Chương 114: Lựa chọn đau đớn

“Vũ Tình, mẹ muốn nói với con……” Bà Hạ lại mở miệng một lần nữa, đi kéo tay con gái!

Vũ Tình né tránh, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ đi chăm sóc em gái đi, nơi này con không sao!”

Bà Hạ sao nhìn không ra né tránh của cô, nhưng bà vẫn cầu xin nói: “Vũ Tình, con đưa đứa con này cho em gái con được không? Con có hai đứa, đưa cho em gái con một được không?”

Trong lòng sớm đã biết mẹ muốn nói gì, nhưng nghe thấy lời này, Vũ Tình vẫn tức giận đến rơi nước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở. ”Mẹ, mẹ đi đi!”

“Vũ Tình, mẹ xin con mà? Con không thể nhìn em gái con, đã mất con, lại còn mất chồng?” Bà Hạ bắt lấy bả vai của cô, dùng sức lắc lắc!

Vũ Tình cúi đầu, cắn chặt môi dưới. Đây là đứa con của cô, sao cô có thể bỏ được?

Sinh mệnh của chúng đều quan trọng với mình, sao cô có thể bỏ? Không, cô không muốn chia xa con cô?

Con là tất cả của cô, cô không cho, không cho!

“Vũ Tình, con ngẫm lại Thang gia giàu có như thế, con con vào đó sẽ được hưởng hạnh phúc, nó vào Thang gia sẽ thành cậu chủ! Chắc chắn hạnh phúc hơn ở cạnh con rồi?” Bà Hạ bắt đầu dụ.

Nói đến câu này, nước mắt Vũ Tình tuôn rơi xuống. Con của cô, vốn là củaThang Duy Thạc, bọn chúng đều là con của hắn!

Nhưng bọn chúng là đứa trẻ không cha, nghĩ đến đây, Vũ Tình liền cảm thấy thẹn với con cô!

Nhưng, muốn đưa con cô đi, cô căn bản không thể nhận!

“Vũ Tình, đưa con cho Vũ Hân được không? Nó nhất định sẽ coi như mình sinh ra. Con biết em gái con mà, từ nhỏ đã lương thiện rồi. Nó chắc chắn sẽ không bạc đãi con con, nhất định sẽ nuôi nó tốt!” Hai tay Bà Hạ, vội vàng đưa đến chỗ đứa bé.

Vũ Tình vội vàng ôm lại, dùng sức lắc đầu.”Không, mẹ, con không cho!”

Bà Hạ thấy thế, căn bản mặc kệ đứa bé, dùng sức cướp đi! Bà Hạ dùng sức kéo con, Vũ Tình hiểu ý đau đớn!

Sợ làm con đau, cô bắt buộc phải thả con ra.

Bé trai lọt vào tay bà Hạ, trên mặt gầy gò lộ nét đắc ý.

“Không…… Xin mẹ, nó là con con! Mẹ, xin mẹ trả con cho con!” Vũ Tình dùng sức giữ lấy chăn nhỏ, quỳ gối trên giường van xin mẹ!

“Sao cô cứ cố chấp như thế, mẹ cho con con đi hưởng phúc mà! Con một thân hai đứa con mệt lắm, cho em gái con một đứa là tốt rồi! Về sau con chăm bé gái, lại có thể dễ kiếm chồng~ mình con hai đứa thì thằng nào muốn con!”

“Mẹ, con không kết hôn. Con có thể nuôi hai cháu, mẹ trẻ con cho con!” Cô như phát điên quát mẹ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên!

“Chả phải cho ai khác, là em gái con mà. Về sau con đến nhà em gái là có thể thấy! Vũ Tình, sao con lại không hiểu như thế?”

Vũ Tình hoảng sợ nhìn mẹ, không khỏi bắt đầu hoài nghi mấy ngày nay, mẹ dịu dàng với mình là có mục đích.

“Mẹ, con có thể sinh chúng thì con có thể nuôi. Con không cho, không cho ~!” Vũ Tình nhịn nước mắt xuống, môi run run, nhìn thẳng mẹ.

Bà Hạ bỗng quỳ rạp xuống đất, run run nói: “ Vũ Tình, coi như mẹ xin con! Con đưa em gái đứa con này đi! Xin con, xin con! Cũng đâu phải người ngoài, em gái con mà, con đừng lo gì cả!”

Mẹ bỗng quỳ xuống, khiến Vũ Tình chấn động. Tất cả cự tuyệt, lúc này rốt cuộc không thể nói ra miệng. ”Mẹ, con……”

“Con yên tâm, đứa bé sẽ tốt thôi.” Nhìn thấy con gái do dự, Bà hạ hứa!

Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại c, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đứng lên đi. Về sau mẹ và Vũ Hân, nhất định phải đối xử tử tế với con con!”

“Con yên tâm, đây là nhất định!”

“Thỉnh thoảng, để con thăm nó!”

“Nhất định!” Bà Hạ nói hơi miễn cưỡng, trốn tránh.

Vũ Tình không nói nữa, chỉ vùi mặt vào lòng bàn tay, cô không thể tận mắt nhìn con mình bị bế đi!

Bà Hạ hiểu con gái đã đồng ý, lập tức ôm đứa bé rời khỏi phòng bệnh!

Khoảnh khắc đóng cửa lại, Vũ Tình đau đớn xé lòng khóc lớn lên. ”A…… Mẹ, vì sao mẹ tốt với em gái như thế, vì sao với con lại ~~ tàn nhẫn như thế. Vì sao để con quỳ xuống, vì sao? Vì sao con không thể nhẫn tâm khiến Vũ Hân chịu tội! Ô ô……”

Từng câu từng chữ, Vũ Tình kêu đến dùng hết sức, tiếng khóc bi thảm kia, quanh quẩn thật lâu ở phòng bệnh.

Khi Vũ Tình đang đau đớn vì mất đi con, cô y tá bỗng đẩy cửa tiến vào.”Hạ tiểu thư, không tốt! Con gái cô, con gái cố bỗng……” Cô y tá không thể nói từ ‘chết’ kia ra miệng, nhưng nét mặt đã nói lên tất cả!

Vũ Tình ngừng tiếng khóc, mở to hai mắt nhìn cô y tá. Không thể tin lời cô ấy, sau một lúc lâu mới run run nói: “Cô nói cái gì, con gái của tôi, con gái của tôi làm sao vậy?”

“Hạ tiểu thư, cô bình tĩnh. Con gái cô, bác sỹ bỗng gọi điện đến, con gái của cô bị chết non!” Cô y tá nhẹ giọng giải thích, cô cũng không muốn người phụ nữ này tổn thương!

Cô hoàn toàn ngốc ra, thì thào hỏi: “Nhưng không phải các người nói, con tôi thật khỏe mạnh sao? Sao có thể nói không thì không?” Cô không tin, không tin! ”Nó không phải ở trong hộp giữ ấm sao? Các người không phải nói đứa bé tốt lắm, lập tức có thể đưa đến đây ư?”

“Hạ tiểu thư, tôi cũng rất tiếc, nhưng đây là sự thật đó!” Khi cô y tá nói xong, hai mắt cũng ửng đỏ!

Trong vòng vài giờ, trong nháy mắt mất đi hai đứa con. Cô rốt cuộc không thể thừa nhận đả kích nghiêm trọng này, trong nháy mắt té xuống mặt đất……

Sinh xong không lâu, Vũ Tình cầm theo túi du lịch đi!

Buồn cười là, thật buồn cười, cô mang theo bụng lớn vào viện. Khi ra khỏi viện lại là mình cô về nhà.

Ngửa mặt lên trời khóc ròng, Vũ Tình mặc mọi người xung quanh nhìn chăm chú, lớn tiếng hô. ”Ông trời, ông thật tuyệt tình với tôi, để tôi có hai đứa con, rồi lại cùng mất đi chúng? Chẳng lẽ số kiếp của tôi là cô đơn, cô độc ư?”

————–

Về nhà, cô lấy ra một lọ thuốc ngủ!

Mở nắp bình, tất cả bên trong là thuốc viên trắng!

Vũ Tình thương tâm muốn chết nhìn chằm chằm chỗ thuốc này, ngực đủ trăm vị.

Cô là một bà mẹ ngu ngốc, một khắc ôm thân thể nhỏ bé lạnh băng của con gái, cô mới nhìn rõ hình dáng con!

Con là dũng khí sống sót của cô, nếu chẳng còn con, cô sống còn có ý nghĩa gì?

Cô không phải kẻ yếu, đau khổ gì cô cũng có thể chống đỡ!

Nhưng vận mệnh lại vô tình bức cô vào đường chế, lần này cô không thể chịu được nữa rồi!

Quên đi, hãy để cô đi cùng con gái.

Một khắc trước khi cô uống thuốc, gương mặt nhỏ nhắn bỗng thoáng hiện trong đầu cô. Mà nó, ngăn cản động tác của cô, cô không thể chết được, cô nên sống vì con trai của cô!

Ít nhất, cô còn có cơ hội nhìn thấy con. Có lẽ một ngày nào đó nhiều năm sau, nó sẽ biết cô là mẹ nó!

Bằng vào hy vọng nhỏ nhoi này, Vũ Tình cho mình cơ hội sống!

Nhưng khát vọng mãnh liệt nhớ con, dưới sự giúp đỡ của y tá tốt bụng kia, cô đã nhận một đứa con bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện!

Nhờ đứa con này mà cuộc sống chua xót của cô có thêm rất nhiều niềm vui!

Vũ Tình nhớ rõ, lần đầu tiên ôm đứa con đó, rung động, cảm thấy như đó đúng là con cô!

Có lẽ, đây là cái gọi là duyên phận rồi!

Vũ Tình nhận nuôi đứa con này, hoàn toàn trở thành con ruột của mình!

Con gái được cô nuôi bằng sữa của mình, là mỗi ngày cô dỗ nó, ôm nó, tắm cho nó, thay tã.

Là cô giúp nó tập tễnh học đi, là cô dạy nó nói câu đầu tiên ‘mẹ’.

Vũ Tình dùng tất cả tình thương của mẹ, đặt hết lên người đứa bé này, mà cô cũng tìm được điểm tựa để sống!

!