Sau khi cúi rạp mình chào nhiều lần và được hôn tay Hoàng hậu, Angiêlic đứng lui ra một chút. Nàng nhớ lại cô công chúa Tây Ban Nha mà mình đã trông thấy ngày nào, trong lễ kết hôn với vuy 14 ở Xanh Giăng đờ Luy. Giờ đây Hoàng hậu ăn mặc theo kiểu Pháp, nhưng kiểu trang phục này không hợp với dáng người thấp đậm của bà. Người ta ngạc nhiên trước vẻ uy nghi tự nhiên của một Vương hậu có tầm vóc thấp và quá thiệt thòi về nhan sắc như vậy. Tính cách bà, thật sự Tây Ban Nha với những cơn ghen giận dữ và tình yêu say đắm dành cho Đức vua. Bà ưa thích những cuộc giải trí và những câu chuyện xì xào ở cung đình và mỗi sự quan tâm nhỏ của Đức vua đều đem lại niềm vui sướng chân thực cho bà.
Trong một góc phòng, những chú lùn đang nô rỡn với đám chó nhỏ lông xù của Hoàng hậu. Backarôn nháy mắt một cái như đồng lõa với Angiêlic.
Sau đó là cuộc đi dạo chơi trong các khu vườn, vì tiết trời mát dịu, nhất là vào giờ này. Rồi các cây đuốc đã được đưa đến, cảnh nhộn nhịp diễn ra khắp đám triều thần: mọi người vội vã đi thay đổi trang phục cho buổi tối.
Angiêlic tìm được chỗ sửa sang áo quần trong phòng đợi của đám thị nữ của Hoàng hậu. Chuẩn bị xong nàng đi xuống hành lang lớn ở tầng một, nơi đã dựng sân khấu.
Đức vua đã vào chỗ ngồi. Theo quy định lễ tân nghiêm ngặt, không còn một chỗ nào bỏ trống. Angiêlic đành phải đứng xa nghe vọng lại những tràng cười rộ của đám quan khách ngồi xem ở những hàng ghế trên cùng.
- Phu nhân thấy bài học trong vở kịch này của ông Môlie thế nào? - Có tiếng ai nói bên tai nàng - Phải chăng bài học này hết sức bổ ích?
Giọng nói ôn tồn đến nỗi Angiêlic tưởng mình mơ ngủ khi nhận ra Philip đang đứng sừng sững bên cạnh. Chàng mỉm cười và Angiêlic gắng trả lời với vẻ tự nhiên.
- Bài học của ông Mô quả là rất ngộ nghĩnh, nhưng thú thật đứng ở đây thì tôi không sao nắm vững được.
- Đáng tiếc biết bao! Để tôi giúp bà lại gần thêm vài hàng ghế.
Philip vòng tay quanh người nàng kéo đi. Người xem vui lòng nhường chỗ cho họ đi qua. Mọi người đều biết Philip được vua tin nên tỏ ra vồn vã với họ. Hai người dễ dàng tìm được chỗ gần, ở bên phải sân khấu tuy phải đứng nhưng nghe rất rõ.
- Ở đây theo tôi là tốt rồi. - Philip nói - Ta xem rõ buổi diễn và Đức vua nhìn thấy chúng ta. Thật là tuyệt!
Chàng ta vẫn không rời bàn tay khỏi người Angiêlic, lại còn ghé mặt lại gần nàng.
- Có nhất thiết ông cần giữ chặt người tôi như vậy không? - Nàng hạ thấp giọng hỏi cộc lốc, nghi ngại thấy chồng có thái độ khác trước.
- Hoàn toàn cần thiết. Bà đã độc ác dùng thủ đoạn đưa Đức vua vào chiến thuật của mình. Tôi không muốn để cho Người nghi ngờ thiện chí của tôi. Những ý thích của Người là mệnh lệnh đối với tôi.
- À ra thế? - Nàng vừa đáp vừa nhìn Philip.
- Đúng thế. Và bà hãy tiếp tục nhìn tôi chăm chú như vậy vài giây nữa. Như thế sẽ không còn ai nghi ngờ nữa: ông bà Plexi-Belie đích thực đã hòa thuận với nhau rồi.
- Điều đó quan trọng lắm à?
- Đức vua mong muốn thế.
- Trời, ông thật là
- Đứng nguyên nào.
Cánh tay Philip đã thành một vòng đai bằng sắt ghì chặt người nàng, mặc dù tiếng nói ông ta vẫn từ tốn.
- Ông làm tôi nghẹt thở đến nơi rồi, đồ vũ phu!
- Nếu làm được như thế thì còn gì bằng. Kiên nhẫn một chút, có lẽ điều đó sẽ đến. Nhưng nay còn chưa phải ngày cũng chưa phải giờ... Nhưng kìa nhân vật Acnonphơ đang bảo cô vợ Anhét đọc những câu cách ngôn về kết hôn. Ta hãy lắng nghe, tôi yêu cầu bà như vậy.
Angiêlic theo dõi vở hài kịch một cách lơ đãng. Cảm thấy Philip ở sát bên mình đến thế, nàng bối rối.
“Giá mà đây là điều có thật!” - Nàng nghĩ thầm - Giá anh ta giữ mình sát bên cạnh mà không oán giận điều gì, không để bụng những chuyện tranh cãi giữa hai đứa!”.
Nàng ước gì có thể quay sang Philip và nói được rằng: “Philip, thôi đừng cư xử với nhau như hai đứa trẻ cáu kỉnh, giận dỗi nhau. Giữa hai ta, có nhiều điều có thể khiến ta hiểu được nhau và có lẽ yêu thương nhau. Em cảm thấy thế, em tin như thế. Anh đã từng là người anh họ mà em thán phục và ước mơ khi còn là một cô gái nhỏ”.
Nàng kín đáo đưa mắt nhìn chồng, ngạc nhiên thấy nỗi xao xuyến của mình không thể truyền sang tấm thân tuyệt đẹp và rắn rỏi dưới bộ trang phục cầu kỳ kia. Sức sống nồng nàn của người đàn ông ẩu náu nơi đâu? Nàng có cảm giác rằng đối với chàng mình chỉ như là một pho tượng gỗ. Thật đáng nản chí biết bao!
Trên sân khấu, nhân vật Acnonphơ vừa phát hiện rằng cô vợ trẻ Anhét của mình không yêu anh ta, mà chỉ say đắm chàng Horaxơ tóc hung thôi.
Cả đám người xem cười rộ lên.
- Tôi khá thích đoạn kết thúc này của vở kịch. - Philip cầm lấy cánh tay của Angiêlic. Nàng tỏ ra đôi chút lo ngại trước cử chỉ thân mật này.
- Đừng lo ngại gì. - Philip nói - Dứt khoát ra trước công chúng, tôi sẽ không làm điều gì tổn hại cho bà. Bây giờ ta kiểm điểm tình hình quan hệ giữa hai chúng ta nhé, được chứ? Phần một: bà đã thắng điểm trước tiên khi buộc được tôi phải cưới bà. Tôi đã thắng ván thứ hai bằng cách cho bà ăn một bữa đòn trừng phạt xứng đáng. Nhưng bà lại giành được ván quyết định, vì bất chấp những sự cấm đoán của tôi, bà đã ra mắt ở điện Vecxây và được đón tiếp. Tôi đã phải bó tay. Và ta sang phần hai. Tôi đã thắng ván đầu vì bắt cóc được bà; nhưng bà thắng ván hai vì đã vượt ngục. Tóm lại vẫn còn phải chờ ván quyết định: ai sẽ thắng phần này.
- Số phận sẽ định đoạt.
- Và giá trị vũ khí của mỗi bên chứ. Có thể là những cơ may của bà còn lớn. Nhưng coi chừng! Tôi muốn cảnh cáo một điều: sự kết thúc của cuộc đấu sẽ đem thắng lợi đến cho tôi. Tôi vốn nổi tiếng bền bỉ trong mọi ý định của mình và bám chắc trận địa. Bà sẽ đánh cuộc bao nhiêu với tôi, nếu như rồi đây có ngày tôi sẽ buộc được bà phải quay về giam mình trong một nhà tu kín ở tỉnh lẻ, không hy vọng đi thoát ra được?
- Còn ông, ông chịu đánh cuộc bao nhiêu với tôi rằng một ngày kia ông sẽ yêu tôi say đắm?
Philip đứng đờ ra và thở sâu, dường như chỉ một giả thiết như vậy đã làm chàng công phẫn tột độ rồi.
- Nào, ta hãy đánh cuộc đi, vì chính ông gợi ý mà. - Angiêlic vừa cười vừa nói tiếp. - Nếu ông thắng cuộc, tôi sẽ biếu ông tất cả tài sản cùng việc kinh doanh và các tàu buôn của tôi.
Nhưng đột nhiên, đôi mắt nàng đẫm lệ, và khi nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng thì Philip trông thấy phía dưới cái cổ thon mềm mại của nàng những vết sây sát do chính mình gây ra, mà nàng đã đeo dây chuyền để che giấu đi.
- Nếu tôi thắng cuộc, Philip, - nàng nói se sẽ, - tôi sẽ yêu cầu anh hãy trao cho tôi cái dây chuyền vàng mà dòng họ anh đã được những vị vua đầu tiên ban tặng từ những thuở xa xưa, và mỗi người con trưởng có nhiệm vụ đeo vào cổ vợ chưa cưới của mình.
- Cô không cần đến dây chuyền đó. - Philip xẵng giọng trả lời.
Và bỏ mặc nàng, chàng rảo bước đi về cung điện.
Tảng sáng hôm sau, cả triều đình lên ngựa phóng xuống khu rừng.