Chương 118: Chương 28

Trong phòng khách lớn, Angiêlic hỏi xem triều đình đang chờ để đón nhân vật nào. Toàn thể triều thần đều diện ngất trời, nhưng không ai biết được là nhân dịp gì.Một bà quý tộc nói:

- Chỉ biết chắc chắn là có một đoàn sứ thần nước ngoài. Nhà vua đã cho triệu tất cả các nhà quý tộc nước ngoài đến dự. Kìa, hãy nhìn xem, nhân vật có bộ ria dữ tợn kia đang nhìn bà chằm chằm đấy. Ông ta làm tôi chết khiếp! Angiêlic quay đầu như một cái máy về phía bà kia chỉ, và nhận ra Hoàng thân Hungari Racôcdi, người mà nàng đã gặp ở Xanh-Măngđê. Ông ta vội đi qua khoảng trống khá rộng của hành lang lớn để đến cúi chào nàng. Hôm nay ông ta ăn mặc chỉnh tề như một nhà quý tộc giàu có, mang tóc giả và giày gót đỏ, nhưng không đeo gươm mà giắt một con dao găm có chuôi trạm trổ, đính những viên đá quý màu xanh thẫm và vàng rực.

- Bà chúa tiên đây rồi! - Ông ta nói với vẻ hết sức vui mừng. - Thưa phu nhân, xin dành cho tôi vài phút trò chuyện được không ạ?

Nàng đi theo ông ta đến một khung cửa sổ gần đấy, mắt không rời khỏi những viên ngọc màu xanh thẫm đính vào chuôi con dao găm.

- Con dao găm của ông đẹp quá.

- Đó là thứ duy nhất còn sót lại với tôi trong cả cái khối của cải của tôi trước kia. Chỉ còn sót lại con dao găm ấy với con ngựa Hôxpađa trung thành của tôi mà thôi.

- Thế ngài có chuyện gì định nói với tôi, thưa Hoàng thân?

- Không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ muốn được ngắm bà một lát thôi mà. Tách bà ra khỏi đám đông lắm điều kia được bà ở bên cạnh một mình tôi thôi.

- Tham vọng ngài lớn đấy, thưa Hoàng thân.

- Bà mỉm cười thật dễ dàng, tôi đã nhận thấy điều này. Thật ra, cũng chẳng có mấy chuyện đáng làm ta mỉm cười. Hôm nay bà đến đây làm gì vậy?

Những lời lẽ của người nước ngoài luôn có một khía cạnh gì bất ngờ, khiến nàng hơi ngại.

- Nhưng... tôi là phu nhân danh dự trong triều đình. Nhiệm vụ của tôi phải có mặt ở điện Vecxây trong những dịp trọng thể. A, mà hôm nay, Ngài có biết người ta đang chờ đón vị khách quý nào đây không?

- Tôi không rõ. Tôi đã được Đức vua cho triệu vào triều hôm nay. Tôi hy vọng được có một buổi yết kiến Người...

- Vua đã tiếp Ngài lần nào chưa?

- Nhiều lần rồi chứ. Đức vua của bà là một người bạn bề trên. Người sẽ chi viện cho tôi để giải phóng tổ quốc mình.

Angiêlic đưa mắt nhìn quanh nàng. Đám quan khách mỗi lúc một đông thêm. Tấm áo dài màu ngọc bích của nàng mặc lúc này thật là thích hợp. Chú bé Aliman - một thiếu niên lai đen mà nàng đã mua làm người theo hầu - bắt đầu toát mồ hôi vì phải nâng cái áo khoác thêu hoa bằng những sợi chỉ bạc. Nàng bảo chú tạm thời buông tay ra một lúc cho đỡ mỏi.

Nàng hỏi tiếp Racôcdi:

- Tôi phân vân, không biết chúng ta tụ tập đông đủ thế này là để chào mừng khách quý nào đây. Có người bảo là đoàn sứ thần Mạc Tư Khoa thì phải? Vị khách Hungari biến s đôi mắt khép lại thành hai vệt đen rực ánh căm thù:

- Đoàn sứ thần từ Mạc Tư Khoa đến ư? Không khi nào tôi lại chấp nhận chuyện phải đứng nhìn, ở cách mình có vài bước, những kẻ đã giày xéo đất nước tôi.

Racôcdi lắc đầu buồn bã và nói tiếp:

- Than ôi! Sao mà họ thờ ơ, họ xa vời với những mối lo âu của nhân dân Hungari chúng tôi, những dân tộc lớn ở phương Tây mà chúng tôi đặt bao nhiêu hy vọng.

- Đức vua hiểu những mối lo nghĩ của các ông, tôi tin chắc như vậy. Người thông hiểu mọi chuyện liên quan đến các quốc gia trên thế giới.

- Nhưng người đem đặt mọi chuyện đó lên bàn cân những tham vọng của mình. Hai người tiến lại gần đám đông chuyển động, báo hiệu một vị khách trọng yếu vừa đến.

Với hai sĩ quan của Đức vua mặc đồng phục ngày lễ mở đường, tiến vào trước tiên là công chúa Angriet, phu nhân của Đức ông Hoàng đệ, khoác tay một vị quý tộc tuổi độ lục tuần bụng phệ, quần áo đính đầy kim cương, sau đó là ngài Hoàng đệ với công tử Loren mà ngài sủng ái, tiếp đến là nhiều vị chức sắc nhà thờ, trong đó có vị khâm mạng của Giáo hoàng. Thấy đoàn khách danh dự vào gần, ông hoàng Hungari giơ cánh tay phải lên cao rồi đặt bàn tay vào trán để chào, sau đó mới cúi chào kiểu cung đình.

Nhân vật cao cấp nhất vừa vào dừng lại, ông ta cất tiếng nói rất sẽ:

- Ủa, Hoàng thân, bây giờ ông lại chào ta ư?

- Vâng, tâu Hoàng thượng, tôi chào không phải một bạo chúa, m là một con người đã biết từ bỏ mọi cái trên đời. Gương mặt ông già tối sầm và đanh lại:

- Đúng thế. Ta đã từ bỏ những con người ở thế gian với mọi sự tranh giành của họ. Vì vậy, chỉ nên gọi ta là Ngài linh mục.

Đoàn người lại tiếp tục bước lên và đến đứng ở quãng trong cùng của phòng lớn. Chàng thanh niên Hungari quay về Angiêlic.

- Số mệnh mới kỳ lạ chứ! Trước kia con người kia là kẻ thù ác liệt nhất của tôi, nay thì đã chẳng còn gì nữa. Đó là Cadimia, vua Ba Lan cũ. Ông ta vừa thoái vị, sau khi bà vợ là Hoàng hậu Mari Gongdagơ qua đời.

- Tại sao ông gọi ông vua đó là kẻ thù?

- Bởi vì người Ba Lan luôn luôn đòi chiếm nước Hungari đau khổ của chúng tôi. Vì nước tôi là miếng đất quá phì nhiêu với châu thổ sông Đanuýp toàn là đất bồi đen cực kỳ màu mỡ. Bao nhiêu kẻ láng giềng dòm ngó và muốn cắt xén miếng đất của chúng tôi, nước Đức và nước Áo, cả người Thổ Nhĩ Kỳ, người Ba Lan và người Ucren được đám người Mạc Tư Khoa xúi giục. Tôi đã tham gia đánh đổ bọn vua chúa Hungari câu kết với bọn thù địch bên ngoài. Bây giờ tôi muốn bảo tất cả bọn kẻ thù bên ngoài kia: “Cút đi!”.

Đúng lúc đó, quan Đại thần nội điện Giexvrơ hiện ra ở cửa phòng khách lớn và dõng dạc thông báo:

- Thưa quý ngài, Hoàng thượng ra triều!

Người ta nghe thấy tiếng những ngọn giáo của đám lính thị vệ đập mạnh xuống sàn nhà, rồi đến tiếng chân bước vững chắc và từ từ của vị Vua trẻ tuổi đến gần.

Khi Vua hiện ra, tất cả các vị quý tộc đều lặng lẽ cất mũ và cúi chào, còn các phu nhân thì quỳ gối chào theo nghi lễ.

- Trẫm cảm ơn các Phu nhân và các quý ngài, - Vua Luy 14 nói - Đã có mặt đông đủ theo yêu cầu của trẫm. Như vậy chúng ta có thể long trọng chào mừng tình hữu nghị với đất Ba Lan vinh quang vốn có nhiều quan hệ gần gũi với lịch sử đất nước chúng ta.

Nói xong, Đức vua bắt đầu tiến lên cùng với vua Ba Lan Cadimia ở bên phải và Hoàng hậu ở bên trái người. Sau đó đến Hoàng đệ Ooclêăng và phu nhân cùng Hoàng thân Côngđê. Các phu nhân danh dự đi sau do bà Môngtexpăng dẫn đầu, và tiếp đó là toàn thể các triều thần kéo đi diễu hành, tuy kém trật tự nhưng trông đẹp mắt.

- Chưa biết Đức vua còn dành cho ta điều bất ngờ gì nữa đây? - Một phu nhân thì thầm đằng sau chiếc quạt của mình.

Hoàng thân Racôcdi vẫn đứng bên cạnh Angiêlic. Bỗng ngài Brien, một cận thần của Đức vua rẽ đám đông quan khách đi ngược chiều đến hớt hải nói:

- Thưa Hoàng thân, Hoàng thượng khẩn thiết yêu cầu ngài lên đứng ở hàng đầu.

- Tôi xin đi theo ông. - Racôcdi hài lòng đáp.

Angiêlic nhân cơ hội ấy lén theo ông hoàng này cũng được đứng ở trong những hàng đầu. Đoàn quan khách đã dừng lại ở giữa hành lang lớn. Và đúng lúc đó, từ tít chân cầu thang bằng đá cẩm thạch, nổi lên tưng bừng một thứ âm nhạc lạ tai giữa những tiếng trống đánh nhịp trầm trầm.

Từ hai bên cầu thang xuất hiện những nhạc công mặc áo dài màu sặc sỡ, đầu đội mũ lông thú, tay gẩy những cây đàn ghita hình tam giác có ba dây hoặc những đàn măngđôlin tròn. Rồi xuất hiện một đoàn người khác thong thả trèo lên các bậc thang gác, giữa những tiếng trầm trồ của các quan khách. Mọi người thán phục trước những bộ y phục lộng lẫy, bằng vóc và bằng nhung, có thêu bằng kim tuyến và chỉ bạc. Các phu nhân thì sợ hãi ngắm các bộ râu đen, hung hay bạc phơ, nhưng tất cả đều rất dài, tạo nên cho các vị khách một vẻ dữ tợn. Những bao gươm họ đeo ở thắt lưng đều đính những viên ngọc rất to. Đằng sau đoàn khách, những tên đầy tớ tiến lên thành bốn hàng dọc, bưng các tặng phẩm. Có những tấm da gấu nặng phải ba người khiêng, và những tấm thảm khổng lồ cuộn tròn nặng tới sáu người khiêng.

Angiêlic đưa mắt nhìn hoàng thân Racôcdi, muốn hỏi xem đó là đoàn khách nào. Nàng thấy ông ta đứng trơ trơ như đá:

- Bọn người Mạc Tư Khoa tới! - ông ta thốt lên đầy vè hoang mang.

Rồi ông hoàng nắm lấy cổ tay nàng và siết chặt làm nàng đau điếng. Ông ta cúi xuống gần nàng:

- Bà có biết người trưởng đoàn ở giữa đám khách kia là ai không? Đây là Đôrơchencô, lãnh chúa Côdắc xứ Ucren, kẻ xâm lược đã vào Buđapext đầu tiên.

Nàng nhận thấy ông hoàng Hungari giận run lên bần bật:

- Sự xúc phạm này... là không gì có thể xóa nhòa đi được. - Ông ta thốt lên, mặt tái mét.

- Thưa Đức ông, tôi van xin ông chớ có gây chuyện tai tiếng. Xin đừng quên là Ngài đang ở triều đình nước Pháp.

Ông ta không nghe thấy nàng nói, mắt cứ nhìn trừng trừng đoàn khách vừa vào. Bỗng nhiên, ông ta lùi ra và biến mất trong đám đông những nhà quý tộc Pháp. Angiêlic thở dài nhẹ nhõm: nàng rất sợ ông hoàng nóng nẩy kia gây chuyện lôi thôi khiến Đức vua nổi giận.

Đoàn khách Mạc Tư Khoa cứ đi ba bước lại dừng và cúi gập người xuống chào theo kiểu phương Đông. Cử chỉ lễ độ nhún nhường ấy trái ngược hẳn với con mắt kiêu hãnh của họ. Angiêlic có ấn tượng về sức mạnh được che giấu như ở những con thú rừng lớn, đã được chinh phục nhưng vẫn sẵn sàng chồm lên tiến công và nàng thấy sởn tóc gáy. Nàng đưa mắt nhìn Đức vua, và nhẹ cả người thấy Vua vẫn hoàn toàn bình thản và uy nghi như thường ngày. Ngài Pôngpon thạo tiếng Nga tiến ra làm phiên dịch. Đoàn đại biểu nói những lời chào mừng theo tục lệ rồi dâng lên Vua những tặng phẩm mang đến từ nước Nga xa xôi. Đó là những tấm da gấu từ vùng núi Uran, những tấm da hải ly, một tấm chăn da cừu khổng lồ vùng bờ biển Caxpien, trà xanh nhập từ Trung Quốc, những châu ngọc, những tấm thảm lông, những hàng tơ lụa màu vàng tươi hay đỏ rực không bị phai dưới nắng, một khối vàng nguyên chất vùng hồ Bancăng.

Đoàn đại biểu Mạc Tư Khoa lại tâu lên rằng: được biết Đại vương say mê những con thú hiếm, họ có mang theo một đôi dê của cao nguyên Pania có lông tuyệt mịn để làm khăn quàng thật ấm, đặc biệt có một con hổ trắng vùng Xibêri, loại hổ này cực kỳ hiếm, nó vốn là chúa sơn lâm vùng thảo nguyên băng tuyết. Lời giới thiệu này làm cho cả triều đình cực kỳ phấn khởi. Người ta vội dẹp các tặng phẩm sang một bên, mở một lối đi xuống cầu thang để cho cả triều đình theo sau Đức vua và trưởng đoàn sứ thần Mạc Tư Khoa tiến ra cầu thang xem con hổ trắng.

Đúng lúc này, nổ ra sự kiện bất ngờ. Một con vật kỳ lạ, đen sì như ở địa ngục vọt lên, một con ngựa thấp nhỏ bờm và lông dài như tóc một phụ nữ, lông lá đến tận móng, đột nhiên xuất hiện ở những bậc thềm trên cùng. Nhà quý tộc trên lưng ngựa đứng thẳng trên bàn đạp và thét lên một câu gì đó bằng tiếng nước ngoài rồi nhắc lại bằng tiếng Nga và tiếng Pháp:

- Tự do muôn năm!

Cánh tay ông ta vung lên. Con dao găm được phóng vút ra xé không khí và cắm phập xuống sàn, ngay trước chân người lãnh chúa Côdắc xứ Ucren. Rồi người kỵ sĩ giật cương cho ngựa quay vòng lại và phóng xuống chân cầu thang mất hút.

- Quá sức tưởng tượng, ông ta phóng ngựa đến rồi lại phóng đi! Phóng nước đại trên cầu thang!

Các quan khách người Pháp chỉ còn biết trầm trồ trước kỳ tích của nhà kỵ sĩ. Còn đoàn sứ thần Mạc Tư Khoa thì chăm chú nhìn con dao găm với vẻ bí hiểm. Đức vua nói với ông Pôngpon bằng một giọng từ tốn: cung điện của Người mở rộng cửa cho dân chúng bởi vì dân chúng có quyền được thấy mặt các vị vua chúa dìu dắt họ. Ngoài ra, Vua còn đón tiếp những khách thăm người nước ngoài nữa. Mặc dù cảnh sát hoàng gia làm việc mẫn cán, lòng hiếu khách của Đức vua đôi khi cũng phải trả giá bằng một sự kiện không hay như vừa rồi. Có những tên điên dại, những kẻ cuồng tín mà người ta khó lòng phòng ngừa trước được những ý đồ ngông cuồng có thể lao mình vào những hành động điên khùng mà không thể hiểu được lý do. Nhờ Chúa phù hộ, chuyện xảy ra không đến nỗi nghiêm trọng. Thủ phạm sẽ bị truy nã, sẽ tìm ra được và bị tống giam. Nếu hắn điên, thì sẽ giam ở Bixextrơ, còn không thì người ta sẽ đem treo cổ hắn! Chẳng sao cả!

Đoàn khách Mạc Tư Khoa nhận xét với một giọng kiêu căng rằng tên đàn ông ấy đã hét lên bằng tiếng Hungari, và họ hỏi tên anh ta là gì? “Họ không nhận ra ông ta, lạy Chúa!”, Angiêlic nghĩ thầm. Nàng run rẩy lo ngại, hai hàăng va lập cập. Chung quanh nàng, người ta thấy câu chuyện chỉ có hơi tức cười mà thôi. Tuy nhiên con dao găm vẫn còn sờ sờ ở kia, mà chẳng có ai buồn nhúc nhích cả.

Sau cùng, một vật gì nho nhỏ, màu hồng và xanh lá cây sặc sỡ như loài chim ngoài hải đảo, bay vút đến, và con dao biến mất. Chính chú bé Aliman đã theo một hiệu lệnh của Angiêlic, phóng ra đánh cắp con dao. Đoàn khách tiếp tục đi xuống cầu thang và ra sân lâu đài: ở đây con hổ chúa vừa gầm gừ vừa đi vòng quanh trong cái cũi khổng lồ đặt trên một cỗ xe có bốn con ngựa kéo. Bằng những nghi thức trọng thể, người ta đưa con hổ đến vườn thú, ở cuối con đường của Đức vua. Tại đây, con bạch hổ Xibêri này sẽ là bạn láng giềng của một chú sư tử vùng Numiđi, quà tặng của quốc vương Marốc, và hai chú voi Ấn độ. Lúc trở về cung điện, Đức vua mời quan khách thưởng ngoạn các khu vườn của Ngài.

Angiêlic không được mời tham dự chuyến đi Phôngtenơblô. Ngược lại, nàng không được quên rằng Đức vua đã dặn nàng đến an ủi Đại công nương. Nàng liền trở về Pari. Trên cỗ xe, nàng rút con dao găm của ông hoàng Hungari cất trong người ra ngắm nhìn, nửa lo ngại nửa bằng lòng. Nàng hài lòng đã khéo lấy trộm được thứ vũ khí này. Con người nổi loạn kia có lẽ chỉ có nàng là người bạn độc nhất ở vương quốc này, ông ta không đáng tội để con dao ấy rơi vào những bàn tay thù địch.

Thấy hai tiểu thư Gilăngđông tùy tùng của mình ngồi cạnh cũng chăm chú nhìn con dao găm, nàng hỏi họ có biết số phận người cưỡi con ngựa nhỏ ấy nay ra sao không.

Hai cô gái trở nên sôi nổi hơn và nói: người nổi dậy ấy không bị bắt. Sau khi phóng ngựa từ trên đỉnh cầu thang xuống, người ta trông thấy ông ta phi nước đại về phía rừng rậm. Những lính thị vệ được tung ra đuổi theo đều trở về mặt tiu nghỉ

“Ông ta đã chạy thoát! Càng tốt!” Angiêlic nghĩ thầm.

Luy 14 đã chơi trò mèo vờn chuột. Ông ta ưa thử thách xem đám nô lệ của mình lưng có mềm không. Bây giờ thì ông ta đã hiểu rõ hoàng thân Racôcdi không phải là hạng người đó. Và cả Lôdăng nữa. Liệu ông ta trốn đi đâu nhỉ? Đến đâu mà chẳng bị phát hiện vì con ngựa thấp bé hoang dã của mình.

Về đến Pari, sự cô quạnh của tòa biệt thự xinh đẹp và căn phòng vắng vẻ làm Angiêlic bứt rứt không chịu nổi: tâm trạng này gần đây luôn luôn ám ảnh nàng. Nàng ưa đến Vecxây hơn, giữa tòa lâu đài mênh mông ít khi chìm trong giấc ngủ im lìm: đêm khuya ở đây dường như vẫn còn rì rào những mối tình say đắm với những âm mưu, thủ đoạn. Ở đây mỗi con người là một bộ phận của tổng thể. Không có người nào bị bỏ mặc đơn độc với số phận của riêng mình.

Thế tại sao nàng không được mời đi dự cuộc dạo chơi ở rừng Phôngtenơblô? Vua có ngại làm phật ý bà Môngtexpăng không? Vua muốn gì ở nàng? Bàn tay không thương tiếc và thâm hiểm của Đức vua đang lái nàng đến số phận nào đây? “Cô sinh ra cho một cuộc sống như thế nào đây, cô em Angiêlic?”