Angélique dần dần nhận ra rằng mình đã được bán cho một tên cướp biển. Tên này đã bỏ ra một số tiền bằng giá của một chiếc tàu và đoàn thủy thủ trên tàu để mua nàng. Nhưng chẳng qua là nàng chỉ được sang tay từ chủ này sang chủ khác. Từ nay số phận nàng là số phận của một người đàn bà đẹp được mọi người thèm khát. Nàng thét lên một tiếng như muốn trút hết nỗi kinh hoàng tuyệt vọng và ghê tởm của một kẻ bị người đời lừa gạt ruồng bỏ.
- Không... không bán! Không bán!
Nàng lao vào bọn vệ binh của Rescator đang vây lấy nàng, và đấm túi bụi nhưng chúng giữ chặt nàng và đẩy nàng ngã dúi dưới chân ông chủ. Nàng vẫn thút thít: “Không bán! Không!”.
- Các mệnh phụ Pháp có thói quen ăn mặc hở hang thế kia à? Bà hẵng đợi mặc xong quần áo đã nào - Giọng nói cay nghiệt của Rescator rề rề - Tôi đã sắm cho bà nhiều áo choàng lắm. Bà xem thích cái nào thì cầm lấy.
Mắt Angélique ngơ ngác nhìn cái dáng hình đen đen đang cúi xuống bên nàng, và nhận ra một thoáng cười khinh bỉ đằng sau chiếc mặt nạ đen. Bỗng Rescator cười phá lên.
- Đứng dậy! - Hắn vừa nói vừa đưa tay cho nàng.
Sau khi nàng đứ hắn vuốt những lọn tóc vàng phủ trên mặt nàng sang hai bên và hôn nhẹ vào má nàng như hôn một đứa trẻ thơ ngây.
- Bán à? Tất nhiên là không. Đêm nay bà là khách của chúng tôi, thế thôi. Bây giờ bà hãy chọn chiếc áo bà thích đi.
Hắn chỉ vào ba chú bé da đen hệt như trong truyện cổ tích, vừa mang đến cho nàng một chiếc áo lụa hồng, một chiếc áo gấm trắng và một chiếc áo xa tanh xanh cổ vịt có gắn ngọc trai.
- Bà phân vân à? Phụ nữ nào mà chả thế. Nhưng vì cuộc vui đang đợi ta nên tôi xin phép được khuyên bà. Theo tôi, bà nên chọn chiếc này - hắn nói, trỏ tay vào chiếc màu xanh cổ vịt - Thật lòng mà nói tôi đã chọn chiếc này cho bà vì tôi nghe nói người phụ nữ Pháp có đôi mắt màu xanh nước biển. Mặc chiếc áo này nom bà sẽ như một nàng tiên cá. Nó tượng trưng cho việc vớt bà hầu tước xinh đẹp khỏi mặt biển đầy sóng gió.
Nàng vẫn lặng thinh. Hắn nói tiếp:
- Tôi biết vì sao bà e ngại. Bà không hiểu nổi tại sao ở cái hòn đảo Crète xa xôi hẻo lánh này người ta lại có thể có những chiếc áo thuộc mốt mới nhất như ở Versailles. Thôi xin đừng bắt cái đầu xinh đẹp kia phải suy nghĩ nữa. Tôi có lắm trò lạ lắm trong cái túi xách này, bà có nghe nói rằng tôi là phù thủy không?
Cái mồm xệch sang một bên vẻ mỉa mai, thoáng hiện ra đằng sau chòm râu ngắn của hắn, đã cuốn hút được nàng. Một nụ cười buồn bã bỗng thoáng qua trên mặt nàng. Cái lối nói năng thủng thẳng của hắn gây cho nàng một cảm giác gần như sợ sệt. Mỗi khi hắn nói nàng cảm thấy lạnh ở xương sống, cứ đứng đờ người ra.
Hai chú nô lệ xúm lại giúp nàng mặc áo; chúng loay hoay mãi với nào là đăng ten, dải áo, nào là móc là khuy. Sự lóng ngóng của chúng khiến nàng sốt ruột, bèn tự tay làm lấy. Mọi cử chỉ của nàng không qua được mắt Rescator. Hắn cố nhịn cười đâm ra ho khùng khục.
- Chẳng gì bằng thói quen, cho dù mình đã nếm trải đủ điều - Hắn nói sau khi dứt cơn ho - Chết đến nơi cũng phải ăn mặc thật là đàng hoàng, đúng không nào? A, phụ nữ Pháp các bà là thế đấy. Thôi, bà hãy ngắm thử các đồ trang sức này đ
Một thị đồng mang đến một cái hộp nhỏ. Hắn cúi xuống chọn một chuỗi ngọc tuyệt đẹp rồi tự tay đeo vào cổ nàng. Khi hắn vén tóc nàng để cài chiếc khóa nàng cảm thấy ngón tay hắn dừng lại ở chỗ vết sẹo mà con mèo khủng khiếp đã để lại trên lưng nàng. Nhưng hắn chẳng nói gì, lặng lẽ giúp nàng đeo đôi khuyên vào tai.
Đằng sau hàng rào cảnh vệ, gian phòng mỗi lúc càng thêm ầm ĩ. Đám nhạc công và vũ nữ đã đến. Các mâm đầy ắp hoa quả và bánh kẹo được bưng ra.
- Bà có đói không? - Rescator hỏi - Bà dùng tí kẹo hạnh nhân nhé! Bà đã quen với kẹo nuga Ba tư chưa?
Nàng lặng thinh.
- Tôi biết bà muốn gì rồi. Lúc này bà chẳng thiết gì kẹo bánh đâu. Bà chỉ muốn khóc thôi.
Môi nàng mấp máy, nàng cảm thấy có gì nghẹn nghẹn ở cổ họng.
- Đừng - hắn nói - đừng khóc ở đây. Khi nào ở một mình với tôi bà tha hồ khóc. Chứ đừng khóc ở đây, trước mặt lũ phản đạo kia. Bà không phải là nô lệ. Bà là dòng dõi của một thập tự quân, đúng thế, bà hãy nhìn tôi đây.
Đôi mắt sáng quắc của hắn như xuyên thủng mắt nàng, khiến nàng lùi lại.
- Thế là tốt. Bây giờ nàng hãy soi vào gương xem. Đêm nay bà là nữ hoàng. Nữ hoàng của Địa Trung Hải. Bà hãy đưa tay đây.
Trong chiếc áo choàng lộng lẫy, tay đặt trên tay Rescator, Angélique bước xuống các bậc tam cấp của cái bục đấu giá ô nhục kia. Mọi người đều cúi chào hai người khi họ đi qua.
Rescator ngồi xuống bên cạnh vị đại diện của Đại quốc vương và mời Angélique ngồi bên phải. Các vũ nữ đung đưa những lớp voan mỏng dính theo điệu nhạc của dàn trống.
- Ta hãy dùng chút cà phê Candia - Rescator nói, rồi đưa cho nàng một cái tách s lấy ra từ chiếc bàn thấp trước mặt họ - chẳng gì tốt hơn cho một trái tim sầu muộn. Bà hãy thưởng thức hương vị thứ cà phê tuyệt diệu này.
Nàng cầm lấy tách cà phê và nhấm nháp. Nàng đã quen với loại cà phê này trên tàu Hermes và thấy thích cái vị đăng đắng của nó.
Tên cướp biển vẫn theo dõi nàng qua các khe hở của chiếc mặt nạ. Đây không phải là một chiếc mặt nạ bình thường. Nó dừng ở sống mũi và che ngang hai má, mà không giống như một chiếc mũ sắt chụp xuống đến tận môi. Nó ôm sát cái mũi chỉ chừa hai lỗ mũi. Angélique tin chắc chiếc mặt nạ đang che giấu bộ mặt kinh tởm. Làm sao một người đàn bà như nàng lại có thể ngồi yên để cho bộ mặt phủ nhung đen kia cúi xuống mặt nàng, trong khi nàng biết rõ bên dưới nó là những vết sẹo kinh khủng? Nàng rùng mình.
- Gì thế? Tên cướp nói, nhận ra phản ứng của nàng - Bà đang nghĩ gì thế?
- Tôi nghĩ là lưỡi ông bị cắt rồi.
Rescator ngả người ra phía sau và cười phá lên:
- Hừ, hắn nói - cuối cùng tôi đã nghe được giọng nói của bà. Chỉ có điều bà cho rằng xấu xa ô nhục đối với tôi thế vẫn là chưa đủ. A, kẻ thù của tôi đã không quên gán cho tôi thêm một điều sỉ nhục nữa. Nếu tôi cụt tay và gù lưng chắc họ khoái lắm. Và nếu có thể chết quách đi thì càng tốt. Tôi thì tôi cho rằng có một bộ mặt sứt sẹo như một cây sồi già là quá đủ. Đủ để chịu đựng gió mưa, sấm sét suốt trăm năm. Nhưng đội ơn Chúa, tôi vẫn còn cái lưỡi để hầu chuyện các bà. Tôi thừa nhận rằng tôi sẽ khốn khổ vô cùng nếu không thể sử dụng cái cơ quan phát ngôn đó để quyến rũ những sinh vật tuyệt vời, những viên ngọc quý này của tạo hóa.
Hắn hơi cúi về phía nàng, nói thủ thỉ như chỉ có hai người trong phòng. Nàng cảm thấy những tia mắt của hắn truyền hơi ấm lên cổ nàng.
- Thưa bà, bà hãy nói một điều gì nữa đi. Bà có một giọng nói cực kỳ mê li. Tôi thì không được như thế, tôi biết, giọng của tôi đã vỡ vào cái hôm tôi gọi to một cái tên. Thế là đi tong.
- Ông đã gọi ai vậy? - Nàng buột
Hắn chỉ tay lên trần, nơi khói hương đang nghi ngút.
- Allah. Thánh Allah trong Thiên đàng của Thánh. Xa xôi vời vợi. Giọng tôi vỡ nhưng đã đến được tai người. Người đã nghe tôi gọi và ban cho tôi điều tôi khẩn cầu: sự sống.
Nàng cho rằng hắn đang đùa giỡn nàng và cảm thấy bị sỉ nhục. Nhưng cà phê đã làm nàng phấn chấn trở lại. Thậm chí nàng còn hạ cố véo một tí bánh ngọt trên đĩa.
- Ở nhà tôi - hắn nói - tôi có thể thết đủ thứ sơn hào hải vị. Mỗi lần đi ghé thăm nước nào tôi cũng đều mang về một người rất rành nấu những món đặc sản dân tộc của họ. Khách quý của tôi muốn dùng gì tùy thích, để họ cảm thấy thoải mái như ở nhà mình.
- Trong nhà ông có… mèo không?
Tên cướp biển có vẻ ngạc nhiên. Nhưng hắn hiểu ra ngay và đưa cặp mắt đằng đằng sát khí nhìn d’Escrainville.
- Không, trong nhà tôi không có mèo, không có bất cứ cái gì có thể làm bà sợ hãi hay bực mình. Nhà tôi chỉ có hoa hồng, rất nhiều đèn… nhiều... và cửa sổ nhìn ra biển. Thôi ta hãy ra khỏi cái nơi giá buốt này, nó chẳng thích hợp với bà chút nào. Hẳn là ông bạn d’Escrainville đã phải khó nhọc lắm mới bắt được bà liếm gót giày ông chủ.
Angélique giật nảy người, nàng ném cho hắn một cái nhìn căm ghét. Hắn lại cười vang, ho rũ rượi và cuối cùng cất tiếng nói:
- Đấy, đấy là điều tôi đang mong đợi. Bà đã lại trở lại là bà Hầu tước kiêu hãnh, vĩ đại, mệnh phụ phu nhân nước Pháp cao ngạo và quyến rũ.
- Ước gì tôi lại trở thành bà Hầu tước - nàng thủ thỉ - theo tôi Địa Trung Hải không dễ gì thả con mồi của nó.
- Đúng thế. Địa Trung Hải lột bỏ mọi giả tạo ở bề ngoài con người. Nó đập tan mọi ảo tưởng nhưng hoàn lại bằng vàng ròng cho tất cả những ai có sức đương đầu với nó, và thách thức mọi sự man trá trên đời.
Làm sao hắn lại đoán được lúc này nàng chẳng mơ đến nước Pháp bao nhiêu, mà đang nghĩ tới cái khả năng vô vọng được trở lại với ánh sáng huy hoàng của cung điện Versailles với đầy đủ quyền uy của một người đàn bà mà cách đây mấy tháng vẫn còn lung lạc cả triều đình. Mọi thứ đối với nàng đều rất xa vời, rất huyền hoặc như thể bị lu mờ trước ma lực của phương đông.
Đột nhiên nàng lại chủ động tìm kiếm trong đôi mắt bí hiểm của tên cướp lời đáp cho câu hỏi của mình. Nàng băn khoăn tự hỏi người đàn ông ngồi cạnh nàng có cái sức mạnh gì mà chỉ bằng vài lời nói đã chiếm được hồn nàng? Đã bao ngày nay rồi nàng phải sống vật vờ trong đọa đày, ô nhục. Nay Rescator đã vớt nàng từ vực xoáy cuộc đời. Như một cái cây khô héo đang hút mạch nước mát lành, nàng đã hồi sinh và rũ bỏ tất thảy mọi thấp hèn ô nhục. Nàng ngồi thẳng ánh mắt nàng lấy lại được vẻ thanh thản ngày xưa.
- Một con người kiêu hãnh - hắn khẽ khàng nói - tôi thích bà như thế.
Nàng nhìn hắn như thể cầu xin một vị thần cứu mạng cho mình, song nàng không hề nghĩ rằng trong mắt nàng cũng chứa đựng cái nhìn khát khao của những ai có đủ mọi thứ trong tay muốn mở lòng ban phát.
Rescator lại nhìn nàng và nàng cảm thấy sức mạnh của hắn đã xoa dịu cơn căm giận trong lồng ngực phập phồng của nàng. Tan biến hết rồi những cái đầu quấn khăn, những bộ mặt đen nhẻm của bọn cướp dưới làn khăn lụa; tan biến hết rồi tiếng nhạc và giọng cười chát chúa; chỉ còn một mình nàng giữa đám người bị mê hoặc bên một người đàn ông tập trung vào nàng chẳng còn thiết đến xung quanh. Nàng hít thật sâu mùi hương từ quần áo hắn, cái mùi gợi cho nàng hương vị của những hòn đảo nàng đã ghé chân. Nó pha lẫn với mùi da thuộc của chiếc mặt nạ, mùi thuốc lá trong chiếc tẩu dài, mùi cà phê nóng từ hai tách sứ luôn được rót đầy.
Bỗng dưng nàng thấy mệt mỏi rã rời. Nàng buông một tiếng thở dài và nhắm mắt lại.
- Bà mệt rồi - hắn nói - Bà sẽ nghỉ trong lâu đài của tôi bên ngoài thành phố. Bà sẽ nằm trên sân thượng dưới vòm trời đầy sao, nhưng bà yên trí ông thầy thuốc người A rập của tôi sẽ cho bà uống một loại dược thảo an thần, và bà sẽ tha hồ mơ màng giấc điệp. Sóng biển dạt d và khúc nhạc từ chiếc đàn hạc sẽ ru bà ngủ. Bà thấy thế nào? Như thế có được không?
- Tôi nghĩ rằng - nàng thỏ thẻ - ông sẽ không phải là một ông chủ ác nghiệt.
Đôi mắt tên cướp biển lóe lên một tia sáng vui mừng.
- Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ như thế. Trước sắc đẹp của bà tôi sẽ chẳng ghìm mình được bao lâu. Nhưng tôi xin hứa là chỉ khi được bà chấp thuận. Tối nay tôi chỉ xin bà có mỗi một điều, đối với tôi là vô giá: bà hãy mỉm cười. Tôi muốn biết chắc rằng bà không còn buồn rầu và sợ hãi nữa. Hãy mỉm cười với tôi.
Đôi môi nàng hé nở, đôi mắt nàng ngời sáng lên.
Thình lình một tiếng gầm khủng khiếp át cả tiếng ồn khác. Và như một bóng ma màu đỏ, Hầu tước d’ Escrainville loạng choạng bước ra khỏi gian phòng mù mịt khói thuốc. Hắn vung lên lưỡi kiếm tuốt trần.
- Thế là mi đã chiếm được nàng rồi - Hắn gầm lên - Tên phù thủy đáng nguyền rủa kia - Nàng đã ngước nhìn mi với ánh mắt của tình yêu chứ không phải nhìn ta. Ta chỉ là Nỗi kinh hoàng chứ không phải là Phù thủy của Địa Trung Hải. Các người nghe đây, Nỗi kinh hoàng chứ không phải là phù thủy. Nhưng chuyện ấy không thể kéo dài mãi được. Ta sẽ giết mi.
Hắn đâm thẳng lưỡi kiếm về phía trước, Rescator đá chiếc mâm bay vào giữa hai chân của d’Escrainville rồi ném mạnh chiếc xamôva vào người tên này. Rồi thừa lúc d’Escrainville lảo đảo, Rescator nhảy lên rút kiếm ra. Hai lưỡi kiếm va vào nhau chan chát. D’Escrainville đánh như một kẻ mất trí. Họ di chuyển giữa những hàng mâm, dẫn đến tận chân bục. Bị dồn vào tường, d’Escrainville phải nhảy lên bục, đám vũ nữ chạy toán loạn la hét ầm ĩ.
Đây là cuộc đấu một mất một còn. Hai người đều vận dụng thành thạo đường kiếm của mình. Bọn hầu Malte không dám can thiệp. Trước đó Rescator đã lót tay chúng mỗi đứa hai chục sequin và một túi thuốc lá Mỹ do đó một sự im lặng trang nghiêm ngự trị gian phòng trong khi mọi người có mặt đang sốt ruột chờ đợi kết cục.
Cuối cùng Rescator đâm trúng cổ tay đối phương khiến hắn bị ri kiếm. Hắn giận điên sùi cả bọt mép. Erivan liều mạng lao tới ôm ngang eo hắn và lôi hắn ra giao cho Coriano.
- Thật đáng tiếc - Rescator vừa nói vừa tra kiếm vào bao.
Đoạn hắn giơ hai tay lên.
- Đêm vui kết thúc - Hắn thét lên.
Hắn nghiêng người hết chào bên phải rồi lại chào bên trái, chúc mừng bằng tiếng Thổ, Ý, Tây Ban Nha. Khách khứa lịch sự kéo nhau ra khỏi phòng.
Rescator trở lại chỗ Angélique. Một lần nữa hắn cúi rạp xuống, chiếc lông đen cắm ở mũ quệt đất.
- Mời bà theo tôi.
Lúc đó nàng sẵn sàng đi với hắn đến cùng trời cuối đất. Nàng không còn nhận ra ngôi vườn mà chỉ cách đây mấy tiếng nàng đã đi qua trong tâm trạng nơm nớp lo sợ.
Tên cướp choàng chiếc áo lịch sự của mình lên vai nàng.
- Đêm hơi lạnh, nhưng mùi thơm dễ chịu quá.
Trên quảng trường trước lâu đài một con bò đang quay trên lò than lớn. Các gương mặt hân hoan của dân chúng ngời sáng lên trong ánh lửa. Từ các ngả đường Candia vang lên khúc hát của bọn hải tặc ca ngợi rượu nho. Thoáng nhìn thấy Rescator mọi người tung hô nhiệt liệt.
Một quả pháo hoa dài màu xanh được bắn lên từ phía sau mái nhà cao và nở tung thành muôn ngàn tia sáng rực rỡ.
- Xem kìa, pháo hoa.
Rescator là người đầu tiên linh cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. Hắn tách khỏi Angélique và chạy về phía pháo lũy cao ngất trên thành phố. Bầu trời mang một màu hồng nhạt.
Nhìn thấy một vệt sáng di động, bọn lính canh lao về phía pháo lũy. Chuông kéo liên hồi. Một tiếng kêu đồng thanh bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau vang khắp phố phường: Cháy!
Đám người chạy toán loạn gạt Angélique sang bên đường. Nàng phải bò toài trên đá cuội để tìm chỗ ẩn nấp trong một khuôn cửa. Bỗng nhiên một bàn tay chạm vào người nàng:
- Nhanh lên! Nhanh lên!
Nhìn thấy bộ mặt ranh mãnh của Vassos Mikoles nàng sực nhớ lại lời Savary: “Khi ra khỏi bastistan một pháo hoa xanh sẽ báo hiệu...”
Ban chiều nàng đã cầu xin lão cứu mình khỏi tay kẻ mua nàng và lão đã giữ lời hứa, nhưng giờ đây nàng đứng ngây như phỗng. Trái tim nàng lạnh giá và nàng hoàn toàn không nhúc nhích được. Anh chàng người Hy lạp bé nhỏ luôn miệng nói: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Cuối cùng nàng buộc lòng theo anh ta. Hai người chạy xuyên qua các phố hẹp đến tận bến cảng, bị cuốn vào dòng người cuồn cuộn. Một cảnh hỗn loạn chưa từng có đã xảy ra. Các chú mèo lông dựng lên, vừa gào vừa nhảy qua hàng lan can ở các ban công, giơ vuốt ra như bầy quỷ sứ. Mọi người đông thanh kêu lên: Thuyền cháy.
Khi Angélique và Vassos Mikoles chạy đến bến cảng cạnh tháp Thập tự quân, nàng chợt hiểu rõ đầu đuôi. Chiếc thuyền của d’Escrainville rực lửa như một ngọn đuốc. Các thanh gỗ đang cháy dở rơi như mưa xuống các thuyền lân cận. Chiếc ga lê của tên Đan Mạch phản đạo đang bốc cháy. Nhiều đám cháy khác tiếp theo, lan rộng trước gió nồm, và trong cái biển lửa ghê rợn ấy, Angélique thoáng nhìn thấy tàu Xêbéc của Rescator. Lửa đã bén đến mũi tàu và đoàn thủy thủ đành bó tay tháo lui trước các đám khói đen ngột ngạt.
- Savary!
- Tôi đợi bà nãy giờ - Savary nói giọng trách móc - sao lại nhìn hướng ấy, thưa bà? Nhìn đằng kia kìa!
Trong bóng tối của cổng tháp Thập tự quân mà người gác đã bỏ chạy về phía đám cháy, lão trỏ một chiếc thuyền con đang dong buồm sắp rời bến. Nó hầu như khuất hẳn trong bóng tối, chỉ thỉnh thoảng hoặc một vài ánh lửa đỏ rực từ đám cháy chiếu sáng những bộ mặt căng thẳng của các nô lệ bỏ trốn chúc nhau trên boong, và của các thủy thủ đang ráng sức chèo thuyền ra. Đó là chiếc thuyền của Vassos Mikoles và chú bác của anh ta.
- Nhanh lên!
- Nhưng, còn đám cháy, Savary…
- Đó là ngọn lửa Hy Lạp - ông lão loắt choắt thét lên nhảy tưng tưng vì kích động - cuối cùng ta đã châm được ngọn lửa bất diệt. Chúng bay cố mà dập tắt. Đó là bí mật cổ xưa của Byzantium; mà ta là người tìm lại được!
Lão nhảy nhót tung tăng như một chú quỷ lùn vừa thoát khỏi địa ngục. Vassos Mikoles ẩy lão xuống thuyền.
Angélique bước xuống chiếc thuyền ba buồm vừa lúc thuyền rời bến. Các người đánh cá cố lẩn vào trong bóng tối của mũi đất, nhưng ánh lửa cay nghiệt đang lan dần theo họ khắp nơi. Đứng trên đuôi thuyền Savary khoái trá ngắm nhìn đám người ô hợp đang chạy nháo nhác như bầy kiến vỡ tổ.
- Tôi sục vào những chỗ hiểm yếu của thân tàu gale - lão giải thích cho nàng - Trong suốt chuyến đi khắp các đảo ngày nào tôi cũng chui vào kho hầm và chuẩn bị các thứ sẵn sàng. Rồi đêm nay tôi tưới chất maumie cả trong lẫn ngoài. Như thế độ bốc của nó tăng gấp nghìn lần. Đám cháy lan nhanh như bão táp…
Bên cạnh lão, Angélique đứng lặng người không nói nên lời. Savary im bặt. Lão nâng chiếc ống nhòm lên.
- Lão già làm gì thế? Lão điên rồi sao? - Họ nhìn thấy bóng dáng của Rescator trên đuôi tàu Hải bằng. Các thủy thủ Maroc đã cắt các dây cáp và chiếc Xêbéc đang dạt ra xa trung tâm đám cháy nhưng vẫn bị bắt lửa. Các ngọn lửa trên boong vút cao lên và to dần. Rầm néo buồm gãy gục. Rồi một tiếng nổ động trời.
- Kho đạn - Angélique thì thào.
- Không.
Vẫn nhảy múa reo hò, Savary giẫm cả đôi giày nặng trịch lên chân nàng. Vassos Mikoles cố khuyên lão bình tĩnh lại nhưng vô ích.
- Đám khói trắng trên mặt nước kia - Savary hét lên - Cái gì thế? Cái gì thế?
Một khối đặc màu vàng tuôn từ bụng con tàu đang loang ra trên mặt nước. Chẳng mấy chốc nó bao lấy chiếc tàu gần đến tận đỉnh cột buồm. Nó dập ánh lửa và tàu Xêbéc biến mất sau một vòng khói khổng lồ.
Xa xa, bến cảng vẫn còn rực lửa, đang nhỏ dần. Những người Hy lạp vẫn ráng sức chèo. Sau đó họ kéo chiếc buồm tam giác lên, và chiếc thuyền nhấp nhô trên sóng biển.
Savary hạ ống nhòm xuống.
- Điều gì đã xảy ra? Tuồng như anh chàng kia đã dùng phép thần dập tắt ngọn lửa trên tàu.
Trong khi ông lão mải suy ngẫm về điều bí hiểm đó con trai lão lặng lẽ biến vào bên trong khoang thuyền. Không rõ vì sao Angélique cũng có cái ảo giác đó.
Giờ đây hầu như chẳng nhìn thấy Candia đâu nữa trừ một ánh đỏ phản chiếu trên mặt nước. Đột nhiên, nàng nhận thấy chiếc áo choàng của Rescator vẫn vắt trên vai nàng. Một nỗi buồn vô cớ tràn ngập trong lòng nàng. Nàng vục mặt vào hai bàn tay thổn thức.
Người đàn bà cạnh nàng khẽ chạm vào cánh tay nàng:
- Bà làm sao thế? Được tự do bà không vui sao? Bà ta nói tiếng Hy Lạp, nhưng Angélique vẫn đoán được.
- Tôi không biết - nàng nói trong tiếng nấc - Tôi không biết, ôi, tôi không biết.
Vừa lúc đó cơn bão ập đến.