“Sao lại có thể như thế này?”
Da đầu Diệp Phi Phi nhất thời vì kinh sợ mà tê rần: “Ai đã đột nhập vào nơi này?”
“....”
Mặc dù nội tâm có muôn vàn sự phản kháng, nhưng vì tinh thần trách nhiệm, cô vẫn cứng nhắc quay người lại.
Tại sao ngôi nhà đã bị bỏ hoang trong ba năm lại sáng đèn?
Cô chưa từng thấy tin tức về việc căn nhà bỏ hoang này đã được bán đấu giá, cũng chưa từng nghe ai nói có người chuyển vào ở.
Là một cảnh sát đã thực tập ở phòng an ninh trật tự được một tháng rưỡi, cô hiểu rất rõ khu vực của mình, nếu như có người chuyển đến một nơi quái dị như thế này thì tin tức ấy đã sớm được truyền đi khắp khu, sao cô có thể không biết được?
Lẽ nào là một người vô gia cư vô tình vào nhầm chăng?
Không đúng, nếu là một người vô gia cư thì sao có thể bật công tắc đèn của căn phòng này, tòa nhà này đã sớm bị cắt điện rồi mà.
Chả nhẽ là những phần tử tội phạm đang thực hiện giao dịch ngầm?
Hứ!
Không thấy ánh sáng nên phải bật đèn.
Có khi nào là thành viên trong gia đình hoặc người thân của người đã khuất?
Hay là thứ gì khác?
Những người này sẽ không ngu ngốc đến mức tiến vào tòa nhà này vào ban đêm, đúng không?
Thực ra Diệp Phi Phi có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh đèn này, nhưng cô không thể nhịn được, sự tò mò vô tận hành hạ nội tâm, cô vẫn không tự chủ được mà bước chân về phía tòa nhà cũ, lấy ra một khẩu súng lục nhỏ từ trong túi ở thắt lưng sau chậm rãi bước vào.
Tòa nhà cũ u ám, ẩm thấp xộc lên mùi ẩm mốc nồng nặc.
Mỗi bước đi, trái tim Diệp Phi Phi như trùng xuống, cô cảm giác có vô số ánh mắt ở xung quanh đang dõi theo mình trong bóng tối.
Đặc biệt khi lên tầng ba, cảm giác kinh hoàng này như dồn nén từng dòng máu tươi vào trong não cô.
Thứ này lại khiến cô nảy sinh ra thứ cảm giác kích động và hơi chóng mặt.
302
Quả nhiên là phòng số 302.
Cánh cửa đang đóng, bên trong có ánh sáng chiếu ra.
Trong hành lang tối tăm này, không hề khiến người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại còn có sự kỳ quái mãnh liệt.
Diệp Phi Phi cho rằng có thể có tội phạm trong đó, đề phòng bên kia bỏ chạy, cô không hét lớn báo trước, mà nắm chặt súng, lấy hết can đảm, tay hơi run lên, đẩy nhẹ về phía cánh cửa đang đóng.
“Két...”
Chết tiệt, cô đã hành động cẩn thận như thế rồi nhưng tiếng cửa lại phát ra một cách bất thường.
Trục cửa này đã lâu không được tra dầu rồi.
Cô nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Sau đó cô không tự chủ mà ngơ ra.
Trong phòng, một người đàn ông đang đứng trên ghế, ánh đèn sáng hắt ra từ một phía, làm lộ rõ dáng người gầy gò của hắn, đầu hắn như đang lơ lửng trên chùm đèn, ánh đèn sau lưng cũng không ngừng đung đưa, cái bóng của hắn ta cũng theo đó mà chậm rãi chuyển động.
Đầu hắn đội một cái mũ màu trắng, trên tay đầy máu tươi, trên bức tường cũng loang lổ màu đỏ tươi.
“Ai?”
Lúc này Diệp Phi Phi vô cùng căng thẳng, máu nóng dồn lên não, súng cũng giơ lên.
Cũng may là cô vẫn nhớ những gì mà đội trưởng nói với cô khi giao cho cô khẩu súng này, chủ yếu là để dọa người, không được tùy tiện nổ súng.
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói hơi thay đổi của Diệp Phi Phi, người đứng trên ghế cũng chậm rãi quay đầu lại.
Hàm răng trắng cùng với nụ cười lộ ra: “Cô...”
“Hưu...”
Dòng máu vô tận trong chốc lát dồn lên tận não, từng sợi tóc như muốn nổ tung.
Diệp Phi Phi - người đặc biệt quan tâm đến các vụ án lớn, đã đọc vô số báo cáo về vụ án đẫm máu ở thành phố Phế Thiết.
Đối với vụ án này, cô còn hiểu rõ hơn đội trưởng.
Mà bây giờ, cô ấy nhìn khuôn mặt nhầy nhụa máu, nó giống như bị bẻ cong rồi phóng to vào trong mắt.
Ngay lập tức, cô nghĩ ngay đến chàng trai bê bết máu trong phóng sự, từ ánh mắt có vẻ lãnh đạm của hắn lúc này, cô nghĩ đến một phóng sự truyền hình nào đó, con ngươi cũng nhìn về phía máy quay, đầy sự thờ ơ, sự tức giận và u ám ...
Giống như có tiếng sấm bên tai, dòng máu như bị nén bởi máy bơm không khí áp suất cao, cuồn cuộn dồn lên não.
“Ngươi...ngươi...”
Cô đột nhiên hét lớn, thậm chí còn lùi lại một bước, cô muốn giơ tay cầm súng lên, nhưng nó cực kỳ nặng.
Kẻ sát nhân ba năm trước, kẻ sát nhân lẽ ra đã bị xử bắn từ lâu ...
Tại sao hắn lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Trong cơn sốc toàn thân như muốn tê liệt này, tầm nhìn của cô có chút mơ hồ, cô nhìn thấy hình ảnh người đàn ông giống như trong cơn ác mộng, nụ cười dường như méo mó đến quái dị, lạnh lùng lộ ra vẻ mặt tươi cười với cô.
Hàm răng trắng giống như một con quái thú chuyên ăn thịt người.
“Ông...”
Diệp Phi Phi đột nhiên cảm thấy đầu óc mình chấn động bất thường, sau đó trước mắt trở nên đen kịt, bầu trời quay cuồng.
Cô ấy ngất đi vì quá sợ hãi.
...
“Hả?”
Ngụy Vệ đang sơn tường thấy vậy liền nhảy ra khỏi ghế và xé chiếc mũ nhỏ làm bằng giấy báo trên đầu.
Tại sao cô gái nhỏ xinh đẹp này lại bị ngất?
Ta đáng sợ như vậy sao?
Hắn ném cọ vào thùng sơn đỏ, sau đó kéo chiếc khăn trên cổ ra lau tay rồi đi về phía cửa.
Vừa rồi cô gái này bị ngã khá mạnh ...
Âm thanh "Bùm" nghe rất đau ...
Hơn nữa, cô ấy thực sự đang cầm một khẩu súng ...
Ngụy Vệ đi xung quanh quan sát cô một hồi, sau đó lục soát cơ thể cô vài lần, sờ thấy vật gì đó cứng rắn liền vươn tay lục túi của cô.
Lấy ra một tờ giấy chứng nhận có màu da đen sẫm, trên đó có dòng chữ "Tổ chức bảo vệ môi trường thành Phế Thiết".
"Hóa ra là cô ấy?"