Nàng không hề dám cãi lại lệnh của chàng, nhưng nàng biết việc làm đó cực kỳ điên rồ, thế là hết. Cái hang động, mà lối ra vào được che giấu bằng những đống cây đậu chổi, sẽ là nhà tù của nàng. Nàng sẽ chỉ hoài công chờ đợi các chiến hữu trở về.
Colin Paturel để lại cho nàng thức ăn còn lại, cả chai nước cuối cùng. Chàng để lại cả chiếc chùy, chỉ mang theo chiếc dao găm đeo ở thắt lưng. Chàng chia cả đá lửa và bùi nhùi. Nếu thú dữ đến, nàng chỉ cần đốt lửa bằng cỏ khô là nó sợ chạy ngay. Chàng tháo dép cho hai chân nàng được thoải mái. Rồi không nóilời, chàng bước ra khỏi hang và biến mất. Nàng bắt đầu ngày chờ đợi dài lê thê. Rồi đêm đến với những tiếng gầm rú của dã thú đang sục sạo trong các bụi cây, cả hang động vang lên tiếng chúng cấu cào sột soạt. Thỉnh thoảng cảm thấy không chịu đựng nổi nỗi thấp thỏm lo âu, nàng bật lửa và huơ hộp bùi nhùi quanh mình. Và nàng thở phào khi chỉ nhìn thấy toàn vách đá. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện những túi nhỏ bằng nhung đen rất kỳ lạ treo sát bên nhau trên nóc hang, và nhận ra đó là những con dơi đã gây ra những tiếng rin rít và xào xạc khiến nàng giật mình sợ hãi.
Hai mắt nàng mở to, nhưng cố không suy nghĩ, nàng đã chịu đựng bước đi vô cùng chậm chạp của thời khắc. Tiếng cành khô bên ngoài khiến nàng chứa chan hi vọng. Chàng Norman đã về rồi ư? Mang theo cả Piccinino và Jean d’Harrosteguy nữa? được gặp lại họ thì sung sướng biết bao! Nhưng lập tức có tiếng rú rùng rợn ngay bên cạnh nàng. Một con linh cẩu đang lảng vảng kiếm mồi bên ngoài. Nàng đi xuống chỗ ngã tư, nơi xác Jean-Jean đung đưa theo làn gió. Cậu ấy chết rồi, cậu thư lại nhỏ dễ thương, được Colin Paturel yêu quý nhất. Lũ chim ăn xác chết đã mổ mất đôi mắt hay cười của cậu. Cậu đã chết rồi, và cũng đã chết rồi anh chàng xứ Arles, nhà quý tộc Breton và lão già đánh cá xứ Flandre. Tất cả đều lần lượt chết, Vương quốc Maroc chẳng bao giờ chịu bỏ những tù nhân của nó. Mulai Ismail đang giành thêm một chiến thắng nữa.
Nàng sẽ ra sao nếu không một ai trở về? Thậm chí cũng không ai biết mình đang ở đâu. Cái gì sẽ xảy đến với nàng khi nàng chịu ra khỏi nơi ẩn náu? Do không chịu nổi đói khát? Nàng chẳng hy vọng được bọn người Maroc giúp đỡ, càng không trông mong gì ở những người đàn bà bị quy phục và khiếp đảm kia. Nàng sẽ bị phát hiện và đưa trở về cho Quốc vương. Mà Osman Faraji thì chẳng còn đó để bảo vệ nàng. “Ôi! Osman Faraji? Nếu tâm hồn cao thượng của ông đang lang thang trên thiên đàng của Mohammed…”
Tiếng chim săn mồi kêu the thé khi lượn vòng quanh các xác chết lủng lẳng trên cành cây cho nàng biết bình minh đã đến. Sương mù trắng lan vào đầy hang. Angélique cố nhấc đôi chân tê cứng, mừng thầm rằng ít ra nàng cũng đã vượt qua các thử thách lớn nhất đời nàng. Sao nàng vô tích sự đến thế, chỉ ăn không ngồi rồi, chẳng tự mình làm được một việc gì cả! Nhưng nàng vẫn không đi đâu. Colin Paturel đã ra lệnh cho nàng. Mặt trời mỗi lúc một cao. Họ vẫn không trở lại. Họ sẽ không bao giờ trở lại. Song nàng vẫn đợi chờ, cố nuôi hy vọng với ý nghĩ rằng số phận của nàng không phải hoàn toàn không có lối thoát. Trong khi nàng đang ngao ngán thì thân hình đồ sộ của Colin Paturel thấp thoáng ở cửa hang. Cảm giác được giải thoát vàngập khiến nàng vung hai cánh tay ôm lấy người chàng để biết chắc là chàng đích thực đã trở về.
- Anh đã trở về! Ôi, anh đã trở về với em!
Chàng như không nhìn thấy nàng, không nghe tiếng nàng, thậm chí không cảm thấy mấy ngón tay nàng đang bấu vào hai cánh tay chàng. Sự im lặng lạ lùng của chàng khiến nàng hoảng sợ.
- Anh có tìm thấy các bạn kia không? - nàng hỏi.
- Có, tôi có tìm ra nhưng chẳng còn ra hình thù gì cả. Chắc là họ đã chịu đủ loại cực hình trước khi bị xiên người phơi ở chân thành. Tôi không biết và sẽ không bao giờ biết được kẻ nào đã phản bội chúng ta. Chỉ biết là Mulai Ismail được thông báo đầy đủ về chúng ta, nhất cử nhất động hắn đều biết. Cả khu ghetto Do Thái chỉ còn là một đống tro tàn. Tất cả người Do Thái đều bị tàn sát. Ở đây chúng đã được báo trước. Chúng dùng Rabbi làm con mồi. Rồi chúng ra lệnh treo cổ tất cả những người Do Thái, còn người Cơ đốc giáo thì bị xử tử ngay tức khắc. Chúng treo cổ Jean-Jean vì cho rằng cậu là người Do Thái. Tôi vừa cắt dây hạ xác cậu ấy xuống và mang về đây - nói đúng hơn, mang về đây những gì lũ chim mồi còn để lại. Tôi định sẽ chôn cất thi hài của cậu ấy. Chàng ngồi xuống và ngơ ngác nhìn quanh, nhìn những tảng đá vân đỏ ánh trong nắng sớm.
- Các chiến hữu của tôi đều chết cả rồi - chàng rầu rĩ nói.
Chàng tựa cằm trên lòng bàn tay một hồi lâu, rồi chàng cố đứng dậy và đi ra khỏi động, nàng nghe rõ tiếng con dao cào trên sỏi đá; chàng đang moi một lỗ huyệt. Nàng bèn bước ra giúp chàng một tay.
Nhưng chàng quát lên rất thô bạo:
- Đi về đi. Chớ có đến gần. Đây không phải là việc của bà. Chả vui mắt gì mà nhìn.
Nàng khiếp sợ lạnh cả người, đành đứng ra xa nhìn. Nàng bẻ mạnh hai bàn tay đan vào nhau, rất muốn quỳ xuống cầu nguyện, nhưng không sao làm được. Bằng những động tác nhanh nhẹn của một người quen đào xới đất đá, Colin mải miết đào huyệt. Sau khiắp đất thành một nấm mộ con, nàng thấy chàng như thể chợt nghĩ ra, bẻ hai que củi và làm một cây thánh giá. Rồi chàng trồng cây thánh giá trước nấm mộ bằng một cử chỉ thách thức.
- Lần này tôi sẽ trồng một cây thánh giá - Chàng nói.
Đoạn chàng quay trở lại ngồi trong hang, vẻ mặt trầm tư. Angélique cố bắt chuyện, nhưng chàng không để ý đến nàng. Đến gần trưa nàng bày một vốc chà là trên một chiếc lá vả và đặt bên cạnh chàng.
Colin ngẩng đầu lên. Mấy ngón tay thô kệch của chàng để lại những vết hằn trắng trên cái trán nâu của chàng. Chàng trân trân nhìn người đàn bà đang cúi xuống bên chàng, và nàng nhìn thấy rõ sự chua chát và thất vọng trong đôi mắt chàng khi chàng tuồng như nói: “Lạy Chúa, nàng vẫn ở đây à!” Chàng im lặng ăn. Từ khi nàng trông thấy cái vẻ dị kỳ kia trong mắt chàng, Angélique cảm thấy bị tê liệt, lòng nàng tràn ngập một nỗi lo sợ không hiểu rõ căn nguyên. Chàng vẫn còn cảnh giác, mắt chàng vẫn mở. Còn nàng thì không còn chống nổi cái mệt khiến hai mi mắt nàng trĩu xuống. Nàng đã đi bộ suốt một ngày một đêm hầu như không nghỉ, và cả đêm trước đó không hề chợp mắt. Cuối cùng cuộn người thành một quả bóng tròn, nàng ngủ thiếp trong góc hang.
Khi tỉnh giấc nàng thấy mình nằm một mình trong hang. Từ lâu nàng đã quen cái cảnh ngủ dậy một mình vì nàng luôn luôn ngủ cách biệt các người khác. Nhưng lần này sự im lặng có vẻ lạ lẫm đối với nàng. Nàng nhìn quanh và dần dần vỡ lẽ. Chiếc bánh bột mì cuối cùng, và chai nước được xếp cẩn thận trên một phiến đá, cạnh một ngọn giáo và một con dao. Nhưng cung tên và chiếc chùy gỗ đã biến mất. Chàng đã bỏ đi. Nàng hoang mang không biết làm gì, và ngồi lặng im rất lâu, vục đầu vào hai bàn tay khóc thút thít. “Tại sao anh lại có thể làm như thế này? - Nàng cứ lẩm bẩm mãi - Chúa sẽ trừng phạt anh”. Nhưng nàng chắc là Chúa sẽ ủng hộ Colin Paturel, vì chàng đã bị đóng đinh câu rút nhân danh Chúa, trong khi nàng chỉ là một người đàn bà đã phạm tội lỗi tổ tông và chịu trách nhiệm về mọi khổ đau của loài người; nàng chỉ là một vật đáng khinh mà mọi người có thể mang theo hay bỏ lại tùy thích.
- Thế nào, có chuyện gì thế, cô gái? Buồn ư?
Tiếng nói của Colin vang lên như tiếng sấm trong hang động. Chàng đang đứng trước mặt nàng, một chú lợn rừng vắt ngang vai, máu chảy từ cổ họng.
- Tôi… tôi nghĩ rằng anh đã bỏ tôi ra đi rồi - Nàng ấp úng.
- Ra đi? Ồ, sức mấy. Vừa rồi tôi tự nhủ cần phải có cái gì đó để cắn cho ngập răng, và may quá vớ được chú lợn rừng này. Khi tôi quay về thì thấy cô đang khóc.
- Tôi cứ nghĩ rằng anh đã bỏ rơi tôi - Nàng tâm sự. Chàng mở to mắt và nhíu mày như thể vừa nghe một điều kỳ lạ nhất đời.
- À, ra thế! - Chàng nói - Cô cho là tôi là một tên lừa đảo ư? Bỏ rơi cô? Cô, mà tôi…Chàng xúc động quá, sa sầm mặt xuống - Tôi, tôi sẵn sàng chết vì cô - Chàng gầm lên dữ dội.
Chàng vứt con vật xuống đất và đi nhặt củi khô xếp thành một đống giữa hang, không nén nổi cơn giận sùng sục trong lòng. Cái bùi nhùi không chịu bén lửa. Chàng chửi thề ầm ĩ. Angélique quỳ xuống cạnh chàng, và đặt tay lên bàn tay chàng.
- Colin, tha lỗi cho tôi. Tôi hóa điên rồi. Lẽ ra tôi phải nhớ rằng anh đã liều chết cứu các chiến hữu của anh. Nhưng mà tôi thì không như họ, tôi chỉ là một người đàn bà.
- Lại càng phải quan tâm hơn - chàng lầu bầu.
Thế nhưng chàng ngước mắt nhìn vào đôi mắt nàng nét mặt liền dịu lại khi chàng đặt tay vào cằm nàng.
- Cô hãy nghe kỹ đây, cô gái bé bỏng ơi. Lần này là lần cuối cùng, cần phải hiểu rõ. Cũng như tất cả chúng tôi, cô là một tín đồ Cơ đốc ở Barbary. Cô đã bị trói vào cột và bị đánh bằng roi, song cô không chịu bỏ đạo. Cô đã chịu đựng đói khát mà không hề than vãn. Trong suốt quãng đời bôn ba hết nơi này đến nơi khác trên khắp thế giới tôi chưa hề gặp một người phụ nữ nào can đảm như cô. Tất cả bọn này gộp lại chỉ mới bằng cô. Và nếu họ hành quân đúng như những chiến hữu không hề nao núng, chính là nhờ cái tinh thần anh dũng của cô. Họ không muốn ngã khuỵu trước mặt cô. Giờ đây chỉ còn hai chúng ta sẽ tìm lấy tự do. Nhưng nếu vạn nhất cô chết đi, thì tôi nguyện sẽ chết bên cô. Tôi đã có lời th
- Anh không phải nói lên điều đó - Nàng thì thầm. Một mình anh, Colin ạ, anh sẽ có nhiều cơ may thành công hơn.
- Cô cũng thế, cô em thân yêu. Cô đã được đúc bằng chất thép tốt, giống như thanh kiếm của Kermoeur. Bây giờ thì tôi tin là cô đã hiểu rõ mình rồi. Ánh mắt trong cặp mắt xanh sâu thẳm của chàng mờ đi vì những tình cảm không nói lên lời, và vầng trán chàng nhăn lại khi chàng cố gắng miêu tả và biểu hiện những suy nghĩ của mình.
- Cô và tôi bên nhau…không gì có thể đánh bại chúng ta! Angélique rùng mình, có ai khác đã nói với nàng như vậy nhỉ? Một vị vua khác - Louis XIV! Và ánh mắt của Đức vua cũng ngời sáng lên như thế. Bây giờ nghĩ ra, nàng thấy có rất nhiều điểm tương đồng giữa chàng Norman này và Quốc vương vĩ đại nước Pháp. Dân chúng công nhận rằng hai con người này sinh ra là để trị vì, và ngay cả trong cảnh nô lệ Colin vẫn tỏ ra mình là một nhà vua lớp cũ do lòng bao dung, trí tuệ và sức lực cường tráng của mình.
Angélique nhìn chàng mỉm cười.
- Anh đã mang trở lại cho tôi lòng tin, Colin ạ, tin ở anh và tin ở bản thân. Giờ đây tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ được cứu thoát - Một luồng phấn khích chạy suốt người nàng - Tất phải như thế. Tôi không còn đủ can đảm chịu đựng thêm nữa cảnh tra tấn này. Tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì.
- Vớ vẩn! Tôi tin cô có thể làm được. Cô sẽ còn có can đảm lần thứ hai hay thứ ba, tin tưởng rằng mọi việc rồi tốt hơn. Hãy tin ở lời tôi! - Chàng mỉa mai nhìn hai bàn tay đầy sẹo của mình - Thật là vĩ đại khi người ta quyết sống. Chỉ cần là đừng sợ chết. Đối với chúng ta, những kẻ yêu quý cuộc sống vô cùng, cái chết bao giờ cũng ở kề bên ta, và đã từ lâu tôi cứ nghĩ rằng đó là một bạn đường rất tốt. Cái sống nắm lấy một tay ta, còn tay kia là cái chết. Cả hai đều giành giật chúng ta. Không cái nào được trở thành con ngáo ộp. Vấn đề chính trong cuộc chơi này là không được để một phút nghỉ ngơi buông lỏng. Thôi, chuyện trò như thế đủ rồi, cô gái bé bỏng của tôi ạ. Chúng ta sắp được yến tiệc rồi. Chỉ nhìn ngọn lửa huy hoàng kia là lòng tôi đã thấy ấm lại. Đã lâu lắm rồi chúng ta mới được nhìn thấy nó.
- Liệu nguy hiểm không? Nếu bọn Maroc trông thấy thì sao?
- Bây giờ chúng đang ngủ say trên vòng nguyệt quế. Chúng đang ăn mừng chiến thắng. chúng cho rằng chúng ta đã chết cả rồi. Các chiến hữu dũng cảm của chúng ta, anh chàng người Venetia và anh chàng xứ Basque đã nhanh trí bảo chúng rằng chúng ta đã bị sư tử vồ và họ là những người sống sót duy nhất. Khi chúng hỏi về người đàn bà, họ nói rằng bà đã bị rắn độc cắn chết trên núi. Chúng đã báo cái tin này cho tên Mulai Ismail và bây giờ mọi chuyện đều sáng tỏ. Thây kệ chúng. Nào, hãy đốt tí lửa lên để lấy lại tinh thần chứ?
- Tình hình ngày một tốt hơn rồi - nàng nói, trìu mến nhìn chàng.
Nhận xét của Colin về nàng đã tăng thêm sức mạnh cho Angélique. Đó là phần thưởng cao quý nhất nàng có được từ trước đến nay về sự kiên định của mình.
- Bây giờ tôi đã biết rõ anh là bạn của tôi, tôi sẽ không còn sợ anh nữa. Cuộc sống đối với anh đơn giản thật, Colin Paturel ạ.
- Đúng rồi - Chàng nói, rồi bỗng nhiên nét mặt chàng trở nên nghiêm nghị - Đã nhiều lần tôi nghĩ rằng mình chưa gặp điều tồi tệ nhất, chẳng hay ho gì mà nghĩ đến những chuyện tương lai.
Hai người quay con lợn rừng, sau khi xát diêm tiêu, lá xạ hương và đỗ tùng lên lớp da nó và dùng thanh kiếm của hầu tước xiên qua thân. Suốt cả một tiếng đồng hồ họ chỉ chăm chú vào bữa tiệc. Mùi thịt quay thơm lựng càng làm hai người sốt cả ruột. Cuối cùng, họ nhai ngấu nghiến những miếng thịt đầu tiên, rồi thở phào mãn nguyện.
- Đây là lúc nên thuyết giáo một bài ngợi ca sự vĩnh hằng - Colin nói đùa - Bao giờ cái dạ dày cũng lên tiếng đầu tiên. Cảm tạ chú lợn con! Tôi có thể liếm từ bàn tay lên khuỷu tay.
- Cả đời này tôi chưa bao giờ được nếm thứ gì ngon như thế này - Angélique nói hết sức chân thành.
- Kìa, tôi nghĩ là các bà hoàng hậu chỉ ăn toàn chim sẻ rán. Trong hậu cung thường ăn những gì? Cô để tôi còn chuẩn bị thực đơn cho đầy đủ.
- Không, tôi không muốn nhớ lại hậu cung.
Cả hai im lặng. Họ uống nước suối trong vắt mà Colin đã lấy đầy chai khi đi săn, và cảm thấy sức khỏe hồi phục. Lòng sảng khoái họ tận hưởng những phút giây vui sướng tuyệt vời.
- Colin, anh học ở đâu mà anh thông thái thế? Điều gì anh nói ra cũng khiến người ta phải trầm ngâm suy nghĩ. Tôi nhiều lần nhận thấy như vậy. Ai dạy anh?
- Biển cả và sa mạc. Và cả đời nô lệ. Cô gái bé bỏng ơi, những gì ta trải nghiệm đối với ta cũng bổ ích như đọc sách. Những gì chúng ta tích lũy trong này - vừa nói chàng vừa vỗ vỗ vào đầu - không đủ để thể hiện ra bên ngoài hay sao?
Bỗng nhiên chàng cất tiếng cười vang.
- Trầm ngâm suy nghĩ! - Chàng nhắc lại - Bởi vì tôi nói rằng cái sống và cái chết cùng dắt tay chúng ta đi ư? Có bao giờ cô nghĩ đến điều đó không? Làm sao chúng ta có thể tồn tại theo cách khác được?
- Tôi không biết - Angélique lắc đầu - tôi cho rằng mình rất đần độn và hời hợt. Tôi chẳng bao giờ thực sự suy ngẫm về bất cứ điều gì.
Nàng đột nhiên dừng lại. Đôi mắt mở to, nàng nhìn thấy trên gương mặt chàng vẫn có cái nét lo lắng kia. Chàng nắm cổ tay nàng. Cả hai chờ đợi nín thở. Cái tiếng ồn đã từng làm họ lo sợ lại nổi lên. Có tiếng ngựa hí bên ngoài. Chàng đứng lên và len lén đến chỗ lối ra vào. Angélique theo chàng. Dưới chân đồi bốn tên Arập đã dừng ngựa, đang ngẩng lên nhìn cái vách đá nơi từ đó khói đang tỏa ra.
Mấy chiếc mũ sắt của chúng lóe lên trên những tấm áo choàng trắng lốp. Rõ ràng chúng là những chiến binh của đội quân Rif có nhiệm vụ phong tỏa các thành phố Tây Ban Nha dọc bờ biển. Một tên mang súng hỏa mai, ba tên kia cầm giáo. Ba tên xuống ngựa và bắt đầu leo lên ngọn đồi về phía hang, còn tên mang súng thì ở lại trông ngựa.
- Đưa cho tôi chiếc cung - Colin nói - trong bao còn bao nhiêu mũi tên?
- Ba
- Chúng có bốn tên. Mặc kệ! Chúng ta sẽ có cách xoay sở.
Mắt không rời bọn Maroc đang tiến, chàng cầm lấy chiếc cung, đặt một chân lên mô đá phía trước để ngắm cho chắc, rồi tra mũi tên vào sợi dây cung. Các động tác của chàng rất thành thục. Chàng buông dây cung. Tên kỵ sĩ mang súng ngã vắt ngang trên yên ngựa, tiếng kêu rú của hắn át cả tiếng ngựa sợ hãi hí vang. Những tên đang leo đồi chưa rõ ngay đầu đuôi ra sao cả. Mũi tên thứ hai nhằm trúng tim một tên khác. Hai tên kia lao tới phía trước. Colin bắn phát tên thứ ba, trúng vào ngực tên Maroc đi trước, ngập đến tận chuôi lông. Tên còn lại ngập ngừng. Thình lình hắn xoay người lao biến xuống chỗ yên ngựa. Colin vứt cung tên xuống đất, cầm lấy chiếc chùy vọt theo tên địch. Tên này rút mã tấu ra và quay lại đương đầu với chàng. Hai bên quần nhau, gầm ghè theo dõi từng động tác của nhau như hai con thú tranh nhau mồi. Rồi chiếc chùy của Colin vung lên. Chẳng mấy chốc mặt tên Arập bị dập nát, mặc dù hắn đội mũ sắt, và cổ bị quật gẫy, Colin cúi xuống xem hắn đã chết chưa. Đoạn chàng nhìn kỹ tên mang súng hỏa mai. Hắn cũng chết rồi. Cả ba mũi tên đều trúng đích.
- Đó là thứ vũ khí duy nhất tôi sử dụng khi đi săn ở vùng Norman, hồi tôi còn trẻ - chàng cười nói với Angélique lúc đó đang vỗ về mấy con ngựa. Họ đã quá quen với giết chóc rồi, nên chẳng mất thì giờ suy ngẫm về hành động của chàng. Ngay cả Angélique cũng chỉ đưa mắt liếc nhìn bốn cái xác chết nằm trong bụi cây.
- Chúng ta sẽ mang tất cả ngựa theo. Chúng ta cưỡi hai con và mỗi người dắt một con. Chúng ta sẽ giấu xác chúng vào hang, như thế sẽ trì hoãn được cuộc lùng sục của chúng được ít ngày. Sẽ không có con ngựa không người nào cưỡi trở về pháo lũy, như thế ít lâu sau chúng mới phát hiện ra sự vắng mặt của bốn tên này.
- Họ đội mũ sắt và quàng áo choàng quanh người và sau khi đã xóa mọi dấu vết, họ phóng ngựa lên đường phi nước đại.
Ba ngày sau khi bọn lính đồng đội của chúng, dân làng cho biết có nhìn thấy hai người phóng ngựa qua làng nhanh như bay, mỗi người dắt theo một con ngựa. Dân làng chẳng gọi, cũng chẳng ngăn họ lại. Làm sao một nông dân khốn khổ lại dám làm thế đối với các chiến binh cao quý kia? Chúng đã tìm ra bốn con ngựa ở chân dải núi Rif. Người ta quy tội cho bọn phỉ ở vùng này và cử một đội quân tiến sát vào sào huyệt bọn cướp để trừng trị chúng.