Chương 58: Anh Linh Đệ Tử

Tên nội môn đệ tử vừa đi, Vương sư huynh chẳng biết từ đâu chạy đến, từ rất xa đã gào thét kêu gọi:

- Tiểu Thiên sư đệ, Tiểu Thiên sư đệ, đệ có ở đó không?

Nghe tiếng gọi, Lập Thiên lập tức nhận ra là ai, cao giọng đáp:

- Ta ở đây.

Vương sư huynh nhận được lời đáp, bước chân càng thêm khẩn trương, vác cái thân hình vừa to vừa nặng ì ạch chạy đến.

- May quá, ta tìm được đệ rồi. Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất. Ta cứ tưởng đệ vĩnh viễn không quay về nữa, mấy hôm nay sư huynh ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, không giây phút nào là không cầu tiên khấn phật cho đệ được bình an vô sự. Bây giờ thì tốt rồi, không ngờ lời cầu nguyện của ta đã đến tai thần thánh, thế mà trở thành hiện thực rồi.

Vương sư huynh vừa thở vừa nói, tay chân không ngừng sờ mó khắp người Lập Thiên, muốn tìm xem hắn có bị thương chỗ nào không, khoé mắt đã chảy ra hai dòng lệ nóng từ lúc nào.

Thấy loại biểu tình này của Vương sư huynh, Lập Thiên cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tự hỏi không biết từ khi nào vị Vương sư huynh này lại quan tâm đến mình như vậy. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hắn không khó nhận ra ý tứ của đối phương là gì.

- Vương sư huynh, ta không sao. Huynh mới tắm xong ư, trên mặt còn dính nước kìa.

Vương sư huynh đang buồn bã nghe thế chợt giật nảy mình, vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt còn dính trên má. Lúc nãy để giả vờ cho giống thật, gã đã bôi dầu cay lên khoé mắt, khiến cho vành mắt đỏ lên, nước mắt theo đó chảy ra. Chỉ bất quá gã có thông minh đến mấy cũng không ngờ Lập Thiên vừa liếc mắt qua một cái liền nhìn ra mánh khoé của mình. Vương sư huynh ngượng ngịu nói:

- À, không sao, ta mừng quá nên khóc ấy mà.

Lập Thiên hồn nhiên như không đáp:

- Ồ, thế mà ta tưởng huynh vấy nước lên mặt cho mát nữa chứ.

Vương sư huynh chột dạ, vội hướng chủ đề sang chỗ khác, nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, đệ làm sao đến bây giờ mới về? Cả tông môn đều tưởng đệ đã chết, còn lập cả bia tưởng niệm rồi kia kìa.

- Bia tưởng niệm, bia tưởng niệm gì cơ?

- Thì là bia tưởng niệm Anh Linh Đệ Tử chứ còn gì nữa. Đệ mới nhập môn nên không biết, mỗi khi đệ tử trong môn đi thực hiện nhiệm vụ mất mạng thì được công nhận là Anh Linh Đệ Tử, được lưu danh trên bia tưởng niệm.

- Thì ra là thế. Có tác dụng gì không?!

- Đối với người chết thì gần như không có. Bất quá đối với người sống, tác dụng cũng không ít nha.

- Cụ thể là gì, huynh nói ta nghe xem.

- Cụ thể là con cái người đó được tông môn đặc cách thu nhận làm đệ tử mà không cần trải qua bất kỳ bài kiểm tra nào. Thân nhân được tông môn ra mặt bảo hộ, nếu gặp khó khăn gì thì tông môn sẽ ra sức giúp đỡ.

- Haizza, tưởng cái gì, mấy cái đó đối với ai còn có chút giá trị, đối với ta chẳng phải tất cả đều vô dụng sao.

Vương sư huynh chau mày ngẫm nghĩ, chợt nhớ Lập Thiên vốn là cô nhi, hiển nhiên không có thân thích. Hơn nữa hắn tuổi còn nhỏ, lấy đâu ra con cái cơ chứ, cho nên cái quy định này đối với hắn đúng là vô dụng thật.

- À mà này, hôm qua chưởng môn và các vị trưởng lão gọi đệ tiếp kiến gấp như vậy là có chuyện gì, có thể kể cho ta nghe được không?

- Cũng không có gì, chỉ loanh quanh sự tình ở Đồ Ma Lĩnh mà thôi.

- Đệ không bị bọn họ trách phạt chứ?

- Trách phạt, ta đã làm gì sai để bọn họ trách phạt?

Vương sư huynh gãi đầu gãi tai, đối với bộ dạng thản nhiên của Lập Thiên chợt cảm thấy tin tức mấy ngày qua mình nghe được hình như không đúng đắn cho lắm. Cái tên này ở Đồ Ma Lĩnh làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy, thế mà bây giờ trên mặt làm gì có điểm sám hối nào, chứng tỏ lời mấy kẻ kia nói có phần không đáng tin cậy nha.

- Haiz, Tiểu Thiên sư đệ, sư huynh nói thật cho đệ biết, thời gian gần đây, tên tuổi của đệ trong tông môn không được tốt lắm đâu. Có kẻ còn nói đệ không xứng đáng được đề tên trên bia lưu danh nữa kìa.

- Ồ! Điều đó quan trọng lắm sao? Ta nói cần loại danh hão đó bao giờ. Khi sống còn sống chẳng ra hồn, chết rồi thì vinh quang có ý nghĩa quái gì. Đây chẳng qua là trò quỷ của mấy lão già đầu hòng kích thích máu nóng của đám ngựa non háu đá kia thôi, huynh đừng có xem là thật.

- Xem như đệ nói đúng đi. Nếu bọn họ không trừng phạt đệ, hẳn phải ban thưởng lớn cho đệ rồi đúng không?! Ta nói đệ nghe, đám người trở về trước đó được tông môn ban thưởng rất là hậu hĩnh. Điển hình như Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh được thăng liền mấy cấp trong chính ngạch nội môn đệ tử, được đặc cách bồi dưỡng chẳng khác thân truyền đệ tử là bao.

- Còn nữa, những người bị thương nặng phải uống Hoá Thạch Hoàn để bảo mệnh tông môn cũng đối xử không tệ. Tuy bọn họ bỏ ngang lịch luyện giữa chừng, không được tính là hoàn thành phù chiếu, thế nhưng tông môn vẫn bỏ ra đại giá để cứu mạng bọn họ. Nghe nói chưởng môn còn hứa hẹn rằng, sau khi khoẻ lại, ai muốn hồi hương thì tông môn sẽ trợ cấp một khoản tiền lớn, đủ để bọn họ ăn tiêu trong suốt phần đời còn lại. Còn nếu ai muốn ở lại tông môn làm việc, tông môn sẽ bố trí cho bọn họ một công việc phù hợp với tình trạng sức khoẻ của mỗi người.

- Ví dụ như người gãy chân thì có thể hoạ phù, cấp phối linh dược, phân loại linh thạch, kiểm nghiệm chất lượng đan dược... Người què tay thì có thể nghiên cứu trận lý, luyện linh cho các loại pháp khí pháp bảo hoặc đứng ra thử nghiệm một loại phương thuốc nào đó mới được sáng chế ra... Nói chung mọi loại thương thế tông môn đều có thể tìm ra loại công việc phù hợp để bọn họ làm, đảm bảo dư sức nuôi sống bản thân.

- Hôm nay đệ lành lặn trở về, cũng không bỏ ngang lịch luyện giữa chừng, đoán chắc phần thưởng không ít đâu nhỉ. Đệ lấy ra cho ta xem một chút được không? Yên tâm, ta hứa sẽ không nói cho ai biết, cũng không chôm chỉa của đệ đâu mà lo a.

Vương sư huynh vừa nói xong, ánh mắt loé sáng hướng Lập Thiên nhìn tới. Lập Thiên cũng không lấy làm lạ, mới sáng ra mà vị Vương sư huynh này đã tìm tới tận cửa thì hắn đã nghe mùi rồi, hiển nhiên biết gã ta tìm tới vì cái gì. Đoán chắc trong lòng tên này còn đang chờ đợi mình có thể nghĩ tới chút ân tình ngày trước mà phân cho một chút lợi ích cũng nên.

Thấy đối phương chủ động lên tiếng hỏi, Lập Thiên cũng không ngại cho đối phương nhìn một chút. Dù sao thì phù chiếu phần thưởng cũng chẳng có gì để tên này chia chác. Còn về tấm lệnh bài chưởng môn, dù có là ai thì cho mười lá gan cũng không dám thu nó vào tay.

- Đây, huynh xem đi. Phù chiếu phần thưởng tông môn cấp cho ta chỉ có mỗi chiếc ngọc bài này thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Không chút chần chừ, Lập Thiên lấy ngọc bài giấu trong áo ra đưa cho Vương sư huynh xem. Nghe Lập Thiên nói, tâm trạng háo hức của Vương sư huynh đột nhiên chùng xuống, thế nhưng sâu trong đáy mắt có đến chín phần không tin. Nhưng sau khi nhìn thấy ngọc bài Lập Thiên đưa ra, mặt mày Vương sư huynh bỗng trắng bệch như tờ giấy, trạng thái kinh hoàng hiện rõ bất kỳ ai cũng dễ dàng nhìn ra được.

- Đây, đây là phù chiếu phần thưởng tông môn ban cho đệ sao?

- Đúng vậy. Vị nội môn sư huynh kia bảo chưởng môn phân phó y mang tới.

- Không thể nào, không có khả năng.

Vương sư huynh ú ớ trong miệng, cố gắng lật tới lật lui nhìn cho rõ ngọc bài đang cầm trên tay, sợ bản thân nhìn nhầm. Thế nhưng ngắm ngía hồi lâu vẫn không nhìn ra chỗ nào không đúng, lúc sau mới nhìn Lập Thiên với vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Tiểu Thiên sư đệ, đệ có biết đây là vật gì không?

- Thì là lệnh bài của chưởng môn thôi, có cái gì đâu mà ngạc nhiên.

- Hả? Chỉ là lệnh bài của chưởng môn thôi ư? Đệ có bị ấm đầu không thế? Đệ có biết để đạt được cái lệnh bài này, hàng ngàn tên đệ tử ngoài kia sẵn sàng liều mạng để dành lấy nó hay không. Thế mà cuối cùng nó lại rơi vào tay đệ, thật không thể tin nổi... Ta, ta sao mà khao khát được như đệ thế này hả trời.

Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong bụng Vương sư huynh lại thất vọng vô cùng, thất vọng vì biết lần đi này của bản thân đúng là xôi hỏng bỏng không.

Bằng tấm lệnh bài này, phần thưởng có thể nói là lớn hơn bất kỳ loại phần thưởng nào khác. Chỉ bất quá lệnh bài này ban cho ai cũng đồng nghĩa với phần thưởng chỉ dành cho bản thân người đó mà thôi, ngoại nhân đừng hòng chôm chỉa được chút nào.

Dù là ai khi nhìn thấy ngọc bài sẽ không khó hiểu ra dụng ý của chưởng môn khi làm như vậy, Vương sư huynh cũng không ngoại lệ. Càng nghĩ, Vương sư huynh càng cảm thấy tủi thân. Nghĩ đến vị sư đệ này mới nhập môn đã đụng phải đại vận, thời khắc phong quang phát đạt tới nơi rồi mà bản thân gã thì vừa bước một chân vào đường cùng ngõ cụt, chợt cảm thấy hối tiếc khôn nguôi.

Giá như lần đó gã cũng nằm trong diện đệ tử bắt buộc tham gia phù chiếu, biết đâu hôm nay đời đã lên hương rồi. Bây giờ bản thân trong tay không có gì, thế mà tông môn còn đòi cắt luôn phụ cấp cho các đệ tử để tập trung cho kế hoạch huấn luyện chiến tu, khiến cho đệ tử xuất thân thấp kém vốn đã thiếu thốn đủ bề như gã chính thức rơi vào cảnh túng quẫn.

Phải biết đối với tu sĩ xuất thân phàm tục, không có gia tộc chống lưng, chỗ tài nguyên tông môn trợ cấp hàng tháng là vô cùng quan trọng. Riêng với tu sĩ luyện khí mà nói, yếu tố tài nguyên có ảnh hưởng cực kỳ to lớn đối với quá trình tu luyện. Tài nguyên sung túc sẽ giúp tốc độ tăng trưởng tu vi duy trì ở mức ổn định. Mà nếu thiếu hụt, tu vi không những không tiến lên, thậm chí còn thụt lùi theo thời gian.

Vấn đề quan trọng nhất cũng không chỉ có mỗi tu vi, mà còn là thanh xuân mỗi người luôn có hạn. Tuổi càng trẻ, tu vi càng tiến nhanh càng dễ lọt vào tầm mắt của các vị tôn trưởng hơn. Nếu dưới hai mươi tuổi mà tu vi cứ dậm chân tại chỗ, như vậy đợi mốc hai mươi qua đi, tương lai có biểu hiện xuất sắc đến mấy cũng khó trở thành nhân vật trọng điểm để tông môn lựa chọn kế thừa các vị trí quan trọng được.

Vương sư huynh cầm ngọc bài trên tay, hồi lâu chìm vào chuỗi suy tư không hồi kết. Gã dường như đang ép bản thân hạ xuống một loại quyết định khó khăn nào đó, biểu hiện trên khuôn mặt xuất hiện mấy phần quái dị khiến Lập Thiên đứng nhìn cũng không khỏi bị làm cho tâm tình xấu đi.

- Huynh còn chuyện gì khác không? Nếu không có thì ta đi đây, ta còn rất nhiều việc phải làm nữa.

- Khoan đã, ta vẫn còn chuyện muốn nói với đệ.

- Có chuyện gì thì huynh nói nhanh một chút được không?!

- Đệ đã đọc thông cáo của tông môn sáng nay chưa? Chưởng môn đã ra chỉ thị, sáu tháng sau sẽ phát xuống phù chiếu đào tạo chiến tu lần thứ nhất đấy.

- Cái gì, phù chiếu đào tạo chiến tu, còn là lần thứ nhất?!

- Đúng vậy, nghe nói có sự tình này là vì đám người Trường Sinh Phái ngang nhiên làm phản, Ứng Thiên Tông thân là môn phái đứng đầu giới chính đạo bắc phương không thể chối bỏ trách nhiệm. Chưởng môn dự định mượn sự kiện này vừa để huấn luyện đệ tử bên dưới vừa để kiềm chế tham vọng của đám người Trường Sinh Phái kia.

- Huynh nói thật chứ?

- Dĩ nhiên là thật, thông tin dán ở bảng cáo thị rành rành ra đấy, chắc bây giờ mọi người đều biết hết cả rồi. Ta đến là để báo cho đệ tin này thôi, hiện tại ta phải đi đăng ký tham gia đây.

Thấy Vương sư huynh định quay đầu bỏ đi, Lập Thiên vội vàng kéo gã lại, hỏi:

- Đăng ký cái gì, huynh nói rõ cho ta nghe xem.

- Thì đăng ký tham gia khóa huấn luyện chiến tu chứ còn gì. Sư môn có lệnh, phàm đệ tử không tham gia huấn luyện chiến tu sẽ bị cắt giảm toàn bộ trợ cấp hàng tháng. Đệ nghĩ thử xem, ta nghèo như vậy, nếu tông môn ngừng cấp phát linh thạch hàng tháng thì ta biết sống thế nào. Đám thế gia hậu duệ kia không có tông môn trợ cấp thì còn có gia tộc nuôi dưỡng, còn những người như ta, nếu không có tông môn trợ cấp, tương lai ai biết sẽ lạc trôi về nơi nào.

- Cho nên dù có nguy hiểm đến mấy ta cũng phải tham gia thôi. Nếu tham gia thì còn có hy vọng, không tham gia thì là tuyệt vọng, là vô vọng đấy. Cũng may đệ còn sống trở về, cho nên dũng khí của rất nhiều ký danh đệ tử như chúng ta cũng tăng lên rất nhiều. Đệ không có tu vi, vậy mà vẫn có thể nguyên vẹn trở về, tính ra tình trạng còn tốt hơn cả Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh nữa, đây chẳng phải nói ký danh đệ tử cũng có thể làm nên việc lớn hay sao. Dù không ai chính miệng thừa nhận, song bên cạnh một số ít kẻ ghen ăn tức ở với đệ, càng có nhiều người lấy đệ làm tấm gương để noi theo. Đệ chính là thiếu niên anh hùng trong mắt mọi người đấy.

- Sư huynh ta nói xong rồi, bây giờ ta phải đi nhanh kẻo không kịp. Nghe nói mỗi điện chỉ cho một trăm người đăng ký đầu tiên mà thôi. Cơ hội không có nhiều, ta phải đi đây.

Vương sư huynh còn chưa nói xong thì đã cắm đầu cắm cổ chạy đi. Lập Thiên thì đang cẩn thận nghiền ngẫm những lời gã vừa nói.

- Huấn luyện chiến tu, loại phù chiếu này quả nhiên bất phàm, tin chắc phần thưởng không ít hơn phù chiếu khẩn cấp đâu nhỉ. Bất quá cắt giảm trợ cấp cho các đệ tử là ý gì? Có khi nào ngay cả khoản tài nguyên tông môn hứa cấp dưỡng cho ký danh đệ tử cho đến khi tiến vào nội môn cũng bị vô hiệu hoá hay không? Không được, ta phải đi hỏi cho rõ ràng mới được.

Nghĩ tới đây, Lập Thiên nối đuôi Vương sư huynh cắm cổ chạy đi, bộ dáng còn khẩn trương hơn gấp mấy lần. Vương sư huynh thì chạy đi đăng ký tham gia phù chiếu, Lập Thiên thì đi đòi quyền lợi của mình, bất quá ai cũng trong tình trạng vội vội vàng vàng như chó nhà có tang.