Chương 2: Thức tỉnh

Act 1 – Chương 2: Thức tỉnh

Người đăng clover Đăng ngày 21/02/2016 Cập nhật mới 23/03/2016 7215 Lượt xem

4.9 (97.43%) 70 votes

Trang truyện gốc

THÔNG BÁO

Tham gia Diễn đàn Valvrare Team

Năm 991, Thiên Lịch.

Lục địa Yufilia, Vương Quốc Beltram.

Tại một góc trong khu ổ chuột nằm trong vùng thủ đô, với lồng ngực căng tràn sự

đau đớn, một cậu bé nằm bệt trên mặt đất.

“Ha~, ha~…”

Dù đã mở cả cặp mắt ra, nỗi thống khổ mà cậu đang phải chịu đựng không hề bị át

mất hay phân tán đi chút nào. Biết là thế nhưng cậu nhóc vẫn ra sức ghìm chặt lấy

lồng ngực của mình.

Trước khi cậu kịp nhận ra thì mồ hôi đã ướt đẫm trên cơ thể của cậu.

Toàn bộ cơ thể của cậu đang rất nóng.

Nóng như thể từng thớ thịt trên người như đang chìm trong ngọn lửa vậy.

Bỗng dưng, như một phép màu, cơn nhức nhối lắng đi và từng chút một, một sự

ấm áp truyền đi khắp cơ thể của cậu.

(Gì thế này?)

Cậu nhóc chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ là cảm giác khó chịu ấy đang

chậm rãi tan biến đi.

Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh, cậu đưa mắt nhìn xung quanh mình.

Nơi đây là một con hẻm đầy dơ bẩn và u ám được vạch thành từ những căn nhà gỗ

thô sơ .

Những mùi hương khó ngửi dẫn nhau đi vào mũi của cậu. Không khí hôi hám này

khiến cậu phải nhăn cả khuôn mặt lại nhưng cũng nhờ vào nó mà đầu óc của cậu đã

tỉnh táo lại một chút.

Còn về chuyện gì đã xảy ra trong lúc cậu đang ngủ mê thì cậu không hề có một chút

kí ức nào về nó cả.

Vào lúc ấy, cậu nhóc nhận ra việc mình đang nằm ngủ trên nền đất.

Dính trên người cậu là một bộ đồ bẩn thỉu. Cậu thấy bản thân cần phải làm gì đó với

cái trang phục này dù cho chúng có thể còn được duy trì lâu hơn một chút nữa.

Ngẩng khuôn mặt mình lên, một bầu trời xanh bao la không một gợn mây ánh vào

trong đôi mắt của cậu.

(Cái cảm giác không thoải mái ấy là thế nào và lí do gì mà mình lại nằm trên đường

thế này?)

Chỉ vừa mới thoát khỏi cơn mê, cậu vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng điều gì được dù

rằng cậu không hề có chút kí ức nào về việc mình uống rượu.

Cậu để tâm đến những ngôi nhà xung quanh có gì đó bất bình thường trước khi kịp

nhận ra kiến trúc của chúng khác một trời một vực so với những ngôi nhà gỗ tại

Nhật mà cậu đã từng nhận thức.

Cảm thấy không thoải mái, cậu nhóc chìm vào trong suy nghĩ.

Hơn nữa là hiện cơ thể của cậu giờ không đạt được trạng thái tốt nhất. Có lẽ là do

phải tiếp xúc thân mật với cái thời tiết lạnh cóng này khi nằm ngủ trên đường mà ra.

Các khớp xương của cậu cũng đau nhức lên hết cả rồi.

(!?)

Ráng nâng người dậy một lần nữa, một sự chấn động lớn đập vào người cậu. Những

tiếng thét gào trào lên trong đầu của cậu nhóc.

Thứ đập vào mắt của cậu là cơ thể của một đứa trẻ.

Mình đáng lẽ là một sinh viên cơ mà.

Không, mình là một đứa trẻ mồ côi.

(Chuyện này là thế quái quỷ nào đây?)

Những kí ức chồng chéo lên nhau khiến cho cậu nhóc rối cả lên.

Chậm rãi suy nghĩ vấn đề, cậu đưa ánh mắt đăm đăm của mình về hai đôi tay và

chân.

Đây không phải là làn da khỏe mạnh của một người đang sống trên một cường

quốc như Nhật Bản.

Thêm vào đó, làn da khô nứt và cái cơ thể yếu ớt này chính là kết quả của sự suy

dinh dưỡng và đồng thời là do bị bao trùm trong sự dơ dấy mà thành đây mà.

Cậu ráng sắp xếp lại mạch suy nghĩ và trong đó không hề có cái nào là đi tắm cả.

(Nghiêm túc đó hả trời….)

Cậu vô thức trình diễn một màn tsukkumi với chính mình sau khi được chứng kiến

cái cảnh cơ thể dơ bẩn từ bản thân.

Bộ đồ mà cậu đang mặc là một bộ quần áo rách tươm đã được người khác xài đến mòn rồi quăng bỏ.

Và hiển nhiên là cậu cũng không hề có được một chiếc giày cho đôi chân mình.

Tuy nhiên, cậu vẫn thấy hạnh phúc vì ít dù gì mình còn có thứ gì đó để mà che thân.

Cậu không rõ đường nét khuôn mặt của mình ra sao nhưng từ những sợi tóc mái

dài, cậu phát hiện mái tóc có chút dơ của mình mang màu đen.

Chân tay của cậu thì đang đồng trạng thái với bộ đồ quá nát trên người nhưng tâm

trí của cậu thì không hề ăn hùa theo bọn chúng.

Làm lạnh lại dòng suy nghĩ, cậu đánh giá tình hình của bản thân.

Tên cậu nhóc này là Rio và cũng là Amakawa Haruto.

Xem qua các kí ức, cậu phán định cậu đã 7 tuổi tại thế giới này và đồng thời là một

chàng trai 20 tuổi người Nhật.Act 1 – Chương 2: Thức tỉnh

Người đăng clover Đăng ngày 21/02/2016 Cập nhật mới 23/03/2016 7215 Lượt xem

4.9 (97.43%) 70 votes

Trang truyện gốc

THÔNG BÁO

Tham gia Diễn đàn Valvrare Team

Năm 991, Thiên Lịch.

Lục địa Yufilia, Vương Quốc Beltram.

Tại một góc trong khu ổ chuột nằm trong vùng thủ đô, với lồng ngực căng tràn sự

đau đớn, một cậu bé nằm bệt trên mặt đất.

“Ha~, ha~…”

Dù đã mở cả cặp mắt ra, nỗi thống khổ mà cậu đang phải chịu đựng không hề bị át

mất hay phân tán đi chút nào. Biết là thế nhưng cậu nhóc vẫn ra sức ghìm chặt lấy

lồng ngực của mình.

Trước khi cậu kịp nhận ra thì mồ hôi đã ướt đẫm trên cơ thể của cậu.

Toàn bộ cơ thể của cậu đang rất nóng.

Nóng như thể từng thớ thịt trên người như đang chìm trong ngọn lửa vậy.

Bỗng dưng, như một phép màu, cơn nhức nhối lắng đi và từng chút một, một sự

ấm áp truyền đi khắp cơ thể của cậu.

(Gì thế này?)

Cậu nhóc chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ là cảm giác khó chịu ấy đang

chậm rãi tan biến đi.

Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh, cậu đưa mắt nhìn xung quanh mình.

Nơi đây là một con hẻm đầy dơ bẩn và u ám được vạch thành từ những căn nhà gỗ

thô sơ .

Những mùi hương khó ngửi dẫn nhau đi vào mũi của cậu. Không khí hôi hám này

khiến cậu phải nhăn cả khuôn mặt lại nhưng cũng nhờ vào nó mà đầu óc của cậu đã

tỉnh táo lại một chút.

Còn về chuyện gì đã xảy ra trong lúc cậu đang ngủ mê thì cậu không hề có một chút

kí ức nào về nó cả.

Vào lúc ấy, cậu nhóc nhận ra việc mình đang nằm ngủ trên nền đất.

Dính trên người cậu là một bộ đồ bẩn thỉu. Cậu thấy bản thân cần phải làm gì đó với

cái trang phục này dù cho chúng có thể còn được duy trì lâu hơn một chút nữa.

Ngẩng khuôn mặt mình lên, một bầu trời xanh bao la không một gợn mây ánh vào

trong đôi mắt của cậu.

(Cái cảm giác không thoải mái ấy là thế nào và lí do gì mà mình lại nằm trên đường

thế này?)

Chỉ vừa mới thoát khỏi cơn mê, cậu vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng điều gì được dù

rằng cậu không hề có chút kí ức nào về việc mình uống rượu.

Cậu để tâm đến những ngôi nhà xung quanh có gì đó bất bình thường trước khi kịp

nhận ra kiến trúc của chúng khác một trời một vực so với những ngôi nhà gỗ tại

Nhật mà cậu đã từng nhận thức.

Cảm thấy không thoải mái, cậu nhóc chìm vào trong suy nghĩ.

Hơn nữa là hiện cơ thể của cậu giờ không đạt được trạng thái tốt nhất. Có lẽ là do

phải tiếp xúc thân mật với cái thời tiết lạnh cóng này khi nằm ngủ trên đường mà ra.

Các khớp xương của cậu cũng đau nhức lên hết cả rồi.

(!?)

Ráng nâng người dậy một lần nữa, một sự chấn động lớn đập vào người cậu. Những

tiếng thét gào trào lên trong đầu của cậu nhóc.

Thứ đập vào mắt của cậu là cơ thể của một đứa trẻ.

Mình đáng lẽ là một sinh viên cơ mà.

Không, mình là một đứa trẻ mồ côi.

(Chuyện này là thế quái quỷ nào đây?)

Những kí ức chồng chéo lên nhau khiến cho cậu nhóc rối cả lên.

Chậm rãi suy nghĩ vấn đề, cậu đưa ánh mắt đăm đăm của mình về hai đôi tay và

chân.

Đây không phải là làn da khỏe mạnh của một người đang sống trên một cường

quốc như Nhật Bản.

Thêm vào đó, làn da khô nứt và cái cơ thể yếu ớt này chính là kết quả của sự suy

dinh dưỡng và đồng thời là do bị bao trùm trong sự dơ dấy mà thành đây mà.

Cậu ráng sắp xếp lại mạch suy nghĩ và trong đó không hề có cái nào là đi tắm cả.

(Nghiêm túc đó hả trời….)

Cậu vô thức trình diễn một màn tsukkumi với chính mình sau khi được chứng kiến

cái cảnh cơ thể dơ bẩn từ bản thân.

Bộ đồ mà cậu đang mặc là một bộ quần áo rách tươm đã được người khác xài đến mòn rồi quăng bỏ.

Và hiển nhiên là cậu cũng không hề có được một chiếc giày cho đôi chân mình.

Tuy nhiên, cậu vẫn thấy hạnh phúc vì ít dù gì mình còn có thứ gì đó để mà che thân.

Cậu không rõ đường nét khuôn mặt của mình ra sao nhưng từ những sợi tóc mái

dài, cậu phát hiện mái tóc có chút dơ của mình mang màu đen.

Chân tay của cậu thì đang đồng trạng thái với bộ đồ quá nát trên người nhưng tâm

trí của cậu thì không hề ăn hùa theo bọn chúng.

Làm lạnh lại dòng suy nghĩ, cậu đánh giá tình hình của bản thân.

Tên cậu nhóc này là Rio và cũng là Amakawa Haruto.

Xem qua các kí ức, cậu phán định cậu đã 7 tuổi tại thế giới này và đồng thời là một

chàng trai 20 tuổi người Nhật.

Do quá đói, một cơn choáng ập vào cậu. Sau khi đã xác nhận được tình hình của

mình, cậu ngồi xuống mặt đất và bắt đầu suy nghĩ.

Cậu, Amakawa Haruto vẫn còn những kí ức trước khi vong mạng.

Cậu cũng có cả kí ức về cuộc sống thường ngày của Rio cho đến lúc này.

Cậu không biết lí do gì mà khi nãy mình lại bất tỉnh trên mặt đường nhưng vào lúc

này, chuyện đó không còn là vấn đề quan trọng nữa.

Chiếm hữu những kiến thức của Amakawa Haruto đồng thời lấy cả kí ức của Rio,

cậu xác định rằng lúc này, cậu không còn ở trên Trái Đất nữa rồi.

Rio là một đứa nhóc mồ côi không được ăn học, nhưng cậu vẫn biết được tên

vương quốc mà cậu đang trú ngụ là gì.

Đánh giá trên trình độ văn minh và xem xét trên tình huống cũng như các nhân tố

khác đã dẫn cậu đến một kết luận là: quốc gia này không hề nằm trên Trái Đất mà

Amakawa Haruto biết.

Có thể là cậu đã được tái sinh.

(Nhưng thật khó mà tin được… không, có lẽ vẫn còn chút cơ hội rằng đây chỉ là một

giấc mơ mà thôi nhỉ?)

Nhưng khi Rio nghĩ thật kĩ về chuyện này, cơ hội để cho việc này chỉ là một giấc mơ

giảm xuống rõ rệt.

Đầu óc cậu quá tỉnh táo để đây chỉ có thể là một giấc mơ.

Tĩnh tâm bản thân lại, cậu ra sức tìm kiếm nhưng không hề thấy có điều gì bất

thường về bản thân cả.

Tối thiểu thì chỉ có một triệu chứng giống như cơn sốt đã khiến cho các khớp xương

của cậu đang bị cơn đau hành hạ mà thôi.

Đây chính là hiện thực và cậu cũng đã đảm bảo với chính mình về điều này.

Rio chưa hề nghe về sự tồn tại của quốc gia này trên Trái Đất trước đây. Những thứ

như vua và quý tộc và thứ như vô số những trẻ mồ côi lang thang bị biến thành nô

lệ rồi cả sự thiếu vắng của điện và các thành tựu khoa học. Thêm vào nữa là, thế

giới này còn có các quái vật tồn tại.

Đây chẳng phải là giấc mơ hay là đang nằm trên Trái Đất nữa rồi.

Hiện tại, Rio đang ở một vùng ổ chuột tọa lạc trong thủ phủ của Vương Quốc

Beltram.

Không hề chém bão khi nói cái tình trạng này của cậu là đã thấp nhất rồi và nếu cứ

chuyện cứ thế này thì không lâu nữa cậu cũng sẽ đi Cực Lạc cho coi.

Có vẻ như nhờ thần may mắn mà Rio vẫn còn sống sót cho đến lúc này.

Chỉ có những nhóc mồ côi ăn hên lắm mới được sống tại trẻ mồ côi. Còn những đứa

sống tại khu ổ chuột thì phải trải qua một cuộc đấu tranh sinh tồn không có hồi kết;

phải đi tìm kiếm những thức ăn thừa thải để bỏ bụng và đi hành nghề móc túi để

mà sống.

Nếu may mắn, cậu có thể mua được vài cái bánh mì cứng rẻ tiền bằng lượng tiền

đáng khinh mà bản thân cướp được. Nên cái việc cậu mắc phải căn bệnh suy dinh

dưỡng không hề là chuyện mang chút bất ngờ nào.

Đó là điều mà Rio thực hiện mỗi ngày để được tồn tại.

Với cái điều kiện khỉ gió này, thật tình thì, nếu cậu bỏ mạng trên đường cũng không

phải là chuyện lạ gì trên đời.

Hiện tại, cậu cần phải tìm kiếm một chút thức ăn nhưng những suy nghĩ về tình hình

hiện tại vẫn chưa ngừng lại.

Thông thường các đứa trẻ mồ côi yếu ớt sẽ lập nhóm với nhau, tuy nhiên vì mái tóc

màu đen khác loài của Rio mà cậu bị các nhóm mồ côi ấy tẩy chay.

Bởi thế nên việc bắt tay với những đứa nhóc mồ côi khác là cực khó đối với cậu.

Song bằng cách này hay cách khác, cậu đã tự mình tiếp tục sống được đến lúc này.

(Giờ thì mình cần phải tìm kiếm việc làm và thích nghi nhưng….)Act 1 – Chương 2: Thức tỉnh

Người đăng clover Đăng ngày 21/02/2016 Cập nhật mới 23/03/2016 7215 Lượt xem

4.9 (97.43%) 70 votes

Trang truyện gốc

THÔNG BÁO

Tham gia Diễn đàn Valvrare Team

Năm 991, Thiên Lịch.

Lục địa Yufilia, Vương Quốc Beltram.

Tại một góc trong khu ổ chuột nằm trong vùng thủ đô, với lồng ngực căng tràn sự

đau đớn, một cậu bé nằm bệt trên mặt đất.

“Ha~, ha~…”

Dù đã mở cả cặp mắt ra, nỗi thống khổ mà cậu đang phải chịu đựng không hề bị át

mất hay phân tán đi chút nào. Biết là thế nhưng cậu nhóc vẫn ra sức ghìm chặt lấy

lồng ngực của mình.

Trước khi cậu kịp nhận ra thì mồ hôi đã ướt đẫm trên cơ thể của cậu.

Toàn bộ cơ thể của cậu đang rất nóng.

Nóng như thể từng thớ thịt trên người như đang chìm trong ngọn lửa vậy.

Bỗng dưng, như một phép màu, cơn nhức nhối lắng đi và từng chút một, một sự

ấm áp truyền đi khắp cơ thể của cậu.

(Gì thế này?)

Cậu nhóc chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ là cảm giác khó chịu ấy đang

chậm rãi tan biến đi.

Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh, cậu đưa mắt nhìn xung quanh mình.

Nơi đây là một con hẻm đầy dơ bẩn và u ám được vạch thành từ những căn nhà gỗ

thô sơ .

Những mùi hương khó ngửi dẫn nhau đi vào mũi của cậu. Không khí hôi hám này

khiến cậu phải nhăn cả khuôn mặt lại nhưng cũng nhờ vào nó mà đầu óc của cậu đã

tỉnh táo lại một chút.

Còn về chuyện gì đã xảy ra trong lúc cậu đang ngủ mê thì cậu không hề có một chút

kí ức nào về nó cả.

Vào lúc ấy, cậu nhóc nhận ra việc mình đang nằm ngủ trên nền đất.

Dính trên người cậu là một bộ đồ bẩn thỉu. Cậu thấy bản thân cần phải làm gì đó với

cái trang phục này dù cho chúng có thể còn được duy trì lâu hơn một chút nữa.

Ngẩng khuôn mặt mình lên, một bầu trời xanh bao la không một gợn mây ánh vào

trong đôi mắt của cậu.

(Cái cảm giác không thoải mái ấy là thế nào và lí do gì mà mình lại nằm trên đường

thế này?)

Chỉ vừa mới thoát khỏi cơn mê, cậu vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng điều gì được dù

rằng cậu không hề có chút kí ức nào về việc mình uống rượu.

Cậu để tâm đến những ngôi nhà xung quanh có gì đó bất bình thường trước khi kịp

nhận ra kiến trúc của chúng khác một trời một vực so với những ngôi nhà gỗ tại

Nhật mà cậu đã từng nhận thức.

Cảm thấy không thoải mái, cậu nhóc chìm vào trong suy nghĩ.

Hơn nữa là hiện cơ thể của cậu giờ không đạt được trạng thái tốt nhất. Có lẽ là do

phải tiếp xúc thân mật với cái thời tiết lạnh cóng này khi nằm ngủ trên đường mà ra.

Các khớp xương của cậu cũng đau nhức lên hết cả rồi.

(!?)

Ráng nâng người dậy một lần nữa, một sự chấn động lớn đập vào người cậu. Những

tiếng thét gào trào lên trong đầu của cậu nhóc.

Thứ đập vào mắt của cậu là cơ thể của một đứa trẻ.

Mình đáng lẽ là một sinh viên cơ mà.

Không, mình là một đứa trẻ mồ côi.

(Chuyện này là thế quái quỷ nào đây?)

Những kí ức chồng chéo lên nhau khiến cho cậu nhóc rối cả lên.

Chậm rãi suy nghĩ vấn đề, cậu đưa ánh mắt đăm đăm của mình về hai đôi tay và

chân.

Đây không phải là làn da khỏe mạnh của một người đang sống trên một cường

quốc như Nhật Bản.

Thêm vào đó, làn da khô nứt và cái cơ thể yếu ớt này chính là kết quả của sự suy

dinh dưỡng và đồng thời là do bị bao trùm trong sự dơ dấy mà thành đây mà.

Cậu ráng sắp xếp lại mạch suy nghĩ và trong đó không hề có cái nào là đi tắm cả.

(Nghiêm túc đó hả trời….)

Cậu vô thức trình diễn một màn tsukkumi với chính mình sau khi được chứng kiến

cái cảnh cơ thể dơ bẩn từ bản thân.

Bộ đồ mà cậu đang mặc là một bộ quần áo rách tươm đã được người khác xài đến mòn rồi quăng bỏ.

Và hiển nhiên là cậu cũng không hề có được một chiếc giày cho đôi chân mình.

Tuy nhiên, cậu vẫn thấy hạnh phúc vì ít dù gì mình còn có thứ gì đó để mà che thân.

Cậu không rõ đường nét khuôn mặt của mình ra sao nhưng từ những sợi tóc mái

dài, cậu phát hiện mái tóc có chút dơ của mình mang màu đen.

Chân tay của cậu thì đang đồng trạng thái với bộ đồ quá nát trên người nhưng tâm

trí của cậu thì không hề ăn hùa theo bọn chúng.

Làm lạnh lại dòng suy nghĩ, cậu đánh giá tình hình của bản thân.

Tên cậu nhóc này là Rio và cũng là Amakawa Haruto.

Xem qua các kí ức, cậu phán định cậu đã 7 tuổi tại thế giới này và đồng thời là một

chàng trai 20 tuổi người Nhật.

Do quá đói, một cơn choáng ập vào cậu. Sau khi đã xác nhận được tình hình của

mình, cậu ngồi xuống mặt đất và bắt đầu suy nghĩ.

Cậu, Amakawa Haruto vẫn còn những kí ức trước khi vong mạng.

Cậu cũng có cả kí ức về cuộc sống thường ngày của Rio cho đến lúc này.

Cậu không biết lí do gì mà khi nãy mình lại bất tỉnh trên mặt đường nhưng vào lúc

này, chuyện đó không còn là vấn đề quan trọng nữa.

Chiếm hữu những kiến thức của Amakawa Haruto đồng thời lấy cả kí ức của Rio,

cậu xác định rằng lúc này, cậu không còn ở trên Trái Đất nữa rồi.

Rio là một đứa nhóc mồ côi không được ăn học, nhưng cậu vẫn biết được tên

vương quốc mà cậu đang trú ngụ là gì.

Đánh giá trên trình độ văn minh và xem xét trên tình huống cũng như các nhân tố

khác đã dẫn cậu đến một kết luận là: quốc gia này không hề nằm trên Trái Đất mà

Amakawa Haruto biết.

Có thể là cậu đã được tái sinh.

(Nhưng thật khó mà tin được… không, có lẽ vẫn còn chút cơ hội rằng đây chỉ là một

giấc mơ mà thôi nhỉ?)

Nhưng khi Rio nghĩ thật kĩ về chuyện này, cơ hội để cho việc này chỉ là một giấc mơ

giảm xuống rõ rệt.

Đầu óc cậu quá tỉnh táo để đây chỉ có thể là một giấc mơ.

Tĩnh tâm bản thân lại, cậu ra sức tìm kiếm nhưng không hề thấy có điều gì bất

thường về bản thân cả.

Tối thiểu thì chỉ có một triệu chứng giống như cơn sốt đã khiến cho các khớp xương

của cậu đang bị cơn đau hành hạ mà thôi.

Đây chính là hiện thực và cậu cũng đã đảm bảo với chính mình về điều này.

Rio chưa hề nghe về sự tồn tại của quốc gia này trên Trái Đất trước đây. Những thứ

như vua và quý tộc và thứ như vô số những trẻ mồ côi lang thang bị biến thành nô

lệ rồi cả sự thiếu vắng của điện và các thành tựu khoa học. Thêm vào nữa là, thế

giới này còn có các quái vật tồn tại.

Đây chẳng phải là giấc mơ hay là đang nằm trên Trái Đất nữa rồi.

Hiện tại, Rio đang ở một vùng ổ chuột tọa lạc trong thủ phủ của Vương Quốc

Beltram.

Không hề chém bão khi nói cái tình trạng này của cậu là đã thấp nhất rồi và nếu cứ

chuyện cứ thế này thì không lâu nữa cậu cũng sẽ đi Cực Lạc cho coi.

Có vẻ như nhờ thần may mắn mà Rio vẫn còn sống sót cho đến lúc này.

Chỉ có những nhóc mồ côi ăn hên lắm mới được sống tại trẻ mồ côi. Còn những đứa

sống tại khu ổ chuột thì phải trải qua một cuộc đấu tranh sinh tồn không có hồi kết;

phải đi tìm kiếm những thức ăn thừa thải để bỏ bụng và đi hành nghề móc túi để

mà sống.

Nếu may mắn, cậu có thể mua được vài cái bánh mì cứng rẻ tiền bằng lượng tiền

đáng khinh mà bản thân cướp được. Nên cái việc cậu mắc phải căn bệnh suy dinh

dưỡng không hề là chuyện mang chút bất ngờ nào.

Đó là điều mà Rio thực hiện mỗi ngày để được tồn tại.

Với cái điều kiện khỉ gió này, thật tình thì, nếu cậu bỏ mạng trên đường cũng không

phải là chuyện lạ gì trên đời.

Hiện tại, cậu cần phải tìm kiếm một chút thức ăn nhưng những suy nghĩ về tình hình

hiện tại vẫn chưa ngừng lại.

Thông thường các đứa trẻ mồ côi yếu ớt sẽ lập nhóm với nhau, tuy nhiên vì mái tóc

màu đen khác loài của Rio mà cậu bị các nhóm mồ côi ấy tẩy chay.

Bởi thế nên việc bắt tay với những đứa nhóc mồ côi khác là cực khó đối với cậu.

Song bằng cách này hay cách khác, cậu đã tự mình tiếp tục sống được đến lúc này.

(Giờ thì mình cần phải tìm kiếm việc làm và thích nghi nhưng….)

Khó mà tìm ra được chỗ nào mà chịu mướn những trẻ mồ côi để làm việc.

Mọi người đều thấy thoải mái hơn khi họ xem những đứa trẻ mồ côi như vật thể

chưa từng tồn tại,

Tuy rằng cậu đã tình cờ tìm ra một công việc nhưng đó lại là một công việc nặng

nhọc với mức lương rẻ bèo.

Trong trường hợp đó, Rio ngẫm nghĩ liệu cậu có được lợi thế nào tại thế giới này

nhỉ. Những kĩ năng mà cậu mang theo đến đây có thể chứng minh được tác dụng

của mình đó chứ.

Đa số những kĩ năng mà cậu có được đều là những điều đã được cậu khai quật nên

ở kiếp trước. Cậu có thể tính toán số học đồng nghĩ avới việc cậu đã giành được lợi

thế rất lớn rồi.

Cũng còn may là tại đất nước này đã sử dụng đến hệ cơ số 10 để tính toán.

Những kĩ năng khác có vẻ cũng có hiệu dụng sẽ là võ thuật, nấu ăn và tổ hợp những

kĩ năng thường ngày mà cậu có được.

Những kĩ năng đó đều đã được cậu khắc sâu vào trong tiềm thức rồi.

Nhưng hiện lúc này, cậu đang thiếu đi một địa vị xã hội nên đây quả là một thách

thức cho cậu hòng có thể tận dụng tối đa những kĩ năng mà cậu có.

Mà dù gì thì hiện tại, không có thứ gì ở đây để giải quyết được những vấn đề của

cậu cả.

Cảm thấy cần phải đi xoa dịu cơn đói cho mình, Rio bắt đầu đi tìm loanh quanh

trong thành phố.

Và tiếp sau đó, Rio phát hiện một sự thay đổi khác đã xảy ra từ khi kí ức của cậu

bừng dậy.

Cậu để ý thấy một ánh sáng le lói đang phát ra từ trong cơ thể của mọi người.

Lúc đầu cậu nghĩ đó chỉ là ảo giác mà thôi nhưng nó không hề mất đi cho dù cậu đã

điều chỉnh lại tầm mắt của mình.

Lượng ánh sáng phát ra ở mỗi người đều khác nhau và phần đa thì lượng ánh sáng

ấy đều khá nhỏ.

Cậu đã gặp qua hàng trăm người từ khi kí ức bừng tỉnh nên cậu rất chắc chắn rằng

năng lực đo lường độ sáng phát ra này hoàn toàn không hư cấu.

Bỗng nhiên, Rio để ý thấy cơ thể của mình cũng đang phát ra một ánh sáng tương

tự.

Lượng ánh sáng ấy lớn hơn rất nhiều lần so với những người khác.

Không, tốt nhất phải nói là kiến thức của cậu về vấn đề này vẫn còn bị giới hạn lắm.

Đưa mắt nhìn sang những người khác, không thể nào những nguồn sáng này có thể

vô hạn được.

Cũng giống như hơi nước bốc lên từ nước sôi rồi hòa vào trong không khí, ánh sáng

ấy cũng đang tỏa ra từ cơ thể của Rio.

Hơn nữa, lượng ánh sáng phát ra ấy lại bắt đầu từ từ tăng lên.

Đồng thời, cậu càng lúc càng bị ánh sáng ấy ảnh hưởng.

Như thể cậu có thể cảm nhận được mọi vật xung quanh thông qua năm giác quan

trên cơ thể.

Thông qua đôi mắt, cậu có thể thấy được mọi thứ trên thế giới đã tiếp xúc với ánh

sáng ấy như thể chúng chính là cặp mắt của cậu vậy. Cậu có khả năng nắm lấy một

trong những tài sản của nguồn ánh sáng bí hiểm này.

Việc có năng lực tăng cường các giác quan một cách vô hạn giúp cho cậu có thể lĩnh

hội được sự việc vượt mức của một con người bình thường có thể nhận thấy.

(Mình có một cảm xúc khó chịu rằng chức năng duy nhất của ánh sáng này là nâng

cao khả năng lĩnh hội của bản thân thôi đấy…)

Tăng cường khả năng tạo nên một cảm giác giống như linh hồn đang tách khỏi thể

xác của cậu vậy. Với khả năng lĩnh hội bỗng dưng tăng cao, một câu hỏi hiện lên

trong tâm trí của cậu.

Phải chăng mình là người duy nhất có thể thấy được ánh sáng này?

Do lượng ánh phát ra từ cơ thể của cậu rõ ràng là quá bất thường, Rio hiểu rõ

chuyện trở nên khác người sẽ dẫn cậu vào tình thế nguy hiểm.

Dầu gì đi nữa, cậu cần phải tìm một địa điểm hẻo người lánh vật mới được. Rio lập

tức rời khỏi con đường chính và đi vào một con hẻm rồi đặt mông ngồi xuống nền

đất lạnh cóng.

Lượng ánh sáng phát ra từ cơ thể của cậu vẫn tiếp tục tăng lên nhưng tình trạng cơ

thể của cậu vẫn không có bất kỳ sự biến đổi nào.

Không có gì phải gấp gáp.

Cậu suy nghĩ với một cái đầu điềm tĩnh.

Rio bắt đầu thiền định, trí óc cậu đã đạt đến mức thống nhất tuyệt đối giữa thể xác

và linh hồn.

Cậu không ngờ được những võ công mà cậu học được từ ông nội lại có thể được

dùng đến theo cách này.

Trong lúc vẫn còn ý thức về đám đông đang chen chúc hối hả trên các con đường,

một khoảng thời gian đáng kể lướt qua. Chẳng ai biết được cậu nhập thiền như thế

bao lâu rồi. Tâm trí của cậu đã vượt qua cả giới hạn của nó.

Đạt được một sự đồng nhất toàn diện trong tâm hồn, Rio cảm nhận được một lưu

lượng năng lượng xáo động đang chảy đi trong khắp cơ thể của mình.

Năng lượng ngập trong cơ thể của cậu sền sệt như máu vậy.

Bản chất thực sự của ánh sáng ấy chính là ma thuật.

Năng lượng ma thuật trào ra từ cơ thể của cậu và chỉ với mắt thường không thể nào

có thể nhìn thấy được chúng.

Thế nên Rio lập tức hiểu ra rằng nếu thao khống nguồn năng lượng ma thuật này

thì cần phải có một khả năng tưởng tượng thật cao mới được.

Chuyện này vẫn còn khá là trừu tượng đối với Rio.

(Được rồi….)

Cảm thấy lối suy đoán của mình rất đáng tin cậy, Rio bắt đầu cẩn trọng từ từ giảm đi

lượng năng ma thuật đang tràn ra khỏi cơ thể.

Cảm giác cũng giông giống như đang xóa một sự hiện diện của ai đó vậy.

Không hoàn toàn y bon nhưng vẫn có thể thấy được các điểm chung giữa chúng.

Nắm được quy tắc, Rio tức thì lấy được quyền kiểm soát năng lượng ma thuật trong

cơ thể.

Giờ thì toàn bộ nguồn năng lượng ma thuật đã được phong ấn vào bên trong cơ thể

của cậu đến mức không một giọt nào lọt ra ngoài nữa rồi.

Chỉ bằng lời thì khó mà diễn tả cảm giác này nhưng bằng thế nào đó, cậu đã nắm

được cốt yếu của vấn đề rồi.

Một nụ cười phớt qua hiện lên trên khuôn mặt của Rio

Nhưng một câu hỏi vẫn còn ở trong đầu cậu.

Ánh sáng đó là gì?

Hiện tại sự biến đổi duy nhất mà cậu nhận thấy là các giác quan trên người cậu đã

mài nhọn ra mà thôi.

Và đa số mọi người thì chỉ phát ra một lượng nhỏ nhoi các năng lượng ma thuật ấy

từ cơ thể của mình.

Rio tự hỏi liệu chăng có người nào sử dụng đến chúng hay không.

Số lượng đấu với chất lượng nghĩa là cậu vẫn cần phải thật cẩn thận suy nghĩ về

những điều kiện thích hợp để dùng đến chúng.

Lúc này, cậu vừa đang bị các câu hỏi đang lục đục chui ra chèn ép trong bộ não của

cậu trong lúc vừa hấp thu đi hết tất cả năng lượng ma thuật đang bao quanh lấy

cậu.

Theo đó, cậu đã xác định được một vài điều. Cậu đã biết được năng lượng ma thuật

của mình có khả năng từ từ di động theo trí tưởng tượng của bản thân và có thể tập

trung đến một điểm duy nhất.

Tuy nhiên cậu vẫn chưa biết được có nơi nào để tích trữ hết số này hay không.

Tri thức của cậu vẫn còn quá hạn hẹp quá.

Sau khi đảm bảo xung quanh mình không có bất kỳ ai, Rio xả năng lượng ma thuật

lên khắp cơ thể nhằm mục đích kiểm tra.

Bỗng dưng, trong thoáng chốc, cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng đang

rong ruổi chạy đi xuyên suốt cơ thể.

Cứ như đây là một kĩ năng cường hóa cho cơ thể nhỉ.

Xem xét trên sự biến đổi đa dạng cậu quan sát được trên cơ thể, cậu đi đến kết luận

rằng đây chính là một dạng “lên lon” cho cơ thể.

(…cơ thể mình cảm thấy nhẹ hẫng.)

Cậu thấy như thể bên trong mình như đang ào ạt nguồn nội lực.

Rio thử kiểm tra năng lực mình vừa phát hiện qua một cú nhảy đơn giản. Dù rằng

đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ nhưng độ cao bước nhảy mà cậu thực hiện

phải ngang với bước nhảy trung bình của các vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp.

Quả thực là đầy tình cờ khi cậu phát hiện ra kĩ năng gia cố cơ thể này thật đó. Trong

lúc vẫn chỉ đang mập mờ nắm được điểm chính khi nãy, lúc này cậu đã hình dung

được một cách rõ ràng kĩ năng này rồi.

Bằng cách loại bỏ đi giới hạn cho bộ não, cậu có thể nhận được một cơ thể tốt hơn

được chìm ngập trong các năng lực thông qua việc tưởng tượng cơ thể bao phủ

trong nguồn năng lượng ma thuật.

Đúng như dự đoán của cậu, có vẻ đây là một ý kiến không hề tồi chút nào.

Vừa bước bộ, Rio vừa hình dung sự cường hóa cơ thể.

Cậu thực hiện thêm một vài đường di chuyển của ánh sáng để xác nhận công dụng

của chúng.

Kết quả là các đường chuyển động ấy được xem như bất khả thi với một cậu nhóc

trong cái khuôn dạng tệ hại thế này.

(Cái này, có vẻ như có thể liên tục sử dụng cho khả năng cường hóa cơ thể à…)

Tuy nhiên khi làm vậy, cậu bắt buộc phải hao tốn đi lượng ma thuật nhiều hơn mức

bình thường.

Chợt nhiên cơ thể của cậu bắt đầu nổi loạn.

Rõ ràng nếu tiếp tục sử dụng thì sẽ gây nên chấn thương cho cơ thể của cậu.

Da thịt của cậu không thể bắt kịp với kĩ thuật cường hóa cơ thể này.

Một bóng đèn xuất hiện trong đầu Rio. Nếu như vậy thì cậu sẽ thử sang cường hóa

các phần đơn lẻ trên cơ thể xem sao. Cậu hình tượng sự cường hóa lên khả năng

chịu đựng của da thịt và tập trung lên trên những sợi cơ bắp và các thanh xương

trong cơ thể.

Tảng đá đè lên cơ thể đã được giảm đi đáng kể rồi.

Có vẻ làm vầy là chính xác rồi nhỉ.

Vào lúc này, Rio đang rất hài lòng với các kết quả từ cuộc thí nghiệm của mình.

Nhưng dù cho khả năng hay sự cường hóa cơ thể của cậu có mạnh ra sao thì nó vẫn

không thể hù chạy được cơn đói khủng khiếp trên người cậu đi được. Dạ dày của

cậu gầm gừ tán đồng.

Tuy là cuộc thí nghiệm rất thú vị nhưng nếu không tìm ra được thức ăn thì cậu

không thể nào mà thi triển tiếp được.

Đưa mắt lên bầu trời, đã chạng vạng rồi sao.

Màn đêm sẽ sớm ập đến thôi.

Thật tình thì, cậu không hề có tiền hay cách nào để có thể kiếm được đồ ăn theo

một cách tử tế nào cả.

Trong tình huống xấu nhất, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một ngày rỗng bụng rồi.

Nhưng ít nhất thì cậu muốn đưa ra vài cái phương hướng trước đã.

Cho hiện tại và cho bản thân, cậu cần phải đi tìm chút gợi ý để kiếm ra tiền. Rio

bước ra khỏi con hẻm.

Với bước chân loạng choạng đi vào một khu chợ, một tòa nhà lớn chợt đập vào mắt

cậu.

Cậu không thể đọc được chữ trên biển viết gì nhưng cậu vẫn biết được đây là nơi

thuộc về Guild của các du hành giả.

Trở thành du hành giả => có thể kiếm được tiền rồi.

Nhưng Rio mau chóng dập tắt ý tưởng này, lí do là cậu vẫn còn ở tuổi vị thành niên.

Một trong các quy định của Guild du hành giả là họ chỉ thuê những ai đã đủ 12 tuổi

trở lên.

Rio đã từng nghe qua bọn trẻ mồ côi nói về các du hành giả cùng với thông tin về

chuyện tuổi giới hạn này.

Tại Nhật tuổi lao động cũng là 12 nhưng tại thế giới này, có rất nhiều nơi còn chẳng

hề có giới hạn tuổi gì cả.

Do những đứa trẻ lao động cũng được xem như một tiềm lực chiến tranh nên nhiều

nơi đã dùng chúng cho các công việc lao động chân tay.

Tuy nhiên trong trường hợp của du hành giả thì đã có rất nhiều trường hợp đã

không làm nên được trò trống gì do chuyện giới hạn tuổi tác này.

Rio vẫn đang cân nhắc chuyện này.

Nói đến du hành giả thì công việc của họ là một thứ gì đó khá mơ hồ. Rio hình

tượng việc họ phải mạo hiểm cả mạng sống để đổi lấy những nguyên liệu thô rồi

bán chúng.

Như thế thì đâu có luật nào cấm cậu tự mình tìm kiếm nguyên liệu rồi đi bán chúng

đâu nhỉ.

Chỉ là khách hàng của cậu không phải là Guild Du hành giả thôi.

Các thương buôn có thể được đó chứ.

Rio quyết định đi truy xét các item có thể được các thương buôn mua lại.

Cậu ngay lập tức biến ý tưởng thành hành động và tiến bước về phía khu chợ dựa

trên bản đồ thủ đô đang nằm trong trí óc của cậu.

“Ê nhóc con! Mày đang nhìn gì thế hả? Biến khuất khỏi mắt tao!”

Nhưng khi cậu đang lướt nhìn các hàng hóa trong khu chợ, ánh mắt sắc nhọn của

một chủ cửa hàng chộp thấy cậu và quăng ra một lời đe dọa vào Rio.

Các chủ cửa hàng rất cảnh giác với bọn trẻ mồ côi do chúng thường hay cố thụt đi

các item từ khu chợ. Tại đây, các đứa trẻ mồ côi bị đối xử rất tệ. Nhưng do cũng có

một số đứa nhóc có đem theo một chút tiền nên chúng không bị các chủ cửa hàng

này tống cổ ngay lập tức khi bước vào đây nhưng họ sẽ để mắt đến chúng để đề

phòng bị trộm cắp.

Một đứa nhóc mồ côi mà chỉ dò xét các item cửa hàng thì quả thực là rất đáng ngờ.

Cũng nhờ đó mà cậu còn chẳng thể thoải mái mà xem qua khu chợ được.

Với mức độ hiện tại , cậu không còn đường nào khác rồi, đành tìm cách kiếm tiền

khác thôi.

Với việc không thức ăn hiện hành trên cậu thì Rio có lẽ chỉ còn đường đi lục đồ ăn

thừa mà nhét bụng mà thôi.

Rio bị thúc giục phải tìm thứ gì đó miễn ăn được để lắp đầy cái bụng nhưng là

Amakawa Haruto thì cậu lại mang theo sự kháng cự với suy nghĩ này.

Rio quyết định sử dụng đến món võ thuật cổ truyền mà bản thân đã thông thạo ở

kiếp trước.

Cậu xóa đi sự hiện diện của bản thân và hòa mình vào trong cảnh vật xung quanh.

Do sự hiện hữu của Rio mờ đi chỉ trong chớp mắt nên người chủ cửa hàng vốn chỉ

miễn cưỡng phải để ý đến cậu cũng ngừng luôn công việc canh chừng cậu.

(Ngon rồi…!)

Với sự hiện diện đã bị xóa bỏ, Rio có thể xem xét những món hàng được trưng bày

tại cửa hàng.

Cái nào dùng để bán đây? Bán chúng ở chỗ nào nữa chứ?

Rio ung dung bước đi trong lúc tự hỏi như thế.

Kĩ năng này tạo một cơ hội cho cậu có thể lủm lấy các item một cách an toàn với

một hệ số nguy hiểm rất nhỏ.

Nhưng cậu lựa chọn sẽ không làm thế.

Lương tâm của Amakawa Haruto, một công dân nước Nhật chân chất đã ngăn cản

hành động này của cậu lại.

Rio chỉ đi giữa các cửa hàng, hiểu được rằng cậu không được chạm tay vào những

món hàng đa dạng đang phô bày ngay trước tầm mắt của mình.

Cậu đặc biệt có hứng thú với những loại cỏ, thực vật và rau cải mang tính dược liệu.

Trong lúc người bán hàng vừa canh chừng Rio, anh ta đã phải trả lời sạch bách tất

cả các câu hỏi được Rio quăng cho dưới sự lẽo đẽo theo như đĩa của cậu.

Nhiều loại thực vật khác nhau đã được nuôi trồng thành công trên vùng đất canh

tác xung quanh thủ đô nhưng còn một số khác thì chỉ khi ở nơi hoang dã mới có thể

phát triển được.

Với những giống cây ấy thì cần phải được sinh trưởng ở bên ngoài ranh giới thủ đô.

Đến lúc cần thì các du hành giả thường sẽ được mướn đi thu hoạch chúng về.

Một số du hành sẽ tự móc túi tiền của mình để đi mua lại những loại cây mà họ cần

thu hoạch về này.

Nhưng việc tự mình đi thu hoạch lấy những giống cây này một mình thì chả khác

nào đi tìm cái chết cả.

Người bán hàng chỉ có thể cho Rio một cái nhìn đồng cảm cùng với một vài lời

khuyên.

Nhận lấy những lời khuyên ấy, Rio chỉ có thể nở một nụ cười chua xót và nói lời cảm

ơn anh ta.

Đúng thật là một sự cố gắng ở dưới lưỡi hái tử thần nhưng vẫn còn hơn là ngồi chịu

đựng cơn biểu tình từ cái dạ dày này.

Cậu có khả năng cường hóa được cơ thể và da thịt của mình

Và còn thêm món võ thuật cổ truyền từ kiếp trước nữa, nên cậu có thể cầm cự

được trong cuộc chiến đấu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ngoài tiếp tục bước tiếp thì cậu còn lựa chọn nào nữa

đâu chứ.

Nhưng ngày hôm nay đã gần kết mất rồi.

Trước khi hết ngày, cậu cần phải tìm ra thứ gì đó để giải tỏa cơn đói của mình nên

giờ cậu phải rời bỏ mạch suy nghĩ của mình đã.

Bỏ qua việc đi lục thức ăn từ các bãi rác mà cậu thường hay làm, Rio hướng bước

chân mình đến căn nhà của cậu nằm trong khu ổ chuột.

Để tạm quên đi cái đói, Rio nhớ lại những sự kiện khác nhau gây sốc đã xảy ra suốt

trong ngày ấy.

Chuyện đầu tiên là sự thức tỉnh của các kí ức từ kiếp trước của cậu. Hồi ức của

Amakawa Haruto và cậu nối tiếp nhau giữ lấy nhân cách chính, nhưng do kí ức và cả

ý thức của Rio đều vẫn còn đây nên đã dẫn đến việc hai nhân cách đã kết hợp lại

thành một.

Đôi bên đều là nhân cách chính, một sự hòa trộn hoàn hảo với không có một chút

rắc rối nào xảy ra.Cậu,như là Amakawa Rio hoàn toàn chấp nhận Rio.

Và như là Rio, cậu nhóc mồ côi, cũng không hề phản đối gì Amakawa Haruto.

Ở kiếp trước, mục tiêu cuộc đời của Amakawa Haruto là tìm kiếm vị trí của người

bạn thuở nhỏ.

Tách biệt khỏi mục tiêu ssyd, với tình trạng hiện giờ của cậu thì cậu chẳng còn một ý

định nào khác.

Vào lúc này, cậu không còn một lựa chọn nào khác ngoài việc sống với vai trò Rio.

Rio cũng có chuyện mà cậu cần phải thực hiện tại thế giới này.

Lúc đầu, Rio không phải sống trong khu ổ chuột với tình trạng thiếu thốn thế này.

Ba và mẹ của cậu đều là những du hành giả.

Họ hợp thành một cặp và cùng nhau dạo sang một quốc gia bên ngoài biên giới.

Khi mẹ Rio mang thai cậu, cô phải tạm thời rời khỏi chuyến mạo hiểm.

Và lẽ dĩ nhiên, ba của cậu đã trở thành trụ cột chúng cho cả gia đình.

Cho đến tận khi ấy, hai người họ đều luôn luôn bên cạnh nhau hoàn thành các

nhiệm vụ.

Rồi, trong một nhiệm vụ cùng một du hành giả khác, ba của Rio đã mắc phải sai

lầm.

Và đưa đến kết cục phải bỏ mạng.

Với cái chết của người chồng, mẹ của Rio phải tự lực mà nuôi sống cậu.

Sử dụng số tiền mà họ đã cùng tiết kiệm khi còn là du hành giả, bằng cách nào đó

cô ấy đã nuôi lớn Rio mà không gặp phải bất trắc gì.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra đến khi Rio lên 5 tuổi.

Mẹ của Rio là một mỹ nhân tràn đầy mùi quyến rũ.

Tuy cô ấy đã có một đứa con nhưng vẫn còn đủ sức sống để khiến cho những tên

đàn ông xung quanh gửi đến những con mắt đầy mùi dục vọng.

Giữ lấy Rio để làm con tin, một người đàn ông từng quen biết cô trong ngày tháng

du hành trước kia đã cưỡng bức rồi giết chết mẹ của cậu ấy.

Rio đã chứng kiến tận mắt người mẹ dịu dàng của mình bị cái tên ấy cưỡng hiếp.

Vào lúc đó, cậu đã mãnh liệt để cái tên và dáng vẻ có người đàn ông ấy khảm thật

sâu vào tận trong linh hồn của mình.

Rio không hề bỏ cuộc với cuộc sống. Dù cho cậu bị đẩy đến mức tìm thức ăn thừa

để suy trì sự sống, cậu vẫn thề rằng sẽ có một ngày mình sẽ báo được mối thù.

Khát vọng ấy trong sự tĩnh lặng đã bùng cháy trong trái tim cậu cho đến ngày hôm

nay vẫn chưa hề tắt đi.

Nhưng ở phía bên kia, Amakawa Haruto cảm thấy khó chịu về chuyện trả thù.

Bỗng dưng kí ức về cái ngày kinh hoàng ấy tái hiện lại trong đầu của cậu.

Rio đau thương cau đôi mày lại.

Cậu lắc đầu quăng bỏ dòng suy nghĩ và đẩy nhanh bước chân của mình lên.

---------------------

Mong các bằng hữu tặng chút linh thạch