nó quý giá đến thế cơ mà.

- Bà có thể làm mọi điều! - ông khách quả quyết nói. - Nhất thiết bà phải có mặt khi viên Đại sứ tới dâng tặng phẩm. Nếu đám người hầu cận của Vua và nhất là đám ngự y dốt nát coi khinh giá trị của vật tặng này và phạm vào tội báng bổ bằng cách muốn quẳng nó đi thì xin bà hãy hứa với tôi là sẽ hứng lấy không thiếu giọt nào. Ôi, xin bà hãy cứu vãn khoáng chất mumi cho tôi!

Angiêlic hứa hẹn mọi điều ông già muốn.

- Cảm ơn! Cảm ơn nghìn lần, thưa Phu nhân xinh đẹp! Bà đã làm sống lại hy vọng trong tâm trí tôi.

Nàng vừa nhắc đi nhắc lại lời hứa hẹn vừa nhẹ nhàng đẩy ông ta ra phía cửa. Không kìm được nàng còn hỏi ông già vì sao nhiều người đến nhà nàng cầu cạnh như vậy. Ông ta đứng thẳng người lên, vẻ mặt rất tỉnh táo và sáng suốt. Ông nói rằng mới thoáng thấy Angiêlic, ông đã hiểu rằng nàng được sinh ra là để chiếm lĩnh vị trí hàng đầu ở bất cứ nơi nào nàng đến.

- Nhưng ông đã nhìn thấy tôi ở đâu vậy?

- Ở triều đình.

- Ở triều đình? Ông à?

- Vâng, vì tôi đã nói rằng tôi làm tùy viên cho các quan chức phụ trách Phòng thương mại Macxây mà.

Rồi ông già nói tiếp:

- Tất nhiên tôi được biết về sự tín nhiệm đang lên mà Đức vua dành cho bà. Hơn nữa, bà càng nổi bật lên do sự giảm bớt tín nhiệm ngày càng rõ rệt của tiểu thư La Valie ở triều đình.

- Giảm tín nhiệm? Tôi tưởng tiểu thư đang được sủng ái ở đỉnh cao chứ?

- Hiện nay là thế, thưa bà, nhưng một nhà khoa học như tôi có thể dự báo rằng, chính vì đã lên tới đỉnh cao, sự thất thế của tiểu thư lại đã càng đến gần. Ngoài dự báo có tính toán khoa học đó, tôi còn thấy những triệu chứng khác, có tính tự nhiên và thuộc phạm trù linh cảm: những người thân quen của tiểu thư La Valie đã rút lui, thậm chí người hầu phòng thứ nhất của tiểu thư cũng bỏ rơi chủ, và đến xin bà che chở. Như thế có nghĩa là trong cuộc đấu tranh xem sắp tới đây ai sẽ là người được Hoàng thượng yêu vì, phu nhân đang có triển vọng thắng cuộc.

- Thật phi lý! - Angiêlic nhún vai đáp - Ở tuổi ngài, như thế là quá giàu trí tưởng tượng đó!

- Rồi bà xem! Rồi bà xem! - Ông già thấp bé đáp.

Rồi cuối cùng ông ta cũng rút lui. Còn lại một mình, Angiêlic nhận thấy có cái gì thay đổi đã xảy ra trong nhà mình: mọi vật đều im lặng, đột ngột và hoàn toàn. Nàng lắc chuông gọi. Một lát sau có tiếng bước chân và Rôgiê, người bếp trưởng của nàng hiện ra ở cửa.

- Thưa bà, bữa tối đã sẵn sàng.

- Đúng lúc quá nhỉ ! Nhưng tất cả đám người đến quấy nhiễu ấy biến đâu rồi?

- Tôi đã tung tin rằng Phu nhân đã bí mật rời đây trở về điện Xanh-Giecmanh. Thế là cả bọn ngu ngốc ấy bỏ biệt thự này để đuổi theo bà. Xin Hầu tước phu nhân tha lỗi cho, vì tôi chẳng biết cách nào đối phó với đám đông ùn ùn kéo đến như vậy.

Angiêlic ăn bữa tối nhẹ rồi lên giường nằm ngủ một mạch đến sáng. Hôm sau, việc làm đầu tiên của nàng là ngồi vào bàn, viết thư cho ông bố ở Poatu. Nàng nhắn bố hãy nhờ người đưa gấp về Pari hai đứa con trai của mình là Phlôrimông và Canto mà nàng đã nhờ ông trông coi giúp từ nhiều tháng nay cùng với những tên đầy tớ vẫn săn sóc chúng.

Người nhà vào báo tin, người làm tóc cho nàng là Binê đã đến. Nàng được hưởng một khoảnh khắc thư giãn khi giao phó đầu tóc mình vào bàn tay một nghệ nhân khéo léo. Với bàn tay thành thạo, ông ta nhấc những mớ tóc mềm mại như tơ màu hung thẫm pha lẫn những ánh vàng nhạt tựa như tia nắng mặt trời.

- Tôi có nghe đồn là phu nhân vừa được hoan nghênh hết sức nồng nhiệt ở Vecxây và được Đức vua chú ý rất lâu.

- Tôi cũng nghe nói thế. - Angiêlic thở dài với vẻ cam chịu.

- Thưa bà, tôi trộm nghĩ rằng nếu bà vui lòng can thiệp cho thì bọn chúng tôi, đám thợ làm tóc giả nghèo bèn, có lẽ sẽ thoát khỏi một sự thiệt hại nặng nề.

Binê giải thích thêm: có một người tên là Đuylắc, trong đám người nhà của tiểu thư La Valie, đã làm đơn xin Vua cho phép ông ta có đặc quyền kiểm tra trước khi được đem bán tất cả các bộ tóc giả sản xuất tại Pari và ông ta sẽ được thu thuế mười xu mỗi bộ tóc giả.

- Vâng, thưa Phu nhân, - Binê vội vã nói - Mong phu nhân rộng lượng can thiệp giúp cho lá đơn khiếu nại chính đáng này của tôi được dâng lên tới Đức vua...

Angiêlic do dự một lát. Nàng thiết tha muốn có bộ tóc đẹp nên chẳng lẽ lại làm phật ý người thợ làm đầu cho mình, giữa lúc đợt hội lễ lớn mùa đông đã bắt đầu. Vì vậy, nàng cầm lấy lá đơn, nhưng tránh không hứa hẹn trước gì cả. Binê reo lên mừng rỡ, hoàn toàn tin tưởng ở nàng. Trước khi đi ra, ông ta còn nói thêm:

- Tôi đã bổ sung đơn khiếu nại kia bằng một đơn thỉnh cầu của mình, tôi tâu xin được phong chức thợ làm tóc giả cho Hoàng thượng.

- Tham vọng của ông đặt nhầm chỗ rồi. Đức vua có một bộ tóc tự nhiên còn đẹp hơn mọi thứ tóc giả trên đời.

- Thời trang vẫn là thời trang. - Binê trịnh trọng nói - Thời trang bây giờ là đeo tóc giả. Sớm muộn gì Đức vua cũng sẽ chấp nhận đeo tóc giả. Và Binê này đã tìm ra một mẫu tóc giả đặc biệt, dành riêng cho Đức vua, để ngài có thể đeo kiểu tóc giả này mà vẫn không phải hy sinh tóc thật của mình.

Ngày hôm sau, Angiêlic đi đến quyết định: nàng không thể thiếu được cái không khí tưng bừng ở Triều đình. Nàng liền cho thắng cỗ xe ngựa và lên đường đi tới cung điện Xanh-Giecmanh, mà từ ba năm nay Vua Luy 14 đã dùng làm chỗ ở thường ngày của Hoàng gia.