Chương 3: Vụ bắt cóc

Rio bước đi trên một con đường lộng gió trước khi rẽ vào một lối đi ẩn. Con đường dẫn thẳng đến khu phố đèn đỏ.

Bước dọc trên con đường chính trên khu đèn đỏ, cậu nhìn thấy rất nhiều người lính có vẻ như đang rất bận rộn.

Con đường chính ở khu đèn đỏ so với khu chợ và con đường chính ở khu dành cho dân thường thì nằm gần với khu ổ chuột hơn nhiều.

Khi màn đêm sập xuống, những con đường trở nên chật cứng những cô nàng gái gọi và những người đàn ông đến đây để mua dâm.

Những âm điệu ngọt như đường cùng âm thanh các cuộc giao dịch được thực hiện bay ra khiến cho bất kỳ người đi đường nào cũng có thể nghe thấy chúng.

Giao dịch công khai tại khu đèn đỏ được mùa đến không ngờ là nhờ vào các quý tộc cũng nằm trong hàng ngũ khách hàng được mồi chài trong dịch vụ tại đây.

Chỉ có những nhà chứa làm việc ngay thẳng mới được phép mở cửa tiệm trong phần lớn trong lãnh thổ Vương Quốc.

Với số ít còn lại thì chỉ có thể mở cửa phi pháp ở những nơi gần các khu ổ chuột.

Đó chính là nơi mà Rio đang rảo từng bước chân của mình.

Ngay khi vừa đến nơi, những âm thanh giành khách của các nhà thổ hợp pháp lập tức biến mất, thay vào là một sự tĩnh mịch rất đỗi lạ lùng mà không có bất kỳ người nào có thể nhận ra được.

Và ở tại nơi mà Rio đang đi qua.

Một nơi gây nên sự bất an.

Và chỉ lấy đi một quãng thời gian không đến một phút để đi vào khu ổ chuột.

“Xéo đi!”

Và, Rio đụng trúng phải rắc rối.

Cách không xa Rio là một nhóm bốn người đàn ông với dáng vẻ thô tục mang trên mình là bộ giáp da cùng với những thanh kiếm rẻ tiền được treo bên thắt lưng.

Bốn người đều gợi nên cảm giác của các thành phần bất hảo.

Những âm thanh ầm ĩ đến từ nhóm côn đồ đó. Hai người trong số ấy đang vác theo trên lưng mình một chiếc bao tải to bản.

Và có một chiếc bao thì cứ rục rịch giống như đang có một con thú lớn đang bị nhốt trong ấy vậy.

“Các người đang làm gì thế? Chúng ta đang đi tới chỗ nào thế hả!? Các người là ai!? Cho ta ra! Đừng có mà mơ chuyện sẽ kết thúc thế này nhé! Ba ta sẽ không tha cho các người đâu! Ta sẽ cho tất cả các ngươi bay hết đó!”

Liếc nhìn chiếc túi ồn ào và vẻ ngoài đáng ngờ của lũ trước mắt, một sự ngờ vực xuất hiện trong đầu của Rio.

Tiếng phát ra từ chiếc túi ấy là tiếng nói của một cô gái nhỏ tuổi.

chậc— Con nhỏ tỉnh lại rồi. Câm cái mồm lại! Đừng có mà la lối nữa!”

Một tiếng chửi vang lên từ nhóm bốn người ấy.

Chiếc túi liền run rẩy nhè nhẹ và co rúm lại.

“Thằng ngu này! Coi chừng cái âm li của mày đó!”

“V-Vâng. Xin lỗi aniki (*).”

*Cách nói lóng của yakuza đối với người có quyền lực cao hơn.

Nhìn cách người vừa hét to ấy phải xin lỗi thì chắc là địa vị của tên aniki đó khá là cao.

Có vẻ tên aniki này cũng chính là đại ca của nhóm thì phải.

Chậc— với 10 đồng vàng thì chiếc túi này vô cùng là đáng ngờ nhưng công việc này thì thiệt đúng là ngon thật.”

Người mang danh aniki nhăn mặt lại chép lưỡi một cái. Xem trên biểu hiện của hắn thì rắc rối mà cái bao tải đang gây ra cũng chẳng phải là dạng vừa gì.

“Hehe, cơ mà 10 đồng vàng đúng là một phần thưởng bất ngờ đó chứ. Chỉ bấy nhiêu ấy là chúng ta sẽ có 10 tháng rượu chè gái gú phè phỡn đồ rồi.”

Bọn thuộc hạ đều nở nụ cười với bộ dáng thèm thuồng trên mặt.

Tên đại ca không hề mang chút lo sợ nào cả.

Tại đất nước này, một đồng vàng đủ để nuôi sống một gia đình bình thường suốt hai tháng.

Ừm~, nếu cậu nhớ không nhầm, tỉ giá quy đổi tiền tệ tại đây là 100 đồng đồng sẽ bằng 1 đồng bạc, 50 đồng bạc sẽ bằng một đồng vàng và 25 đồng vàng thì sẽ được 1 đồng thần bí [mystic coin].

“Trong túi là dạng người nào đây không biết? Theo kích cỡ và sức nặng thì em thấy trong này là một đứa con gái đó đại ca.”

Tò mò hết chịu nổi, một trong những tên vác bao tải đề nghị người thủ lĩnh xem xem có cái gì ở trong túi.

“Có lẽ chắc là con gái nhà thương buôn hay quý tộc nào đó… Ê, mở cái túi ra!”

Bị sự tò mò đánh gục, tên đại ca nhếch miệng cười thô bỉ rồi ra lệnh mở chiếc túi.

“Đại ca chắc chứ ạ?”

“Hừm, cái gã ấy không có nói chúng ta không được quyền mở túi đâu nào. Với lại chúng ta cũng cần xem coi hàng bên trong có xứng với giá mình được trả không nữa chứ. Rồi chúng ta sẽ yêu cầu thêm một khoản tiền nữa vào lúc giao hàng cho họ.”

Nghe những lời ấy bọn thuộc hạ hào hứng cả lên trong lúc tên thủ lĩnh thì khịt khịt mũi.

“Mày, xem chừng xung quanh và đừng để ai đến gần. Mà dù gì tao nghĩ có đứa nào lại đi đường này chứ.”

Tên thủ lĩnh ra lệnh cho thuộc hạ bỏ chiếc túi xuống đất. Gã được nhận lệnh trước đó biểu hiện dòng chữ “Cho em nhìn mặt cô ta với chứ.” trên khuôn mặt.

Nhưng dưới cặp mắt của Rio thì sự đề phòng của tên tay sai này cực kì lỏng lẻo.

“Rồi…”

Sau khi đã quan sát xung quanh xong, gã kia đặt chiếc túi xuống đất rồi mạnh bạo mở toang ra.

“Kya!”

Phịch một tiếng, đôi chân tay mảnh khảnh mềm mịn lộ ra theo cùng đó là một tiếng hét từ cô gái nhỏ bên trong chiếc túi.

“Hehe, giờ thì chúng ta có thể thưởng thụ một cô gái nhỏ cho mình rồi nhỉ.”

Nụ cười len lỏi trên gương mặt thô kệch của 4 kẻ côn đồ sau khi nghe thấy tiếng hét của cô gái.

Bốn người ung dung tháo các sợi dây được buộc quanh chiếc túi.

Chỉ sau 10 giây, các sợi dây đều đã được lấy ra khỏi chiếc bao tải.

Sau khi diện kiến được khuôn mặt của người bên trong, cả đám rỉ ra những âm thanh như “trung tình” lên não.

Trước mắt họ là một cô gái nhỏ khoảng chừng ngang tuổi với Rio.

Mái tóc tím ánh vàng mềm mượt, tròng mắt cũng là màu tím theo cùng là nét biểu cảm rắn rỏi; đó là một cô gái có khả năng thu hút mọi ánh nhìn với vẻ ngoài của một thiên thần.

Với vẻ mặt cùng trang phục trên người, trên cô ấy xuất ra một không khí của một nhân vật thuộc tầng lớp cao quý.

Chắc cô ấy là con gái của một quý tộc nào đó rồi.

Nét đẹp khuynh quốc khuynh thành của cô đã khiến cho Rio bị mê hoặc chỉ trong chốc lát.

Không thể nào nhầm lẫn được cả; chắc chắn một cô con gái nhà quý tộ nào đó đã vừa bị bắt cóc đi rồi.

Nhưng lí do là gì chứ? Với một món hàng quan trọng thì họ mắc gì lại giao cho đám côn đồ này đi làm việc vận chuyển.

Rio không nói nên một lời nào và cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt cậu nữa.

Chắc chắn là họ đã được các cận vệ từ trong nhà quý tộc ấy trợ giúp rồi.

“Ặc—Mèo chết là vì tò mò mà? Không xong rồi. Chúng ta chắc là đã đi quá phận sự của mình rồi.”

Tên cầm đầu căng thẳng gãi gãi đầu với biểu cảm khó xử lộ trên khuôn mặt.

Họ chắc chắn hiểu được ý nghĩa của một chuyện bắt cóc con gái nhà lành với họ là như thế nào.

Cuối cùng họ cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc này.

“Hầy, hên là chúng ta chỉ giúp họ đến đây mà thôi. Chừng nào tới địa điểm giao hàng thì chúng ta sẽ xin thêm chút tiền bồi bổ nữa. Nhanh, đi thôi! Chúng ta phải hoàn thành chuyện này cho nhanh lên cho lành.”

Theo cùng kế hoạch của bọn tội phạm là số phận bất an của cô gái nhỏ.

Bị cặp mắt của bọn bất lương liếc sang, cô gái khép chặt cặp mắt lại.

“Ồ thôi nào! Ngoan ngoãn chui lại vô túi lần nữa đi nhé!”

“Không! !”

Cô gái nâng tay lên rồi đọc ra điều gì đó. Từ trong lòng bàn tay cô ấy bắt đầu xuất hiện nên một thứ nào đó.

Nhưng trong khi năng lượng ma pháp chưa kịp chuyển sang thành chú thuật, cô gái ấy đã bị tên thủ lĩnh đạp mạnh một cái.

“Agh— gah ho….”

Rio giật mình nhìn cô gái nhỏ bị đá văng đi.

Song song đó, cậu cũng đã bị ma thuật mà cô ấy chuẩn bị phát ra khơi dậy hứng thú.

Rio chỉ có thể dùng năng lượng ma thuật của mình cho sự cường hóa da thịt và cơ thể mà thôi trong khi cô gái ấy đã làm được một chuyện hoàn toàn khác biệt thông qua việc sử dụng một kĩ thuật nào đó.

Trước khi ma pháp bị phá, đã có thứ gì đó nhìn giống như các hoa văn hình học nổi lên trước mặt của cô ấy.

chậc xém nữa thì… Tao đã quên mất đề phòng. Nhỏ này biết dùng ma pháp đấy, đúng là con gái nhà quý tộc mà.”

“Ma pháp”- một từ khác lạ lọt vào tai của Rio.

“Uu~….”

Nhìn cô gái đau ôm chặt bụng, một người trong nhóm mở miệng.

“E~tou, con nhỏ vẫn chưa mất mạng đâu nhỉ?”

“Không sao đâu. Vẫn còn đang rên kia kìa.”

“Không biết bọn chúng có chịu giao tiền cho món hàng bị hư hại không nữa đây…”

“Ah? À, thì tới lúc đó rồi sẽ biết thôi mà phải không?”

Tên cầm đầu thoáng run rẩy vì sợ hãi vì hành động tàn bạo của mình.

Đáp lại hắn là nụ cười “đại ca xong rồi nhé” từ bọn thuộc hạ.

Nghe từ cuộc đối thoại này thì thấy được cái đám này rặt toàn một lũ vô dụng.

(Mình nên làm sao đây…?)

Nén lại tính bộp chộp của mình, Rio suy nghĩ về câu hỏi ấy.

Với cú đá ấy thì cô gái đó chưa thể nào chết được đâu.

Nhưng cứ thế này, cô ấy sẽ bị bỏ đi mất.

Hay là cậu đi ra và cho cô ấy chút trợ giúp.

Nhưng nói thì nghe dễ hơn làm.

Với bốn người thì dựa trên ước tính của Rio thì chúng chẳng thể đụng được đến sợi tóc đến cậu.

Thế nhưng, tuy là cậu có khả năng mà cậu không chút hồ nghi nào về việc sẽ ngon lành mà hạ bẹp cả đám ấy.

Thêm nữa là bọn chúng có vũ khí còn cậu chẳng có mống nào trên tay cả.

Và đối thủ của cậu sẽ không chút chần chừ nào trong việc cho cậu lên bảng đếm số.

Đúng là Rio ở kiếp trước có luyện qua võ thuật song cậu chưa từng cướp đi sinh mạng của bất kỳ người nào cả.

Nói cách khác, Rio sẽ phải chiến đấu tay không với một lũ có trang bị đàng hoàng lại còn thêm tiền án giết người trên tay.

Hơn nữa, nếu cậu bị một trong những thanh kiếm rẻ tiền ấy chém trúng, vết thương sẽ rất dễ dẫn đến nhiễm trùng.

Rio lại cực kì phản đối việc giết hại những người khác.

Cậu nhớ lại những lời từ ông nội cũng chính là sư phụ của cậu.

Nếu cậu cứ ở yên như vầy thì những hình ảnh trước mặt cậu sẽ sớm biến mất thôi.

Nhưng chuyện sẽ không dừng ở đó, cô gái ấy sẽ bị cưỡng ép đưa đến một nơi nào đó.

Rio nghe qua vài tin đồn rằng một số nhà thổ ở vùng này đôi khi thực hiện các sự kiện bạo dâm bằng cách để cho mọi người cùng nhau tra tấn các cô gái trẻ tuổi.

Cô gái phía trước mắt cậu có thể sẽ bị đưa vào một trong những nơi đó.

Nhưng là sự việc đang phô bày trước cậu đây thì có liên quan gì đến cậu đâu chứ.

Trốn tránh và nhìn bọn ấy bắt đầu xuất phát để lại cho Rio một dư vị tệ hại, nhưng cậu đâu cần phải mạo hiểm mạng sống vì một người xa lạ như vậy được.

Thật sao? Thật là ổn sao?

Trong lúc Rio vẫn đang suy đi tính lại những điều đó, một cách tình cờ, thật sự tình cờ, đỉnh điểm của mọi sự trùng hợp, tầm mắt của cô gái ấy lại chạm đúng vào ánh nhìn của Rio.

Phát hiện ra cậu, khuôn mặt của cô gái bị nỗi sợ hãi và giận dữ tạc vào. Nhìn thấy điều đó, Rio hiểu rằng cậu không còn có thể chạy trốn được nữa rồi.

Một gã khác bước đến cùng chiếc bao tải kia.

Gã bất ngờ di chuyển trong lúc ánh mắt đang chăm chăm vào cô gái và buông chiếc bao tải ra khỏi tay.

“Á!”

Phịch một tiếng, một giọng nói nhu hòa đầy cam chịu vang lên từ trong túi.

“Kya~”

Từ bên trong chiếc túi, một cô gái bị đau phát ra một tiếng kêu tương đồng với số tuổi.

Chậc— Oi, con nhỏ không bị thương đó chứ?”

Với giọng nói mệt mỏi, tên thủ lĩnh bảo gã vác túi kiểm tra sự bình an cho món hàng bên trong.

Mang một nụ cười tởm lợm, tên thuộc hạ mở túi ra để xác nhận.

Chúng đang bị phân tâm rồi, là lúc này hoặc không bao giờ cả.

(Quỷ tha ma bắt chúng mày đi!)

Trong chớp mắt, Rio bao phủ toàn thân trong năng lượng ma thuật rồi ném mình đi như một viên đạn. Không đứa trẻ nào ở tuổi của cậu có thể đạt đến ngưỡng tốc độ lúc này.

Rio bị sốc trước sự gia tốc và phản lực mà cậu chưa bao giờ cảm nhận trước đây.

Dù là da thịt cậu đã được cường hóa nhưng cơ thể của cậu vẫn trong thân hình một đứa trẻ và không được tạo nên thứ với cường độ thế này.

Thành công hay thất bại sẽ được quyết định trong chớp mắt nên Rio liền nắm lấy thế chủ động.

“Cái?”

Người đầu tiên nhìn thấy Rio là tên thủ lĩnh và ngay lập tức hắn vung thanh kiếm của mình lên. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Rio đã ở ngay phía trước mặt gã.

“Gu ha.”

Không để cho cơ hội trôi qua, cậu quắn lấy khuỷu tay của hắn khiến các khớp xương trên tay bị trật rồi ném hắn đi.

Cậu thực hiện một cách chuẩn không cần chỉnh món võ cổ truyền mà bản thân đã luyện qua ở kiếp trước.

Thông qua cường hóa cơ thể, Rio có thể ném đi cơ thể của một người trưởng thành gấp đôi kích thước của cậu.

Tên cầm đầu không hề biết chút gì về Ukemi (*) và đập đất ngoạn mục cùng một âm thanh chói tai phát ra.

*Ukemi: một kĩ thuật để ngã trong Judo.

(Next!)

Rio đã di chuyển xong cơ thể của mình rồi.

“Ế?”

Cậu tập trung toàn lực phát một cú vào bụng của tên đang đứng ở phía sau. Sử dụng lực ép đó cùng sức nặng từ đối thủ, Rio khiến tên côn đồ phải bay nằm đất.

“Gah!”

Xác định đối phương đã bất tỉnh, Rio chuẩn bị đối mặt với nhóm người còn lại.

“Thằng nhóc con này!”

Phẫn nộ vì bị mất đi đồng hữu, hai người còn lại chọn cách lấy nhiều đánh ít để đấu với Rio.

Nếu như họ bắt lấy cô gái làm con tin thì chuyện sẽ coi như xong.

Đối đầu với nhiều đối thủ tức là họ sẽ có nhiều phương án để chọn lựa hơn so với cậu.

Rio rất lo ngại vấn đề này.

Nhưng bọn côn đồ đã bị cảm xúc lấn át lí trí khiến cho họ quên mất phải chọn ra một phương án hữu hiệu nhất.

“Chết điiiiii!”

Vung thanh trường kiếm dài 50cm, một tên chạy đến và chém vào Rio.

Cậu bước chân sang một bên để né tránh thanh kiếm và trả lại một đòn phản công bằng lòng bàn tay vào cằm của đối phương.

7

Đòn phản công đập thẳng vào cằm của tên ấy và ngay lập tức cho hắn mất luôn ý thức.

“Đ-Đồ khốn kiếp!”

Tên còn lại liều mạng vung kiếm mình đến nhưng còn chẳng thể đưa một nhát kiếm lên trên người của Rio.

Lách đòn kiếm kĩ yếu kém, Rio trượt người đến trước ngực của hắn, nắm lấy tay rồi dùng sức vặn một cái, tước đi vũ khí đồng thời khiến hắn không thể nắm vũ khí được nữa. Tiếp đó cậu quăng côn đồ đi khiến cho hắn bất tỉnh nhân sự luôn.

“Haa…Ha…”

Mình làm rồi.

Sau cùng mình đã làm rồi.

Trước khi Rio kịp nhận ra, cơ thể của cậu đã tự động di chuyển.

Cậu thật là có vấn đề rồi mới đi mạo hiểm mạng sống của mình chỉ vì để cứu một cô gái mà cậu chưa từng gặp mặt bao giờ.

Rio hụt hơi đứng bất động tại chỗ.

Cậu cảm nhận nhiệt độ cơ thể của mình đang tăng lên cùng với trái tim đang đập điên cuồng đến mức cậu có thể nghe thấy nó đang vang vọng đi khắp cơ thể của cậu.

IM ĐI, xém chút nữa thì cậu đã hét lên những lời đó.

Cậu đã không thể tung ra được đòn cuối cùng dành cho bọn chúng.

Cậu không thể ra tay giết họ được.

Tuy là cậu vẫn còn kĩ năng và sức mạnh để chế ngự và nhẹ nhàng gây sát thương đến các nội tạng trong cơ thể của bọn chúng.

Song thương tổn cậu gây ra chỉ đến mức khiến họ bất tỉnh mà thôi.

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, không phải là chuyện lạ nếu họ dính phải vết thương chí mạng và qua đời.

Mọi kiểu kết quả tồi tệ lướt qua trong đầu của Rio.

Nếu lỡ như mà bọn chúng mất mạng do vết thương trên mình, Rio sẽ không thể nào chịu nổi thứ cảm giác tội lỗi đó được.

Lúc này, cậu đang thiếu đi sự can đảm để giết đi một con người.

Sẽ chẳng có gì rối rắm nữa nếu cậu có thể vô cảm mà ra tay đoạt đi một mạng người.

Nhưng cậu không thuộc loại người đó.

Và chắc chắn rằng, không ai trong số chúng đã chết cả.

Nên cậu vẫn chưa hề giết bất kỳ ai.

Dù vậy, các lời biện hộ cho việc giết người nảy ra trong suy nghĩ của Rio. Nhận ra dòng suy nghĩ mà cậu đang mang khiến cho Rio cảm thấy chán ghét chính mình.

Chuyện gì đã làm thì cũng đã xong rồi.

Ít nhất cậu sẽ không đổ lỗi lên việc đã ra tay cứu giúp hai cô gái.

Rio kháng cự lại cảm xúc trong lòng mình để không khiến cho chúng biểu lộ lên nét mặt của cậu. Chợt nhớ đến hai gái, Rio nhìn sang và thấy một trong số họ đang nhìn cậu với cặp mắt kính sợ.

Hai cô gái mang vẻ ngoài giống y nhau.

Một trong số họ vẫn đang cố kéo chiếc bao tải ra khỏi người trong khi người vừa nãy trúng phải cú sút thì đã không còn vướng víu thứ gì trên người.

Từ mái tóc tím ánh vàng cùng khuôn mặt hao hao nhau, Rio xác định ngay hai người họ chính là hai chị em.

Người vừa ẫm ĩ lúc nãy chính là người chị còn người vẫn đang kéo chiếc bao ra chính là người em.

“Các cậu… không sao chứ?”

Vẫn còn thở hồng học, Rio rụt rè đưa ra lời chào hai chị em.

Người chị đưa mắt lườm Rio.

Từ ánh nhìn đó, Rio thấy khó mà tin được chuyện bọn họ có cùng độ tuổi.

Dòng duy nghĩ của Rio thoáng ngưng lại.

Những hoa văn hình học phát sáng lúc cô ấy bị đá lại xuất hiện một lần nữa.

(Là…ma thuật đó sao?)

khụ khụ. Ngươi còn đứng đó chờ cái gì? Giúp ta nào!”

“O-Onee-sama, em chỉ vừa dùng thôi nên chị đừng di chuyển quá nhiều. Đừng gắng sức quá….”

Chẳng để tâm đến lời nài nỉ từ em gái, cô chị bước đến chỗ Rio và vung tay tán vào mặt của cậu.

“Ế?”

Chát, một âm thanh sắc lạnh vang vọng khắp xung quanh bọn họ.

Với tiến triển bất ngờ này, Rio không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa rồi.

Tại sao cô gái này lại tức giận với cậu?

Tại sao cô ấy lại tán ân nhân của mình?

Rio rơi vào vòng rối rắm, má của cậu vẫn còn nhức nhối lên vì đau.

“Ngươi đã nhìn bọn ta suốt từ đầu đúng không? Nếu như thế thì lẽ ra ngươi phải ra tay giúp bọn ta sớm hơn đi chứ!”

Rio xém nữa để mình nhận phải cú tát thứ hai.

Tuy nhiên lần này cậu đã phán đoán được nó và bắt lấy cánh tay của cô ấy.

Khuôn mặt của cô mang theo sự thất bại nhưng cô vẫn cố dùng cánh tay không bị trói buộc của mình nhằm tán cậu.

“…”

Cô gái trở nên mất kiểm soát và bắt đầu dãy dụa dữ dội. Rio bắt đầu nổi nóng sau khi phải nếm trải một sự đối xử vô lý như vậy, nhưng cậu vẫn không thể đối xử hành xử không tốt đối với một cô gái nhỏ như cô ấy được.

“Buông tay của ta ra! Đồ bẩn thỉu! Đồ hôi hám!”

“O-Onee-sama, anh ấy đã cứu chúng ta nên không phải là không đúng khi lại nổi giận với anh ấy sao?”

Cô em gái đang ra sức làm dịu đi lửa giận từ người chị của mình.

Người chị gái có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể của Rio và biểu cảm ấy hoàn toàn lộ rõ lên trên khuôn mặt của cô ấy.

Cô thấy cực kì kinh tởm với vẻ ngoài đáng ghét của cậu.

Tuy là nhờ vào những giọt nước mắt từ em gái đã khiến cô phải dừng lại những hành động ác liệt của mình lên Rio.

Dù là người bên kia vẫn còn rất nhỏ tuổi nhưng ngay từ đầu đến giờ hành động của cô ấy đúng là ngang ngược khiến cho cơn giận của Rio đã chạm đến đỉnh điểm.

Cậu đã đưa bản thân vào một chuyện phiền nhiễu khác nữa rồi.

Người chị đang lườm mắt vào bộ tóc mái bẩn thỉu của cậu.

“A-ừm. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ bọn em.”

Nhận thấy sự khó chịu của Rio, người em bước chân đến và cúi đầu mình xuống.

“Không, không có gì nhiều đâu.”

Đúng là cậu không thể ngó lơ được một cô gái biểu lộ sự biết ơn đối với mình được nên Rio đành đáp lại bằng một câu trả lời cộc lốc.

“Gì thế hả? Cái thái độ đó là gì đây hả?”

Rio quyết định không để ý đến cô chị làm gì nữa.

“O-Onee sama!”

Không khí ngập mùi nguy hiểm lại được xua tan lần nữa nhờ lời trách mắng từ người em.

“Hừm, vì Flora ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Có vẻ như tên của cô em là Flora thì phải.

Nhìn thấy chị mình đã bình tĩnh trở lại, Flora thở phào ra một hơi. Nhưng liền ngay sau đó, những câu chữ của cô chị lại y như đang đổ thêm dầu vào lửa.

“Đồ nhà quê, dẫn đường cho bọn ta đến khu quý tộc đi. Còn về cái lũ người đằng kia ấy… mang đi hai người theo bọn ta đi.”

Rio sửng sốt với việc cô ấy ra lệnh cho cậu ngon lành đến thế.

“Ngươi có thể ném được họ nên việc này cũng đâu làm khó được ngươi đâu đúng chứ?”

Rio cảm thấy bực dọc với thái độ của cô ấy. Lại thêm cả cái giọng điệu giống như bị lên cơn đó nữa chứ.

Sự hoảng hốt của cô ấy chắc là do chỉ vừa mới được thoát ra khỏi một tình huống kinh hoàng nhưng với con người đang tức điên cả người của Rio lúc này thì sao có thể để tâm đến mấy chuyện đó được nữa chứ.

“…Đó là cái thái độ của một người sẽ dùng khi muốn nhờ cậy ai đó đó à?”

Rio hiểu rõ việc giúp đỡ cho các cô con gái nhà quý tộc là chuyện thiết yếu.

Nhưng cái thái độ ngang tang của cô nàng này đã đánh đuổi sự hiểu lý đó của cậu đi mất rồi.

Cậu mong muốn cô ấy chí ít gì cũng phải để tâm đến cảm xúc của cậu một chút là được rồi.

“A-À không phải đâu, xin lỗi anh! Em cũng muốn thỉnh cầu sự giúp đỡ của anh nữa. Nếu cần, em sẽ nhờ ba em đền ơn cho anh! ”

Ấn tượng hiện tại của Rio với giới quý tộc đã chạm đến tầng đáy rồi.

Nhưng nhờ có Flora mà nó đã không rơi thêm xuống chút nào nữa.

Chắc là cho tới giờ hai cô gái đã trải qua một cuộc sống không chút gian khổ nào.

Họ luôn có được bất cứ cái gì mà họ mong muốn.

Họ quá chói lọi đối với những người như Rio nên việc đó chỉ khiến nảy sinh nên những ý nghĩ tầm thường hết cái này thì đến cái khác mà thôi. Còn về Haruto, cậu thấy không thể nào chịu đựng nổi cái tính thẳng như ruột ngựa của Flora.

“…Hiểu rồi.”

Rio bất đắc dĩ đáp ứng thỉnh cầu của Flora.

“Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Rio ngay lập tức vào việc.

Hai cô gái cắt những chiếc bao tải trước đó dùng để vận chuyển bọn họ thành những sợi dây và Rio thì lấy chúng để buộc bọn côn đồ lại.

Đồng thời Rio cũng lấy đi vũ khí cùng với những thứ có giá trị mà cậu tìm thấy được.

Đúng thực cồng kềnh lắm nhưng biết làm sao được, cậu hiện tại đang rất ư là cần tiền.

Do một lúc trước hành động của cậu cũng đã được xem là một việc phạm pháp rồi nên giờ cậu cũng chẳng muốn nhức đầu để đi biện minh cho bản thân nữa.

Rio chẳng biết chút gì về tội chiếm đoạt tài sản cả. Do vậy thì thôi cậu cứ cướp sạch hết tài sản của đám côn đồ này cũng đâu sao; không có gì sai cả khi thò tay cậu lên vài món có giá trị nào đó.

“Hừ, tham lam quá độ….”

Nhìn thấy hành vi của cậu, Christina(*) khinh thường cất tiếng. Nghe những lời ấy, Rio thấy có chút kháng cự nhưng vẫn giả ngu không nghe thấy gì và tiếp tục công cuộc của mình.

*là tên cô chị ý

Xong việc, Rio cùng hai chị rời khỏi khu đèn đỏ và bước tiếp về hướng khu chợ.

Dọc đường, những người trên khu đèn đỏ đưa những ánh mắt tò mò nhìn Rio và hai cô gái nhỏ tuổi. Tuy nhiên chẳng ai kêu bọn họ bởi cái mùi hôi thối mà Rio tỏa ra.

Vừa đặt chân đến chợ, những người lính ngay tức thì ập đến chỗ Rio và hai chị em gái. Christina và Flora sau đó liền được đặt dưới sự bảo vệ của bọn họ.

~~~Chương kế: thẩm vấn~~~