Chương 117: Chương 27

Rồi Đức vua nở một nụ cười, và lần đầu tiên nàng có ấn tượng rằng trái tim kiêu hãnh kia có một rung động khác lạ: sự dịu dàng.

- Thôi được, - Vua nói giọng kiên quyết - Trẫm muốn trò chuyện thêm với phu nhân, nhưng sẽ không làm cho phu nhân chết rét đâu. Vua bắt đầu cởi cúc trên tấm áo chẽn bằng nhung dày của mình, cởi áo ra và khoác lên vai nàng. Nàng cảm thấy hơi ấm đàn ông bao bọc lấy người nàng, phảng phất hương thơm của a irit mà vua ưa thích. Bàn tay Đức vua đặt áo lên vai nàng cũng để lại một cảm giác nóng ấm. Đức vua đến quỳ gối trước lò sưởi, và chẳng câu nệ chút nào, Người xếp đặt lại những thanh củi và cời than hồng ra cho lửa cháy bùng lên. Vua nói như để thanh minh.

- Để cho Bôngtăng được nghỉ ngơi một chút, và Trẫm cũng không muốn bất cứ người nào khác biết câu chuyện kín đáo ở đây.

Người đứng lên và phủ bụi hai bàn tay. Mặc vẻn vẹn một chiếc áo sơ mi với một chiếc gilê dài may khéo làm nổi bật thân hình vạm vỡ. Đức vua có dáng dấp một thanh niên thị dân bình thường. Angiêlic chợt nhớ lại là trong cuộc đời niên thiếu, Ngài đã từng trải qua những cảnh ngộ thăng trầm đôi khi khá túng thiếu. Phải chăng hồi đó, ông vua con nít đi tất thủng ấy đã học cách nhóm lửa lên để sưởi cho ấm?

Đôi mắt Angiêlic nhìn vua với vẻ đã khác khi trước. Vua nhận thấy và mỉm cười.

- Trong vài giờ lúc đêm khuya, ta có thể gác lại một bên những quy định lễ nghi. Lễ nghi đúng là một kỷ luật bắt buộc đối với những ông vua và đối với mọi người xung quanh. Nhưng đêm khuya cho trẫm nơi ẩn náu cần thiết. Và trẫm ưa được đôi khi tìm thấy lại khuôn mặt của chính mình. - Đức vua dừng lại và đưa hai bàn tay lên hai thái dương.- Ban đêm, trẫm có thể lại là một người như mọi người... - Vua nói tiếp - Trẫm ưa đến phòng nhỏ này để làm việc trong yên tĩnh. Và để suy nghĩ, để có thể vươn vai ngáp dài hay trò chuyện, hỏi han mấy con chó săn, để có thể nói mà không phải kính cẩn lắng nghe và ghi nhớ từng lời...

Vua dừng lời. Đứng trước mặt nàng. Người tựa vào bàn tay trong tư thế thư giãn, hai chân hơi bắt chéo vào nhau.

- Trẫm ưa con mắt nhìn của phu nhân. - Đột nhiên vua cất lời. - Một phụ nữ mà nhìn một người đàn ông với c mắt đó thì mang lại cho anh ta bao nhiêu lòng can đảm và tự hào. Nhưng thôi, trẫm đã lạm dụng sự chăm chú và lòng kiên trì của bà. Thật ra, ta muốn có bà ở bên cạnh để nói chuyện, chính vì bà biết cách lắng nghe một cách tuyệt vời. Tất nhiên, ai mà chả nghe vua nói. Đúng là mọi người đều im lặng khi vua nói. Nhưng bà, bà lắng nghe với cả tấm lòng mình, với toàn bộ năng lực trí tuệ của mình và với một tinh thần khao khát tìm hiểu. Điều đó là quý giá đối với trẫm, nó có thể giúp cho trí tuệ của ta hoàn chỉnh. Nhưng thôi, trẫm không muốn giữ bà lâu thêm nữa.

Đứng đằng sau cánh cửa, kín đáo, Bôngtăng ngủ trên chiếc ghế dài, giấc ngủ nhẹ, chập chờn của những người hầu việc. Ông ta nhanh chóng tỉnh giấc và hướng dẫn Angiêlic quay về, đi ngược lại con đường quanh co khi trước. Trước khi chia tay, nàng trao lại cho người hầu cái áo khoác của Vua.

Khi nàng quay vào phòng mình, cây đèn nến nàng để lại đang lụi dần. Nằm co người trong đống chăn, nàng chưa ngủ ngay được. Nàng như vẫn còn nghe thấy bên tai tiếng nói du dương, hơi chậm rãi của Đức vua. Tiếng nói êm nhẹ ấy cứ ám ảnh mãi tâm trí nàng, nó chế ngự nàng mạnh mẽ hơn là những cái hôn của Đức vua.

Vừa trò chuyện, họ vừa đi vào trong nhà, vào phòng khách, nơi đã được xếp đặt và trang hoàng theo kiểu phương Đông. Rèm cửa phòng khách vừa buông xuống, vị Đại sứ liền lại nói tiếng Pháp:

- Tôi có thể trình quốc thư lên một vị vua nếu như có một nghi thức trọng thể tương xứng với Đức vua chủ nhà và với vị chúa thượng phương Đông đã phái tôi

- Vậy, vị Thượng thư cận thần được Đức vua chúng tôi cử đến gặp ngài, Hầu tước Toocxi có đề nghị một nghi thức long trọng tiếp đón ngài trong triều đình như vậy không?

- Không hề có chuyện đó! - Sứ thần Ba Tư công phẫn cải chính. - Ông ta định đưa tôi vào triều đình bằng một cỗ xe với những toán thị vệ dị giáo như là giải một tên tù nhân: rồi thì ông ta còn đòi tôi yết kiến Đức vua thì phải tụt giày ra và đầu đội nguyên khăn mũ, như là tín đồ vào thánh đường lễ bái Thượng đế.

- Phong tục chúng tôi thì trái ngược hẳn: phải bỏ mũ khi vào nhà thờ lễ Chúa. Tôi nghĩ rằng nếu có người Pháp nào tới trước hoàng đế quý quốc mà chân vẫn đi giày chắc các ngài sẽ bắt anh ta tụt giày ra?

- Đúng thế. Nhưng nếu ông sứ thần ấy mang theo đoàn tùy tùng nhỏ bé, thì chúng tôi sẽ cung cấp đủ người theo hầu cho ông ta, để tôn trọng vị khách... và để đề cao sự tôn nghiêm của Hoàng đế nước tôi. Vua quý quốc là một bậc đại vương... Ngài cần phải làm vinh dự cho tôi bằng cách tổ chức cho tôi vào yết kiến Ngài với nghi thức trọng thể tưng bừng, xứng với quyền uy của bậc quân vương. Nếu không được như thế, tôi sẽ bắt buộc phải quay về nước mà không hoàn thành được sứ mệnh của mình.

Giọng nói của sứ thần vừa kiên quyết vừa buồn rầu. Angiêlic hiểu rằng tình hình nghiêm trọng hơn người ta tưởng.

- Công việc rồi sẽ ổn thỏa. - Nàng nói

- Tôi chưa biết được.

- Nhất định phải thu xếp cho ổn thỏa. Nếu không thì hóa ra tôi lại đem đến vận đen cho ngài ư?

- Hoan hô! - Sứ thần Ba Tư thích thú nói.

- Và như vậy thì tôi sẽ mắc tội nặng là làm cho lời tiên tri của nhà chiêm tinh tài giỏi của ngài thành không nghiệm, vì tiên sinh đã phán truyền rằng việc tôi đến tiếp kiến ngài Đại sứ ở đây không phải là điềm gở kia mà. Tôi nói như vậy có sai không, thưa ngài Đại sứ?

- Bà nói không sai điều gì, tôi nghĩ như vậy. - Hoàng thân Bactiari nói với vẻ mặt âm thầm. - Và trí tuệ của bà còn vượt cả sắc đẹp của bà nữa.

Có tiếng ồn ào bên ngoài phòng khách.

- Đó là mấy tên đầy tớ đến chuẩn bị cho việc tắm hơi. Sau cuộc thi đấu quyết liệt vừa rồi, tắm hơi rất tốt.

Ông Hoàng Ba Tư đi theo mấy người đầy tớ sang một gian cạnh đó, chắc hẳn là phòng tắm hơi kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Angiêlic thấy đôi lúc cái nhìn của ông ta khiến nàng không được thoải mái. Và nàng càng hiểu sâu hơn nếp suy nghĩ kiểu phương Đông của ông ta, thì nàng thấy vai trò sứ thần của mình càng có lắm nguy cơ. Nàng thoáng nghĩ đến chuyện bỏ ra về. Nhưng lại sợ làm người Ba Tư kia nổi giận vì ông ta coi chuyện nàng bỏ đi là một điều xúc phạm mới, điều đó dĩ nhiên sẽ chỉ càng làm gay go thêm sự việc rắc rối mà nàng có nhiệm vụ gỡ cho ra.

Thấy nàng cử động định đứng lên, cậu thiếu niên đứng hầu vội bưng đến một khay nặng những bánh kẹo, hoa quả, rồi chạy đi lấy thêm nhiều gối đệm để nàng tựa lưng và dựa cánh tay cho êm. Thấy lạ, Angiêlic nếm thử một vài thứ. Nàng còn định hút thử cái điếu có cần dài, nhưng khi hiểu ý nàng thì chú bé phản đối và tròn xoe đôi mắt sợ hãi, sau đó cậu ta lại bật cười khanh khách. Angiêlic cũng bật cười và đang liếm ngón tay dính kẹo mứt thì thấy ông hoàng Bactiari hiện ra ở ngưỡng cửa phòng khách. Ông ta cũng vui lây:

- Bà thật dễ thương. Tôi nhớ lại một trong những cô hầu yêu của tôi, cô ta tham ăn như một con mèo.

Ông ta lấy trên khay một trái cây đem ném cho cậu bé đứng hầu và ra lệnh gì đó. Chú bé vừa cười vừa chộp lấy trái cây và chỉ nhảy hai bước đã ra khỏi phòng.

Lúc này, Bactiari chỉ còn mặc một thứ quần xa tanh trắng buộc thắt ở trên cổ chân và để phồng lên những ống quần, có thắt lưng dát những viên ngọc lóng lánh. Mình để trần, da nhẵn bôi dầu thơm, với cơ bắp nở nang. Ông ta không đội khăn nữa. Mớ tóc đen, xức dầu bóng loáng, được vuốt ngược lên và buông xõa xuống vai. Ông ta nhanh nhẹn hất đôi dép ra và ngả dài người trên tấm đệm. Vừa uể oải đưa tẩu thuốc lên môi, ông ta vừa nhìn Angiêlic chăm chú.

Nàng tự hỏi lúc này nên nói chuyện gì đây? Nàng cũng rất thèm được ngả lưng trên tấm đệm. Nhưng tấm nịt ngực cứng nhắc cản trở nàng và buộc nàng ngồi thẳng người. Mặt khác, nàng nghĩ rằng mình không thể nào bỗng dưng đứng lên và bỏ đi không một lời giải thích. Nàng cũng không muốn bỏ đi. Quả thật, không muốn chút nào. Nhưng nàng sẽ cứ phải ngồi. Nhờ có cái nịt ngực. Cái nịt ngực quả là một phát minh tuyệt diệu! Nghĩ thế, bất giác Angiêlic bật lên cười khanh khách, thích thú, người đung đưa từ phía trước ra phía sau.

Rõ ràng ông hoàng Ba Tư hài lòng thấy nàng vui vẻ.

- Tôi nghĩ đến đám nàng hầu yêu của Ngài. - Angiêlic nói - Họ sống cuộc đời kỳ lạ nhất! Họ bị giam cầm cả ngày, thế thì còn có thể suy nghĩ điều gì? Và cái cô tham ăn như mèo, thấy ngài lên đường sang đây cô ấy

- Phụ nữ của chúng tôi không có quyền nói gì hết... Không được nói gì.. về những chuyện đó. Nhưng cô nàng hầu của tôi đã không nói gì được vì một lẽ khác kia: cô ta chết rồi... chết dưới roi đòn. Vì cô ta bắt nhân tình với một tên lính thị vệ của lâu đài. - Hoàng thân Bactiari thong thả giải thích.

- Ôi! - Angiêlic kêu lên.

Nàng đặt nhẹ cái kẹo xuống khay và tròn mắt khiếp sợ nhìn ông ta.

- Thế ngài còn dùng kiểu trừng phạt nào khác nữa với đám thê thiếp ngoại tình?

- Người ta đem trói chúng, lưng áp lưng với tên tình nhân và đem bêu cả đôi trên đỉnh tháp cao nhất của tòa lâu đài, để mặc cho những con chim ưng đến khoét mắt chúng. Có lần tôi khoan dung hơn, dùng dao găm đâm cổ họng một cô ả không phải vì tội ngoại tình mà vì tội õng ẹo dám cưỡng lại tôi.

- Thế là những cô ấy tốt số đấy, vì ngài đã đưa họ lên thiên đường.

Bactiari giật mình rồi bật cười:

- Cô gái ranh mãnh... Viên ngọc lam nhỏ bé... Những lời thốt ra ở đôi môi kia đều bất ngờ và mau lẹ. Sao cô không dạy cho tôi bài học khó khăn... làm sao để yêu được những phụ nữ phương Tây... Người đàn ông cần phải nói nhiều lời lẽ cho hay, cô nói thế... Nói và ca ngợi người mình yêu. Nhưng rồi sau đó? Khi nào thì đến lúc im lặng? Khi nào thì đến lúc thở dài...

- Khi nào người phụ nữ thấy thích người đàn ông.

Người Ba Tư chồm lên, mặt cau lại giận dữ

- Không đúng! Không thể làm nhục người đàn ông như vậy được. Ông ta nhảy vọt một cái thật lẹ đến bên nàng, thế là nàng thấy mình bị đẩy ra, ngả người xuống đám đệm dày mềm mại thoảng một mùi thơm hăng hắc. Bactiari mỉm cười dữ tợn cúi xuống gần nàng, cánh tay giữ lấy người nàng. Angiêlic tựa hai bàn tay lên đôi vai ông ta để đẩy ra.

- Giờ đó chưa đến. - nàng nói.

- Coi chừng. Với tội láo xược như thế, một người đàn bà cũng đáng phải chết.

- Ông không có quyền giết tôi. Tính mạng tôi thuộc về vua nước Pháp.

- Đức vua phái bà đến đây là để làm vừa lòng tôi.

- Không phải thế! Để tỏ ý tôn trọng ông và để hiểu biết ông rõ hơn, bởi vì Hoàng thượng tin ở sự nhận xét của tôi. Nhưng nếu ông giết tôi, Đức vua sẽ đuổi cổ ông một cách nhục nhã ra khỏi vương quốc của Người.

- Đức vua phái bà đến là để dành bà cho riêng mình tôi.

- Không phải, tôi khẳng định điều này. Lĩnh vực này không tùy thuộc vào Người.

- Thế tùy thuộc vào ai?

Nàng soi con mắt xanh biếc của mình thẳng vào đôi mắt ông ta.

- Tùy thuộc một mình tôi thôi!

Ông hoàng kia nới lỏng cánh tay giữ nàng ra một chút, và nhìn nàng với vẻ do dự. không thể nào gượng dậy được vì đống đệm mềm quá. Nàng bật cười, nói se sẽ:

- Có một khoảng cách một trời một vực giữa những chuyện xảy ra khi một người phụ nữ nói “vâng” với khi người phụ nữ ấy nói “không”... Khi người phụ nữ nói “vâng” thì đó là một chiến thắng lớn lao, và những người đàn ông thuộc dân tộc chúng tôi ưa phấn đấu để giành được chiến thắng đó.

- Tôi hiểu. - Hoàng thân nói sau một lúc suy nghĩ.

- Vậy thì, xin ông hãy giúp tôi ngồi dậy. - Nàng vừa nói vừa uể oải chìa bàn tay ra.

Ông ta vâng lời. Nàng nghĩ bụng rằng ông ta trông giống như một con thú to đã bị thuần hóa. Con mắt long lanh của ông ta không rời nàng phút nào. Sức mạnh của ông ta vẫn mai phục, rình dấu hiệu mềm yếu nhỏ nhất để chồm lên tiến công. Liệu nàng còn đủ sức chơi trò chơi nguy hiểm này được bao lâu nữa? Thân nàng thỉnh thoảng lại hơi run rẩy. Nàng biết rõ rằng nụ cười, đôi môi ướt và đôi mắt hơi mơ màng của mình có sức cám dỗ, và nàng thích thú thấy đối phương thèm muốn, nhưng đồng thời nàng tự hỏi mình giữ được cân bằng để đi trên dây như vậy được bao lâu, và mình sẽ ngã về bên nào, bên “vâng” hay bên “không”?

Hoàng thân Bactiari tự tay rót đầy một chén nước nhỏ đưa ra mời nàng. Angiêlic để miệng chén mát lạnh lên môi nếm: nàng nhận ra là rượu. Nàng vươn cánh tay ra và điềm nhiên dốc chén cho rượu chảy từ từ xuống tấm thảm Ba Tư.

- Saitum- Ông ta lẩm bẩm trong miệng.

Cuối cùng, nàng đã đứng lên được. Nàng bảo đảm với ngài Đại sứ rằng nàng tràn ngập niềm vui vì cuộc đến thăm này, và nàng sẽ cố gắng trình bày lên Đức vua phần chủ yếu của những thắc mắc của ông ta, mà nàng cho là hợp lý và có cơ sở. Hoàng thân muốn giữ nàng ở lại thêm nữa, để “biểu thị tình hữu nghị sâu sắc”.

Angiêlic lắc đầu. Bên ngoài phòng khách có tiếng ê a cất lên.

- Phải chăng đã đến giờ ngài phải cầu nguyện buổi chiều rồi? - Angiêlic kêu lên - Không thể nào vì một phụ nữ nước ngoài mà lại làm cho ngài sao nhãng nhiệm vụ: vị giáo sĩ sẽ phê phán ngài!

- Saitum! - Viên đại sứ lại nói.

Angiêlic vuốt áo và váy cho phẳng, sửa lại mũ và cầm lấy chiếc quạt.

- Trở về Vecxây, tôi sẽ bênh vực quan điểm của ngài và sẽ tìm cách giải quyết những khó khăn về nghi thức ngoại giao. Nhưng thưa ngài, liệu tôi có thể mang về lời hứa hẹn của ngài sẽ bảo vệ cho hai mươi tu viện Thiên chúa giáo đã được lập nên ở Ba Tư không?

- Tôi đã có ý định ấy khi chuẩn bị cho hiệp ước sau này sẽ ký kết giữa hai nước. Bà thật xứng đáng làm cố vấn cho các bậc quân vương.

Hoàng thân tiễn nàng ra tận cửa:

- Đức tính đầu tiên của người cố vấn của vua chúa là không hề biết sợ là gì.

Với một động tác nhanh như chớp, ông ta trút tất cả các nhẫn đeo ở ngón tay ra và đặt cả vào lòng bàn tay nàng.

- Đây là của nàng... Nàng là người phụ nữ quý giá nhất.. và xứng đáng được trang sức lộng lẫy như pho tượng thánh

- Không thể được. Ở nước chúng tôi, khi người phụ nữ nói “không”, thì nàng cũng khước từ cả những quà tặng nữa.

Ông hoàng Bactiari thở dài buồn bã, nhưng không tìm cách ép nàng nhận quà:

- Thưa phu nhân Ngọc lam, bao giờ tôi mới được gặp lại bà?

- Sẽ gặp lại ở Vecxây, thưa ngài Đại sứ. - nàng vui vẻ trả lời.

Bên ngoài tòa biệt thự, trời rét. Nàng quên rằng đang là mùa đông. Mà bây giờ nàng còn phải quay về Vecxây để tường trình việc thi hành nhiệm vụ được giao. Nàng cắn mạnh vào chiếc khăn tay và suýt khóc òa lên. Nàng nghĩ thầm: “Lúc này, ta thật dễ chịu, ấm áp trên tấm đệm. Ta cũng muốn được quên mọi thứ, thả mình cho yêu đương không gò bó mình, không suy nghĩ gì cả. Ôi! Tại sao ta lại có một cái đầu biết suy nghĩ?”

Nàng ghét giận Đức vua đến cay đắng, suốt buổi đi thăm, nàng không sao xua nổi ý nghĩ là Đức Vua muốn dùng nàng như dùng một phụ nữ không đứng đắn mà thân thể có tác dụng thúc đẩy những cuộc thương lượng ngoại giao. Nàng suýt khóc lên vì tủi thân. Đó, Đức vua muốn dùng nàng như vậy đó! Bây giờ Người đã có cô ả Môngtexpăng kè kè bên mình, thì cho dù Angiêlic ban phát tình yêu cho ai cũng chẳng có gì quan trọng. Điều cần thiết là nàng phải “phục vụ” sự nghiệp của Đức vua! Chỉ thế thôi! Cân não hết sức căng thẳng, khi ngồi trong cỗ xe của mình rồi nàng mới chợt nhớ ra là mình đã quên bẵng không nói chuyện với ông hoàng Bactiari về hiệp ước mua bán tơ lụa. Nhất định rồi, nàng chẳng bao giờ có thể là một vị đại sứ giỏi được.