Ngụy Vệ có một chút không hiểu, tại sao thành viên thực tập mà hắn không gặp lúc ban ngày lại đột nhiên xuất hiện trong căn phòng mà hắn vừa thuê? Hơn nữa còn mang súng theo. Cô gái này nhìn có chút kỳ lạ, lớn lên rất xinh đẹp, quần áo trên người cùng một ít trang sức nhỏ không bắt mắt, xem ra cũng rất có giá trị, nhưng lại trông thật dơ bẩn.
Thậm chí, còn có một loại mùi giống thím cho heo ăn trong trại huấn luyện.
Thật là kỳ lạ.
Nhưng mà, trong lòng Ngụy Vệ có nghi ngờ, nhưng cũng không chậm trễ nữa, cầm điện thoại gọi cho đội trưởng Âu Dương.
Cuộc gọi được kết nối, hắn ta giải thích ngắn gọn tình hình.
Đầu dây bên kia của đội trưởng Âu Dương, có tiếng "xào xạc" khi chơi mạt chược, ở giữa còn xen lẫn với một vài tiếng chửi mắng mơ hồ:
“Ai nói bậy tên đó là tên khốn nạn…”
“Bát thùng…”
“Ù rồi…”
“Này, ngươi vừa bị mắng…”
“Này không sai, ta nguyện ý là tên khốn nạn thắng được tiền…”
“…”
Cảm nhận được vận khí chơi bài đang tốt của đội trưởng, Ngụy Vệ biết đây không phải là lúc thích hợp để quấy rầy đội trưởng, vì vậy hắn vội vàng nói ngắn gọn nhất.
Nghe Ngụy Vệ báo cáo, đội trưởng Âu Dương đầu tiên là "ừ", "ừ" vài tiếng, sau đó đột nhiên cao giọng: "Hả?"
Ngụy Vệ tiếp tục báo cáo, còn mô tả trạng thái của cô gái.
Đội trưởng Âu Dương đột nhiên trở nên căng thẳng: “Mẹ kiếp?”
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ kiếp…”
“…”
Cuối cùng, hắn để lại một câu "Ta sẽ đến ngay", sau đó vội vội vàng vàng cúp máy.
“Vị lãnh đạo này có thể giải quyết, thực sự quan tâm đến cấp dưới….”
Ngụy Vệ cảm thán cúp máy.
Sau khi nghĩ xong, bế thực tập sinh này để nằm trên ghế sô pha, tiếp tục sơn tường của mình.
Không lâu sau, Ngụy Vệ nghe thấy tiếng phanh gấp của xe mô tô ba bánh ở dưới lầu, sau đó là tiếng leo cầu thang lộp cộp lộp cộp.
Đội trưởng Âu Dương đầu đẫm mồ hôi, xuất hiện trước cửa nhà Ngụy Vệ, trên gương mặt khôi ngô tuấn tú còn có dấu son đỏ chói không biết từ đâu ra, đầu tiên là lo lắng liếc nhìn Diệp Phi Phi đã ngất đi vì sợ hãi, lo lắng nói: "Có chuyện gì vậy? Đây là?"
“Đây là…”
Đối mặt với câu hỏi này, Ngụy Vệ cũng có chút xấu hổ, hắn chỉ vào bức tường: “Ta đang sơn tường.”
Cô ta đột nhiên xong vào…
Sau đó, ta chưa kịp hỏi cô ấy đang làm gì, cô ấy đã ngất đi rồi..."
“…”
"Ngất xỉu rồi?"
Đội trưởng Âu Dương hiển nhiên có chút kinh ngạc trước câu trả lời này, nhưng sau khi nhìn căn nhà nhỏ đang được sơn này, trên mặt Ngụy Vệ còn dính chút nước sơn, dần dần cũng sẽ hiểu câu trả lời này, đồng thời, trong lòng lại nảy sinh một nghi ngờ mới...
"Ngươi... ngươi thích màu sắc tươi sáng như vậy hả?"
Đội trưởng Âu Dương xấu hổ nhìn bức tường đã sơn được một nửa, hỏi với nét mặt kỳ lạ.
“Đúng vậy…”
Ngụy Vệ nhìn màu sơn đỏ tươi, hơi đắc ý nói: "Thật tươi tắn.
Cảm giác như ở nhà, đúng không?"
“…”
Sắc mặt của đội trưởng Âu Dương đột nhiên có chút kỳ quái.
Đây là một ngôi nhà ma, từng xảy ra một vụ án mạng làm rúng động cả thành Phế Thiết.
Bởi vì vụ án quá nổi, dẫn đến toà chung cư nhỏ này, cho đến nay đều không có ai dám nhìn thẳng vào tòa nhà xui xẻo này.
Người đã liên quan tới vụ án trước đây, quay trở lại thành Phế Thiết, nằng nặc đòi thuê lại căn hộ này, rồi vào một đêm mưa tầm tã, kèm theo ánh đèn mờ ảo, từng bức tường của căn hộ này bị sơn thành màu đỏ tươi như máu....
…Ừ, rất hợp lý.
Không chỉ có đội trưởng Âu Dương thấy hợp lý, mà cả chị Lucky và chú Thương râu ria lởm chởm nhanh chóng đi qua cũng thấy rất hợp lý.
Hai người kiểm tra Diệp Phi Phi, sau khi xác định cô ta chỉ bị ngất xỉu vì sợ hãi và đai vũ trang quanh eo được cài chắc chắn, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lập tức sắp xếp người đưa cô ấy trở lại sở nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị đợi cô ấy tỉnh dậy để làm công tác tư vấn tâm lý.
Còn trẻ tuổi, nhưng không thể để lại di chứng gì.
"Đây có phải thành viên nhóm thực tập cùng khoá với ta mà ngài nói đến không?"
Đội trưởng Âu Dương cũng không vội rời đi, Ngụy Vệ dừng việc sơn tường lại, lễ phép rót một ly nước cho đội trưởng rồi ngồi xuống.
"Ai, không giống."
Đội trưởng Âu Dương bực bội gãi gãi cổ và nói: "Ngươi xuất thân chính quy từ trại huấn luyện, còn cô ta..."
Hắn nhất thời không nói rõ, nhưng Ngụy Vệ có thể hiểu được.
Tuổi còn trẻ, đã gia nhập Hội Ngân Sách thần bí để thực tập, được đặc biệt được trang bị một khẩu súng, lá gan còn nhỏ như vậy...
Hắn biết điều không dò hỏi sâu thêm.
Ngược lại, đội trường Âu Dương sau khi khẽ lắc đầu liền lấy ra một bao thuốc đưa cho Ngụy Vệ, cười khổ giải thích: "Đều là người của mình, cũng không thể giấu giếm ngươi, lai lịch của cô gái này không hề đơn giản, sau này ngươi phải chú ý, đừng đắc tội cô ta...
Dù gì cô ta cũng là thiên kim tiểu thư họ Diệp của Tập đoàn cấp 3..."
“…”
"Thiên kim tiểu thư của Tập đoàn tài chính?"