Chương 10: Thức Tỉnh.
{Vật phẩm cấp bậc Hoàng Kim:
Nhân Võ Hồn Cửu Cấp.
Mô tả: là nhân võ hồn cửu cấp, chắc chắn thức tỉnh thành võ hồn cửu cấp}.
Chỉ vài dòng chữ ngắn gọn như vậy cũng đủ làm hắn vui vẻ kích động không thôi. Người khi chưa thức tỉnh võ hồn bên trong sẽ tồn tại một nhân võ hồn, nếu bị phá hủy trước khi thức tỉnh thì coi như đời này không thể thức tỉnh được. Võ hồn cũng có sự phân chia rõ rệt, từ thấp đến cao chia thành Nhất Cấp đến Thập Cấp.
Vì đẳng cấp võ hồn phụ thuộc phần nhiều vào dòng máu, nghĩa là cha mẹ có bậc võ hồn cao sẽ sinh ra thế hệ sau có võ hồn như vậy hoặc cao hơn nên những con em danh gia vọng tộc thì còn may ra thức tỉnh được võ hồn cao giai.
Theo những gì Trần Long đọc được trong đống sách ở thư viện gia tộc thì từ trước đến giờ người thức tỉnh được võ hồn Cửu Cấp chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không phải là đại lão của thế lực mạnh mẽ nào đó thì cũng phi thăng khỏi nhân giới từ lâu. Riêng Thập Cấp thì chỉ được ghi nhận cách đây rất rất lâu về trước nên Thập Cấp đơn giản là một cấp bậc huyềnt thoại a.
Trần Long cũng không biết nhân võ hồn hiện tại của hắn là gì nhưng nếu theo lẽ thường sẽ là nhân võ hồn Ngũ Cấp, vì gia gia hắn cũng chỉ có võ hồn Ngũ Cấp mà thôi. Nhưng bây giờ có nhân võ hồn Cửu Cấp thì dại gì không dùng a.
Nghĩ là làm, ngay lập tức hắn nhấn sử dụng, nhân võ hồn cũ bên trong bắn nhanh chóng vở nát, thay vào đó là một nhân võ hồn Cửu Cấp.
Cảm nhận cơ thể không có gì quá thay đổi, tất nhiên rồi a. Nhân cho dù là Thập Cấp cũng chỉ là nhân thôi a, chưa thức tỉnh thì chẳng làm được gì.
Thở ra một hơi, Trần Long không khỏi hưng phấn, trong đầu thầm tưởng tượng đến cảnh mọi người trố mắt nhìn vào võ hồn của hắn sau khi thức tỉnh, nghĩ đến cũng làm hắn miệng không khép lại được a.
.
.
.
.
.
Thời gian chầm chậm trôi qua vài giờ đồng hồ, trên khán đài những chiếc ghế được sắp xếp cũng đã có người ngồi, đa phần là những người có địa vị cao. Cha hắn, Trần Phúc hiển nhiên ngồi chính giữa, còn có đại diện từ kinh thành, các gia chủ của thành Hoà Lạc và một số người có tiếng nói khác.
Xung quanh bục đá lúc này đã có những vị trận pháp sư đứng điều phối trận đồ. Sẽ có người đọc tên, những ai nghe đến tên liền bước lên thực hiện nghi lễ. Người của phủ thành chủ tất nhiên sẽ bắt đầu trước. Sau một lúc giới thiệu thì buỗi lễ cũng chính thức bắt đầu.
"Trần Khang bước lên trận đồ...."
Theo tiếng gọi của vị quản sự, một người thanh niên bước ra từ hàng ghế, tiến đến bậc thang. Nhìn gương mặt này Trần Long cũng không có quen thuộc cho lắm, dù sao Trần gia cũng có hơn ngàn người sao mà nhớ hết được.
.
.
.
.
.
Cứ hết người này lại đế người khác bước lên, quá trình này Trần Long cũng chẳng để tâm đến mà chỉ lo ngắm nhìn trời đất trời đất phong cảnh hữu tình thôi a.
Dù người của Trần gia tham gia thức tỉnh không nhiều nhưng cũng phải mất hơn nữa tiếng đồng hồ nới đến lượt hắn. Đa phần đều thức tỉnh được võ hồn từ Tam Cấp đến Ngũ Cấp.
Trước đó, Tuệ Nhi cũng đã thức tỉnh được võ hồn Lục Cấp - Bích Lân Kim Xà, đang giữ vị trí võ hồn thức tỉnh cao nhất cho đến hiện tại.
Bên trên khán đài, Trần Phúc mặt cũng không biểu hiện gì nhiều lắm, vì tất cả đều nằm trong suy đoán của ông, phần đa sẽ thức tỉnh võ hồn Tứ Cấp, một số vượt trội sẽ là Ngũ Cấp.
Riêng Tuệ Nhi thức tỉnh được võ hồn Lục Cấp không chỉ khiến Trần Phúc trầm trồ mà ai cũng tấm tắt khen ngợi. Phải nói võ hồn Lục Cấp được tính là khá hiếm thấy, nếu phát triển đúng hướng thì sớm muộn cũng trở thành cường giả một phương a.
Đến lượt của Trần Long, hắn đứng dậy chầm chậm bước lên trận đồ, vả người thả lỏng, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, trong lòng có chút tò mò không biết sẽ thức tỉnh được loại võ hồn gì đây.
Ở phía bên dưới, những người chứng kiến cũng không ngừng bàn tán sôi nổi, dù sao hắn cũng là con trai của một vị thành chủ, nếu không có gì thay đổi thì tương lai sẽ lại kế nghiệp cha hắn, vì thế nên việc mọi người thảo luận xem hắn sẽ thức tỉnh ra sao cũng không lạ.
"Này, không biết thiếu chủ sẽ thức tỉnh được võ hồn bậc nào a, thật là tò mò?".
Tên kế bên tay vuốt vuốt lấy cằm, nét mặt đăm chiêu tỏ vẻ tư duy thượng thừa đáp lại.
"Còn phải hỏi, tất nhiên thiếu chủ sẽ thức tỉnh được võ hồn Lục Cấp có thừa, có khi là Thất Cấp cũng không chừng....có khi lại là...."
Đang thao thao bất tuyệt thì từ đâu lại vang lên tiếng nói cắt ngang lời hắn, giọng đầy khinh bỉ.
"Ngươi tưởng Thất Cấp dễ tìm vậy sao, là triệu người có một đấy, triệu người đấy, kiến thức nông cạn thì bớt có phán bậy dùm cái".
"Ah ngươi nói ai nông cạn...cái beep beep nhà ngươi, cái....".
.
.
.
.
.
Bên trên khán đài, Trần Phúc cũng chờ mong không kém, ánh mắt gắt gao dõi theo thân hình của hắn. Ngồi bên cạnh Trần Phúc là một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc trên mình một bộ đạo bào màu xanh lục, trên người còn quẩn quanh mùi thuốc.
Đó là chấp sự chưởng quản của Đan Dược Các tại Hoà Lạc thành, mọi người vẫn hay gọi ông là Hàn lão.
Giống như những tông môn bang phái, cũng có những tổ chức độc lập, không can dự vào chuyện đấu đá lẫn nhau, chỉ đứng ngoài làm chuyện của mình. Trong số đó phải kể đến những cự đầu như Đan Dược Các, Giả Kim Hội, Thương Đoàn Vạn Bảo,...những tổ chức này đa phần đều đã hình thành và phát triển từ rất lâu về trước nên tiếng nói luôn luôn có trọng lượng a.
Hàn lão xoay người về phía Trần Phúc, nở một nụ cười hiền từ vốn có, giọng ôn hoà lên tiếng.
"Trần huynh, Trần Long tiểu tử càng lớn càng giống ngài lucs trước a, cái khí chất này không lẫn vào đâu được...hahaha...".
Nghe Hàn lão nói vậy, Trần Phúc cũng chỉ cười cười đáp lại.
"Haahaa...còn chưa đâu, nó còn phải trải nghiệm nhiều a".
Nói đến mối quan hệ giữa Trần Phúc và Hàn lão, cả hai sớm đã quen biết từ lâu, tính đến giờ đã vài chục năm rồi a.
Đôi lúc Hàn lão cũng đến phủ thành chủ đánh cờ ngắm hoa với Trần Phúc nên Trần Long hắn cũng không xa lạ gì, thậm chí còn xem lão như trưởng bối trong nhà, vô cùng kính trọng.
.
.
.
.
.
Trần Long bên dưới này đã sẳn sàng, hắn ngồi xuống sàn đá, hai chân xếp chéo lại với nhau, cả người thả lỏng, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, hô hấp dần trở nên đều đặn.
Thấy hắn đã chuẩn bị xong, những vị trận pháp sư cũng bắt đầu vào việc. Vòng tròn trận pháp từ từ sáng lên, ánh lên một mài đỏ tươi chiếu rọi lên người hắn.
Bên trong cơ thể, một cổ nguyên lực không biết từ đâu xuất hiện hướng đến Nhân Võ Hồn mà tác động, không ngừng truyền nguyên lực vào.
Nhân Võ Hồn tiếp nhận lấy nguyên lực, phát ra ánh sáng chói loá, càng lúc càng mạnh, tất nhiên chỉ Trần Long mới quan sát được bên trong. Hấp thụ được một lúc, như đã đủ no, Nhân Võ Hồn từ từ phình ra rồi, vỡ vụn, giải phóng ra một luồng sóng nguyên lực, thậm chí những người đứng cách xa xũng cảm nhận được.
Trong khi mọi người còn chưa kịp định thần lại thì phía trên đỉnh đầu Trần Long, một luồng ánh sáng chói chang đột ngột phát ra, bao phủ lấy gần như toàn bộ quản trường. Vì không ai kịp chuẩn bị nên đều vô cùng bất ngờ, không thiếu người bị loá mắt.
Còn chưa kịp mở miệng chửi bới kêu cha gọi mẹ thì một âm thanh gầm gừ vang dội khủng bố truyền vào tai họ, khiến đầu óc ong ong như sắp vờ ra
Gàooooooo.....oooooo.....
Thứ đập vào mắt họ đầu tiên khi vừa thoát khỏi ánh sáng chói loá là hư ảnh của một con rồng to lớn, huyền ảo uống lượn trên đỉnh đầu Trần Long, đôi lúc lại mở miệng ra gầm gừ một tiếng, toả ra uy áp khủng khiếp quét ra xung quanh. Khung cảnh phải nói là kỳ vĩ vô cùng.
Trên khán đài, mọi người cũng đều đứng bật dậy khỏi ghế, ai mắt dân chặt vào hư ảnh võ hồn phía dưới, cảm giác không thể tin nổi. Uy áp phát ra từ võ hồn của Trần Long vượt xa những vĩ hồn bậc thấp, nhưng không ai đoán đượt võ hồn của hắn cấp bậc như thế nào a.
Ở mỗi giai bậc võ hồn, những loại võ hồn đều được ghi chép cẩn thận, nhưng võ hồn của Trần Long chính là không ai nhận ra được. Hình dạng một con rồng với lớp vảy rồng ánh kim, hai mắt toả ra ánh đỏ, đôi móng vuốt xoè ra cả năm chiếc móng sắt nhọn.
Lúc này bên trong Trần Long cũng nhận được thông báo từ hệ thống.
"Ting! Chủ nhân thức tỉnh thành công Nhân Võ Hồn Cửu Cấp thành Võ Hồn Cữu Cấp - Ngũ Trảo Kim Long".
...........
P/s: Thề tả mấy đoạn này ta viết như hạch ấy :vv