Edit: nhuquynh91
Vũ Tình nhìn hắn xin lỗi, tiếp theo lập tức hướng hắn cầu cứu: “Duy Á, tôi muốn tìm anh ta, nhưng nhân viên lễ tân không cho tôi lên!”
“Tìm anh trai tôi sao, Tình Tình, tôi cuối cùng cũng biết được anh trai của tôi hai ngày nay vì sao khó chịu như vậy!” Thang Duy Á nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười thật tươi.
“Duy Á, tôi muốn nhanh chóng gặp anh ta!” Vũ Tình không có thời gian cười đùa, mục đích của cô chỉ có một, đó là muốn được nhìn thấy các con.
Nhạc Nhạc bị gãy răng chắc chắn sẽ rất đau, hôm đó chảy rất nhiều máu cơ mà! Còn Tiểu Bác bị té xuống đất, không biết cái mông nhỏ có bị đau không?
“Được, tôi sẽ đưa cô lên!” Thang Duy Á kéo tay Vũ Tình đi đến thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đốc, ha ha, cái gì mà chuyên dụng chứ, hắn cũng đã dùng qua mấy lần rồi!
Nhân viên tiếp tân lúc nãy có ý xem thường Vũ Tình bây giờ miệng mở lớn, vẻ mặt vô cùng ngu ngốc và khôi hài!
‘Linh’ cửa thang máy mở ra, Vũ Tình vô cùng căng thẳng bước ra khỏi thang máy.
Cô có vài phần sợ sệt nhìn Thang Duy Á, nghi hoặc hỏi: “Văn phòng nào là văn phòng của hắn?”
Thật ra lúc trước cô cũng đã có đến đây một lần, nhưng lần đó là bị người khác bắt ép đên, cho nên căn bản cô không nhớ văn phòng hắn ở đâu!
Thang Duy Á chỉ vào một căn phòng “Ngay ở bên kia, cô một mình đi qua đó đi, cho anh ấy một cái kinh hỉ! Tôi phải đi đến nhà xưởng, thời gian không còn sớm nữa!” Nói xong, hắn lại đi vào thang máy.
Thang Duy Á thật ra không dám đi gặp anh trai mình, vì hắn vừa rồi mới đem lên một văn kiện cho anh trai mình duyệt đã bị mắng một trận tơi bời. Cho nên, hắn bây giờ thật không muốn gặp anh trai chút nào!
Vũ Tình nhìn cửa tháng máy dần đóng lại, có chút kích động đi về hướng Thang Duy Á vừa chỉ! Mà cô cũng rất dễ dàng tìm được phòng của Tổng giám đốc, cô nhìn chằm chằm vào cánh của có chút quen thuộc. Vài ngày nay cô đã bị sự áy náy tra tấn vô cùng lớn, hít sâu lần cuối, cô lấy dũng khí gõ cửa.
“Cốc, cốc,……”
‘………………………’
Không có ai đáp lại, Vũ Tình chờ đợi trong vài giây, lại một lần nữa gõ cửa.
‘Cốc….cốc…..’
‘……………………..’
Cô bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ cô sẽ không gặp được hắn sao?
Vũ Tình quay đầu nhìn quanh bôn sphias, muốn tìm người nào đó hỏi một chút hắn có ở trong văn phòng hay không!
Nhưng hành lang rộng lớn như vậy lại không có một ai, có một bàn làm việc ở đó, nhưng lại không có ai………….
Cô không thể như vậy mà đi về được. Mặc kệ, cô nhất định phải tìm được hắn!
Cô thử xoay nắm cửa, kết quả thế nhưng cửa phòng lại mở!
Vũ Tình thật cẩn thận mở cửa ra, nhẹ nhàng đi vào!
Nhìn xung quanh một vòng, sự thất vọng tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn! Hắn quả nhiên không có ở…………
“Dạ…..tổng giám đốc……”
“A…………….”
Âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng phát ra từ một cánh cửa bên trong góc phòng………..
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng kích động không còn hột máu, đầu trống rỗng! Cô là người từng trải, rất hiểu được âm thanh này là đại biểu cho cái gì! Trong văn phòng không phải không có ai, mà là người trong phòng đều đang nghỉ ngơi bên trong!
***g ngực truyền đến một trận đau đớn làm Vũ Tình tỉnh người, lúc này cô mới phát hiện, không biết từ khi nào nước mắt đã chảy ra, đã chảy đến tới miệng! Ngực cô phập phồng, hít thở rất khó khăn, giống như mọi thứ đều bị ứ nghẹn ở cổ họng, khiến cô vô cùng khổ sở!
Ghen? Đúng vậy, cô đang ghen!
Vũ Tình vội vàng lau nước mắt, cười chua xót. Cô có tư cách gì để ghen? Cô không có tư cách gì cả!
Nhịn xuống đau đớn trong lòng, Vũ Tình im lặng ngồi chờ trên sô pha………..
Nếu có thể, cô sẽ lựa chon tránh xa. Nhưng cô thật vất vả mới tiến được vào vào đây, thật vất vả mới tìm được hắn.
Cho nên, vì muốn được nhìn thấy các con, cô nguyện ý ở đây chờ!
Không biết đã qua bao lâu, môi dưới đã bị cô cắn muốn nát, cửa phòng nghỉ cuối cùng cũng được mở ra…..
Thang Duy Thạc mang theo khuôn mặt lạnh lùng, vừa đi ra khỏi phòng vừa sửa lại caravat.
Nhìn thoáng qua căn phòng, hắn liền nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha kia, điều này khiến hắn dừng lại động tác đang làm….
“Ai cho cô vào đây, đi ra ngoài!” Thang Duy Thạc lạnh lùng phun ra một câu, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Điều này khiến cho cô thư ký vừa mặc quần áo xong vô cùng hoảng sợ “Tổng giáp đốc, người ta cũng sắp ra rồi……..” Cô thư ký nghĩ tổng giám đốc đang nói mình, lập tức sợ hãi giải thích, mà đến khi nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha, liền nuốt lại tất cả lời nói đều vào bụng, chạy nhanh ra khỏi phòng!
Lúc này, Vũ Tình đang thất thần mới biết được hắn đã làm xong việc đi ra, khuôn mặt nhợt nhạt trở nên nghiêm túc đúng đối mặt với hắn!!
Trong mắt có hận, có yêu, có bất đắc dĩ………
Thang Duy Thạc lạnh lùng tiến lên bắt lấy cánh tay của cô, kéo ra bên ngoài “Nơi này không phải là nơi cô được đến, đi ra ngoài cho tôi!” Đáng chết, chỉ vì khuôn mặt này mà hai ngày qua hắn cuồng loạn không thôi. Cô không phải muốn phát triển sự nghiệp sao, không phải muốn đi Anh quốc sao? Các con cũng không cần cô, cô so với Hoàng Vũ Hân còn cứng đầu hơn.
Vũ Tình dùng sức nắm chặt lấy lưng ghế sô pha, không cho hắn túm đi ra ngoài! “Thang Duy Thạc, anh giao các con cho tôi được không? Đem Nhạc Nhạc và Tiểu Bác giao cho tôi được không?”
Thang Duy Thạc dừng lại hành động, nhưng cũng không buông tay ra “Cô không phải đã nói không cần các con sao, sao bây giờ lại muốn?”
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, sau đó lại dùng sức gật đầu.
“Cô có ý gì, nói nhanh lên!”
Vũ Tình vội vàng nói “Tôi không phải không muốn các con, không hề không muốn! Tôi đã bỏ công việc, cũng không xuất ngoại, tôi sẽ chăm sóc các con. Tôi xin anh, giao các con cho tôi đi!”
Thang Duy Thạc nhei mắt lại, nhìn lỹ khuôn mặt cô “Cả hai đứa luôn sao?”
Vũ Tình tạm dừng một chút, không dám nhìn hắn gật gật đầu “Đúng vậy, không phải Tiểu Bác rất thích tôi sao? Tôi nhất định sẽ chăm sóc chúng thật tốt!”
Sợ hắn nghi ngờ, cô lập tức giải thích! Cô rất kích động, không thể cho hắn biết Tiểu Bác cũng là con của cô, cô không muốn cho hắn biết!
“Ha..ha…Hạ Vũ Tình, cô xem chúng là những con mèo nhỏ, những con chó nhỏ sao! Cô muốn thì có, không muốn thì vứt đi là được sao! Cô có biết con gái bị thương rất thảm không! Vết thương trên người thì không nói, mỗi ngày bọn chúng đều khóc rất nhiều!” Nghĩ đến việc các con chịu ủy khuất, Thang Duy Thạc vô cùng tức giận!
Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này là hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng càng tức giận chính mình hơn nữa, hắn thế nhưng dễ dàng bị người phụ nữ này tác động đến cảm xúc của bản thân, tự nhiên luôn nhớ đến cô.
Vì phát tiết cảm xúc của mình, vì chứng minh mình sẽ không bị người phụ nữ này kiểm soát, nên hắn mới kéo thư ký vào phòng…….
Nghe nói lũ trẻ khóc rất nhiều, áy náy trong lòng Vũ Tình càng tăng them vài phần “Tôi không hề không muốn các con, tôi không có ý như vậy!”
“Dù sao các con cùng cô không còn quan hệ gì, cô đi Anh quốc đi!” Hắn tuyệt đối không cho cô gặp các con.
Vũ Tình bắt lấy cánh tay hắn, vẻ mặt cầu khẩn “Tôi xin anh, xin anh cho tôi được nuôi con! Tôi không thể xa con được, thật sự không được!”
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác “Cô muốn nuôi hai đứa con đúng không?”
Vũ Tình không nghi ngờ gì gật đầu, lau quệt nước mắt trên mặt “Đúng vậy, tôi rất muốn!”
Khi nghe cô xác nhận như vậy, hắn nâng cằm của cô lên, bắt cô phải nhìn mình “Cô tới nhà của tôi làm người giúp việc, chăm sóc hai đứa con, dọn phòng, và đương nhiên đến thời điểm tôi cần thì phải ra sức phối hợp!”
“Tôi có thể chăm sóc cho các con, có thể dọn dẹp phòng, nấu cơm, cái gì cũng có thể! Nhưng tôi không thể làm tình nhân của anh!” Cô không thể để cho hắn xem thường, cô không thể trở lại là bạn cùng giường với hắn lần nữa!
Miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: “Cô sai rồi, không phải tình nhân. Trước đó tôi chưa bao giờ nói đến từ đó cả, tôi chỉ muốn cô là nơi phát tiết của tôi thôi!”
Vũ Tình dùng sức lắc đầu “Không cần……..”
“Không cần?” hắn lặp lại lời cô, sau đó buông cằm cô ra, xoay người đi chỗ khác “nếu cô không đồng ý, chúng ta không còn gì để mói nữa, cô đi đi!”
“Không, tôi đồng ý, tôi đồng ý!” Vũ Tình nhịn xuống bi thương, ủy khuất gật đầu! Vì các con, cô có thể nhẫn nhịn tất cả.