[Kỳ Đan Điện]
[Luyện Đan Phòng]
[Khu Vực Phân Phối Linh Dược]
Giữa sân, một nữ tử mi thanh mục tú, thân hình cân đối, tóc dài ngang eo, trước ngực ôm bao tải lớn, bên trong là linh dược đã qua xử lý chuẩn bị mang vào phòng luyện đan.
Đang đi, chợt thấy đằng xa có một thiếu niên mặt buồn rười rượi, thẫn tha thẫn thờ đứng một chỗ, cách ăn mặc không giống đệ tử trong điện, nàng ta nảy sinh lòng tò mò, nhanh chân tiếp cận, cất giọng hỏi:
- Tiểu sư đệ, ngươi đến đây có việc gì không?
Nhìn dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp và thái độ đầy thân thiện của vị sư tỷ này, Lập Thiên liền biết đối phương không có ý xấu, bèn hỏi:
- Sư tỷ đây là?
- Ta là Vũ Yến, mọi người hay gọi là Vũ Yến sư tỷ. Thế nào, có chuyện gì không tiện nói ra sao?
- Không có, ta chỉ đến lấy linh đan về tu luyện thôi.
Nghe thế, Vũ Yến sư tỷ phạch một tiếng thả bao linh dược xuống đất, tròn mắt nhìn Lập Thiên với vẻ khó hiểu, hồ nghi nói:
- Hả, sư đệ, ngươi có nhầm lẫn gì không, hôm nay vẫn chưa đến kỳ hạn phát đan dược. Hơn nữa ngươi không đọc thông cáo của tông môn sao? Từ hôm nay trở đi sẽ cắt hết trợ cấp cho đệ tử bên dưới rồi. Đan dược do Luyện Đan Phòng luyện chế ra hoặc là bán với giá cao xung vào công quỹ, hoặc là cấp cho những đệ tử tình nguyện tham gia phù chiếu huấn luyện chiến tu sắp tới. Nếu như ngươi thuộc đối tượng đó, vậy nhanh xuất trình giấy tờ, sư tỷ đi lấy giúp ngươi.
Lập Thiên lúc lắc cái đầu, buồn bã hướng vị sư tỷ nội môn Kỳ Đan Điện giải thích một trận, tất cả nghi vấn về phù chiếu phần thưởng cũng lôi ra nói hết một lượt. Điều kỳ lạ là sau khi nghe được câu chuyện đáng buồn của hắn, Vũ Yến sư tỷ chẳng bày tỏ thái độ đồng cảm gì, thi thoảng còn che miệng cười khúc khích.
- Hihi, thì ra tiểu sư đệ ngươi chính là Khuyết Lập Thiên. Sư tỷ có nghe qua chuyện của ngươi, còn đang định đi tìm ngươi nhìn một cái xem bộ dạng thế nào mà lắm mưu ma chước quỷ như vậy. Không ngờ, mới sáng ra ngươi đã tìm đến cửa.
- Còn việc tông môn hứa hẹn cấp dưỡng tài nguyên tu hành từ bây giờ đến khi ngươi tiến vào nội môn thì không cần phải lo, tông môn đã nói chắc chắn sẽ giữ lời. Đừng nói chỉ một mình ngươi, dù có đến một ngàn người như ngươi tông môn cũng có thể nuôi sống như thường vậy. Huống hồ chỉ bằng số lượng tiêu hao tài nguyên của đám ký danh đệ tử như ngươi, nói nhiều thì có thể nhiều bao nhiêu chứ.
- Vả lại, sư tỷ đây nhìn ngươi rất là thuận mắt, tiểu sư đệ ngươi gặp đúng người rồi đấy. Nói đi, ngươi muốn lấy loại đan dược gì nào?
- Sư tỷ, thứ ta cần chính là Tiềm Linh Đan, loại tốt tốt ấy.
- Cũng được. Số lượng bao nhiêu?
Được đối phương nhiệt liệt mời chào, bất quá lần này Lập Thiên không dám dùng công phu sư tử ngoặm như trước nữa. Thay vào đó, hắn thử đưa một ngón tay lên, cẩn thận nhìn xem biểu hiện của vị Vũ Yến sư tỷ này như thế nào.
Không ngoài dự liệu, Vũ Yến sư tỷ khi thấy hắn chỉ đưa có một ngón tay thì hơi khó tin, trợn mắt hỏi lại?
- Chỉ cần một viên thôi ư?
Thấy biểu hiện này, Lập Thiên đoán ra ngay số lượng bản thân vừa nêu quá ít, cho nên không ngần ngại lắc lắc đầu, thẳng thắn thêm vào đó một con số không, nói:
- Mười viên được không?
Vũ Yến sư tỷ còn chưa kịp vui mừng vì sự khiêm tốn của Lập Thiên đã tá hoả vì công phu chụp giật của hắn, thở dài nói:
- Ta biết ngay mà, tiểu quỷ như ngươi làm sao có khả năng biết khiêm tốn chứ. Nói thật, một viên thì hơi ít, nhưng mười viên thì quá nhiều rồi. Phải biết quy định đã nói rõ mỗi lần một đệ tử không được nhận quá ba viên Tiềm Linh Đan ở bất kỳ phẩm chất nào, ngay cả đệ tử chân truyền cũng không ngoại lệ. Ngươi cần nhiều như vậy để làm gì?
Lập Thiên bất đắc dĩ đáp:
- Tất nhiên là để tu luyện rồi.
Vũ Yến sư tỷ tỏ ra không tin, cười tươi như hoa nói:
- Tiểu sư đệ, ai mà chả biết trong đầu ngươi có rất nhiều trò quỷ, ngươi tính lấy chúng đi bán đúng không? Sư tỷ nhìn ngươi tu vi thấp kém, cùng lúc ăn nhiều linh đan bổ khí không những không có lợi mà còn có hại. Bằng ngươi đầu óc tinh ranh, mấy chuyện cỏn con đó không đến nỗi không biết đâu nhỉ. Cho nên khả năng lớn là...
Bị người khác nhìn bằng con mắt bất thiện, Lập Thiên cảm thấy vừa thẹn vừa giận, bất quá lại không biết giải thích thế nào cho phải. Hắn nhìn Vũ Yến sư tỷ với vẻ ấm ức, mười phần không chịu thừa nhận loại tâm tư đó là của mình.
- Haizz, mười viên Tiềm Linh Đan nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, vừa hay đủ để người mới đúc thành linh thể như ngươi đạt đến tu vi Ngự Khí tầng một viên mãn. Chỉ bất quá ngươi xem, thế gian có ai ăn một bữa mà no cả đời đâu, cho nên việc tu hành cần phải kiên trì mới được. Một tháng hoặc tối thiểu nửa tháng ngươi mới nên dùng một viên đan dược, kết hợp cùng linh thạch và sự nỗ lực của bản thân mới là phương pháp tu luyện tốt nhất.
- Giả như sư tỷ luyện cho ngươi nhiều một chút cũng được, cùng lắm là luyện một lần phòng cho ngươi dùng cả năm. Chỉ bất quá linh đan để lâu linh khí tiêu thất, phẩm chất sẽ giảm xuống. Trong lúc ngươi có thừa chẳng biết để đâu, người khác cần dùng lại không có, sẽ rất là lãng phí. Cho nên sư tỷ sẽ luyện cho ngươi hai viên, ngươi cứ mang về dùng trước, dùng hết tháng sau lại đến lấy, được chứ?
- Nói tới nói lui, rút cuộc vẫn chỉ có hai viên, còn phải đợi luyện chế nữa.
- Không sai, Tiềm Linh Đan hạ phẩm cấp một đến cấp ba vốn là đan dược không phổ biến, giá thành khá cao mà hiệu quả không tốt hơn linh thạch bao nhiêu nên thường không sẵn hàng. Không phải mình ngươi, dù là ai đến thì cũng phải đợi thôi.
- Thời gian luyện chế mất bao lâu?
- Nhanh thì ba canh giờ, chậm thì một ngày.
- Thế sao không đưa cho ta loại Tiềm Linh Đan có sẵn đi, phẩm chất cao cao một chút cũng được.
- Không được đâu, hành vi làm trái môn quy một khi bị phát hiện không chỉ ta mà cả ngươi cũng bị phạt nặng đấy. Hơn nữa đối với ngươi, dùng linh đan phẩm chất cao còn nguy hiểm hơn cả dùng thuốc độc, mất mạng như chơi chứ chẳng đùa.
- Thế này không được, thế kia cũng không xong. Ta liều cả cái mạng mới về được đây, những tưởng tông môn sẽ đối xử tử tế, ai ngờ nói một đằng làm một nẻo, cung cấp tài nguyên mà như đuổi ăn mày vậy. Đi lấy linh thạch thì cho có mười viên giáng thạch, còn thua cả đi chạy bàn ở Thiện Đồ Phòng một tháng. Đi lấy linh dược thì cho có hai viên đan dược hạ phẩm, đã thế còn phải chờ đợi nửa ngày mới có. Đây là loại đãi ngộ gì chứ, thật khiến người ta tức chết mà.
Lập Thiên mang theo bức xúc nói mà như quát, khiến cho Vũ Yến sư tỷ nhất thời cũng đầy một bụng đồng cảm với hắn.
- Tiểu Thiên sư đệ, sư tỷ hiểu tâm trạng của ngươi. Bất quá đó là quy định rồi, không ai dám làm trái, hoặc nói không ai sẽ vì một tiểu sư đệ không có chút địa vị nào mà làm trái môn quy cả. Giới tu hành xưa nay vẫn vậy, mạnh được yếu mất, nếu tu vi của ngươi cao hơn một chút, rất nhiều tài nguyên sẽ đổ ập lên đầu, muốn từ chối cũng khó. Nhưng khi tu vi ngươi còn yếu, muốn kiếm thêm một chút cũng không phải việc dễ dàng.
- Hôm nay ngươi được tông môn ưu ái, dù nói thành quả thu được và cái giá phải trả không hề tương xứng nhưng chí ít cũng tốt hơn nhiều số đệ tử không thân không thế bị cắt giảm trợ cấp ngoài kia. Ngươi nên cảm thấy vui mừng mới phải...
- Ta nên cảm thấy vui mừng sao...?! Ta nên vui mừng vì bị tông môn mang ra làm chuột bạch mà vẫn có thể sống sót trở về, hay là vì bản thân vẫn sống sót để tiếp tục làm chuột bạch cho tông môn đây?
Lập Thiên tự hỏi lòng mình, bao nhiêu câu hỏi không có lời giải đáp cứ bủa vây trong đầu loạn hết tùng phèo. Không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ hắn là biết bản thân đang vô cùng thất vọng vì tất cả mọi chuyện. Nhiều lúc hắn còn tự hỏi, từ chối thiện ý của Hàn gia chủ có phải là việc làm đúng đắn hay không.
- Mà thôi, ta không dài dòng nữa. Nếu ngươi không muốn chờ đợi, sư tỷ tặng ngươi một lọ Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan này. Ngươi cứ uống chúng trước khi tu luyện, chắc chắn sẽ khiến hiệu quả ngưng kết tu vi tăng lên mấy thành. Còn Tiềm Linh Đan sáng mai ngươi hãy tới lấy, sư tỷ chắc chắn luyện tốt cho ngươi, vậy nhé...
Dứt lời, Vũ Yến sư tỷ lấy trong ống tay áo ra một bình sứ màu trắng nhét vào tay Lập Thiên, cũng không chờ hắn đáp lời đã ôm cái bao tải đi mất.
Đến đây, Lập Thiên cũng chẳng biết nói gì thêm nữa, ngay cả lệnh bài chưởng môn cho cũng không thèm lấy ra dùng. Trong hoàn cảnh hiện tại, chiếc lệnh bài này ngoài dùng để trang trí hoặc doạ đám ký danh đệ tử thì còn được, chứ mang ra trước mặt đám cáo già nội môn thì đúng là quá khoa trương rồi. Có lẽ không chỉ ở Đồ Ma Lĩnh mà ở tông môn cũng tương tự, người hắn có thể dựa vào chỉ có bản thân mình mà thôi.
Cất lọ Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan vào túi, Lập Thiên quyết định đến Kinh Văn Các để thu thập công pháp. Không ngoài dự liệu, ở đó hắn gặp phải không ít đệ tử nội môn, mà thái độ của những người này cũng không tốt một chút nào. Đa số vừa mới nghe đến ba chữ Khuyết Lập Thiên thì đã ôm bụng cười ha hả, không ít người còn thẳng thừng buông lời châm chọc, lời lẽ hết sức khó nghe.
Bất quá Lập Thiên nhẫn nhịn đã quen, một mực làm như mắt điếc tai ngơ, cũng không lấy ra lệnh bài chưởng môn mà cứ khăng khăng dựa vào lời cam kết của tông môn đi đến, rút cuộc cũng nhận được mấy câu có giá trị.
- Họ Khuyết kia, công pháp của ngươi đây, cầm lấy đi. "Ngưng Khí Tụ Linh Thuật", "Khống Linh Thuật", "Phi Kiếm Thuật", đây là ba loại pháp môn cơ bản mà bất kỳ đệ tử nào cũng phải học qua. Đợi khi nào ngươi tu luyện thành thục ba môn công pháp này rồi hãy đến gặp chúng ta đòi hỏi loại pháp môn cao cấp hơn, vậy nhé.
Không kỳ kèo mặc cả, Lập Thiên im lặng cầm lấy ba cuốn công pháp rồi quay đầu đi trong hiu quạnh. Còn chưa đi xa thì đã nghe thấy một tên nội môn đệ tử khác nói to:
- Haha, các vị sư huynh đệ, theo ta biết, muốn tu luyện thành thạo cả ba môn công pháp này tu vi nhất định không thể thấp hơn Ngự Khí tầng ba đại thành. Ta nhìn tiểu tử kia còn chưa bước vào Ngự Khí tầng một, trước khi trở lại đây nhận loại công pháp khác có khi hắn đã chết ở xó xỉn nào rồi ấy chứ, các vị nói có phải không?! Haha haha
Một người khác phụ họa theo:
- Bằng vào tư chất của loại con rơi như hắn, đoán chừng có mười năm nữa cũng vô vọng tiến vào nội môn. Ta thực muốn nhìn xem, tên tiểu tử trời đánh thánh đâm, thích ngồi trên mồ hôi xương máu của các sư huynh đệ liệu có thể sống được bao lâu.
- Đúng vậy. Không biết chiến tu phù chiếu tới đây tiểu tử kia có tham gia không nhỉ? Nếu hắn tham gia, ta cũng sẽ tham gia. Ta muốn chính mắt nhìn thấy hắn chết, bị yêu thú và đám ma tu kia giết chết.
- Ta cũng thế, ta cũng thế.
Lập Thiên thủng thẳng mà đi, bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu gièm pha của thiên hạ. Hắn biết bản thân không làm gì sai, chưa từng làm gì hổ thẹn với lòng, không cần vì đoạn miệng lưỡi chua ngoa của người khác mà tự làm khó chính mình.
Bằng loại tâm tính khoáng đạt của Lập Thiên, hắn chưa từng nghĩ hành vi của bản thân lại bị nhiều người xem thường như vậy. Có vẻ như hình ảnh thiếu niên anh hùng trong mắt mọi người đã không xuất hiện như hắn nghĩ, đổi lại là sự lạnh nhạt khinh khi của vô số người. Đây là điều hắn mong muốn sao?
=> "Phải chăng người trong thiên hạ này đều giống nhau, thường rất dễ dãi với bản thân nhưng lại quá khắt khe với người khác?!"
Như người mất hồn, Lập Thiên chẳng biết bản thân làm thế nào đến được Pháp Khí Lầu. Tại đó, tình cảnh tương tự vẫn tiếp diễn, hắn bị đám đệ tử nội môn và ngoại môn chửi rủa bằng đủ các loại lời lẽ thô tục, còn buộc hắn phải dùng rất nhiều biện pháp chứng minh thân phận mới chịu ban xuống pháp khí.
Đấu tranh nửa ngày, mãi đến khi Lập Thiên xuất ra lệnh bài chưởng môn thì đám người kia mới chịu nể mặt, miễn cưỡng cấp một một thanh pháp kiếm.
- Khuyết sư đệ, ngươi cầm lấy thanh pháp kiếm này đi. Tuy ngoại hình không được bắt mắt cho lắm, bất quá vẫn còn dùng tốt. Ngươi nhìn này, sư huynh vẫn có thể dễ dàng dùng nó bay lên đáp xuống, phá đá chặt cây mà không xảy ra vấn đề gì. Dù sao đối với ngươi mà nói, có còn hơn không, không phải sao?
- Có còn hơn không! Có còn hơn không! Có còn hơn không!
Cầm lấy thanh kiếm, Lập Thiên vẫn không nói gì, lủi thủi đi về. Trên đường trở về, trong đầu hắn vẫn chỉ quanh đi quảnh lại bốn chữ, có còn hơn không.
Nghe thì thật đơn giản và dễ hiểu, nhưng đối với tâm hồn non nớt và yếu đuối của Lập Thiên sao mà khó chấp nhận đến thế. Đây là lần đầu tiên hắn nghe qua loại văn ngôn ám ảnh như vậy, tự thấy cả đời này không cách nào quên được.
Khẽ đảo mắt nhìn xuống thanh pháp kiếm trên tay, lưỡi kiếm đã sứt mẻ không biết bao nhiêu chỗ, thân kiếm chằng chịt vết nứt, nói lấy từ trong sọt rác ra cũng không ai nghi ngờ, thế mà lại được phát cho một Anh Linh Đệ Tử như hắn.
Trở về trong vinh quang, Lập Thiên chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị đối xử như một kẻ ăn xin chờ đợi tông môn bố thí. Có lẽ dụng ý ban đầu của tông môn chưa chắc đã như vậy, đến khi rơi vào tay những người thực thi nhiệm vụ mới biến thành như vậy.
Dù sao đi nữa, nơi mà hắn cho rằng bản thân khi đến đây sẽ đạt được một cuộc sống mãn nguyện như ý đã không trở thành hiện thực. Thực tế, ở trong địa phương này, bất công còn lớn hơn thế tục rất nhiều, chẳng qua là được che đậy bằng một loại vỏ bọc đẹp đẽ và kín đáo hơn mà thôi.
Giờ thì Lập Thiên đã rõ ràng, đi đâu cũng vậy. Nếu bản thân đã là kẻ yếu, thì xác định sẽ bị người khác nô dịch. Chỉ có khi nào bản thân trở nên cường đại mới có thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Mà trên con đường này, ngoài bản thân ra, hắn không thể trông chờ vào ai khác.
- Thôi vậy. Nỗi khuất nhục này, ta nhịn. Đợi một ngày ta trở nên cường đại, hết thảy sẽ trả lại cho các ngươi, cả gốc lẫn lãi.