Chương 55: Thay Đổi Trước Khi Quá Muộn

[Ứng Thiên Tông]

[Minh Tiêu Điện]

Một đám lão già da dẻ nhăn nheo, tóc mai như phấn đang khúm núm trước một người đàn ông trẻ hơn bọn họ không biết bao nhiêu tuổi, người nào người nấy tranh nhau lên tiếng, nói nửa ngày mà chẳng giải quyết được vấn đề gì, tình hình dần lâm vào ngõ cụt.

Người đàn ông trung niên đó không phải ai khác mà chính là chưởng môn Ứng Thiên Tông đương thời, hiệu Tử Diêu chân nhân. Mười lão nhân còn lại là trưởng lão chấp sự của mười núi năm điện, thứ tự từ đại trưởng lão cho đến thập trưởng lão.

- Tất cả đều thôi đi.

Tử Diêu chân nhân vỗ thành ghế đứng bật dậy khỏi chủ tọa, sắc mặt nghiêm nghị nhìn toàn bộ một lượt, tay vuốt cằm tay chắp sau lưng, một câu đã dập tắt sự náo loạn của hội trường.

- Ứng Thiên Tông ta từ ngày tổ sư khai tông lập phái đến nay truyền thừa xuống không biết mấy vạn năm, nếu tự nhận là bắc phương đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất. Song song với đó, không chỉ các loại tài nguyên thiết yếu cho tu hành như linh thạch, đan dược được khai thác, nuôi trồng càng thêm phong phú, ngay cả các loại pháp môn từ cơ bản đến nâng cao cũng được vô số tiền bối cao nhân đi trước nghiên cứu, thử nghiệm, sửa đổi, cải biến cho phù hợp với tư chất của từng người. Nhưng kết quả thì sao?

- Cứ qua mỗi thế hệ, lớp tài năng trẻ tuổi xuất hiện càng lúc càng nhiều, thế nhưng người có thể đạt được thành tựu xuất chúng trên con đường tu hành như bậc tiên tổ thì có ai, có ai chứ? Không có! Một mống cũng không! Các vị sư thúc sư bá thử nói xem, đây là vì lý do gì? Chẳng lẽ Ứng Thiên Tông chúng ta không có cao nhân, không đủ khả năng truyền đạt cho hậu bối những thứ hữu ích? Hay là vì bậc trưởng bối như chúng ta vô năng, không biết cách tìm người ưu tú để bồi dưỡng mà chèn ép bọn họ đến mức không ngóc đầu lên nổi?

- Không, không hề, Ứng Thiên Tông chúng ta chưa bao giờ xảy ra loại sự tình như vậy. Giữa các sư huynh đệ với nhau, giữa bậc tôn trưởng và hậu bối, thiên vị là có. Thế nhưng nếu nói chèp ép tài năng trẻ tuổi, bức bách bọn họ phải rời tông đi nơi khác hoặc bị ruồng bỏ khi tài năng còn chưa kịp chớm nở thì chưa từng. Môn quy Ứng Thiên Tông ta cũng không bao giờ nương tay với kẻ dám làm ra sự tình khi sư diệt tổ, phản giáo loạn tông như thế.

- Nếu không có! Vậy thì lý do vì sao? Đây rõ ràng không phải do năng lực hay tư chất của lớp trẻ không bằng cha ông, càng không phải do công pháp có vấn đề hay tài nguyên hạn hẹp, mà là do bọn chúng thiếu đi sự mài giũa hợp lý. Học mà thiếu hành, tu luyện mà thiếu đi lịch luyện, đó chính là vấn đề.

- Nhớ ngày xưa, khi các bậc tiền nhân Bàn Cổ tộc khai hoang lập nghiệp, có thành quả nào mà không phải trả giá bằng mồ hôi xương máu, không ít còn là bằng cả tính mạng. Mỗi một tấc đất, mỗi một ngọn cây đều thấm nhuộm tinh huyết, là mồ hôi, là nước mắt, là từng thớ da tấc thịt thối rữa mới trở nên phì nhiêu tươi tốt.

- Chính vì phải sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế mới khiến bọn họ luôn phải nỗ lực phấn đấu qua từng ngày, biết chịu thương chịu khó, ý thức cảnh giác với kẻ thù và tinh thần cầu tiến luôn đặt ở trạng thái cao nhất, nhưng lớp hậu bối hiện nay thì không hề có loại tâm thái đó.

- Bọn chúng ngày ngày ăn sung mặc sướng, nằm trên nhung lụa, hưởng thụ thành quả mà tổ tiên phải xây dựng hàng ngàn hàng ngàn vạn năm mới có được, có kẻ không những quên đi công lao của các bậc tiên hiền, thậm chí quên luôn phẩm chất một tu hành giả chân chính nên có.

- Một người cứ sống trong cảnh dư giả lâu ngày sẽ quen với thói nhàn hạ lêu lổng. Một người cứ sống trong sự an toàn lâu ngày sẽ trở thành một chú chó cảnh còn chẳng biết sủa khi người lạ vào nhà. Nâng niu một tầng lớp hậu bối có đủ các phẩm chất kém cỏi này, thử hỏi tương lai của Bàn Cổ tộc nhân sẽ đi về đâu?!

- Chẳng lẽ các vị thúc bá muốn ta ngồi im nhìn thời thế trôi nổi, và rồi đến khi sức cùng lực kiệt liền nhắm mắt nghiến răng giao phó cơ đồ bao nhiêu đời tổ tông dốc công gây dựng vào tay bọn chúng, mặc kệ tương lai ra sao thì ra ư?!

Tử Diêu chân nhân nói một tràng, nói đến mức cả đám lão già bên dưới đều hết đường chối cãi, mặt mày ai nấy đều khó coi đến cực điểm.

Lúc này, đại trưởng lão với đầu tóc bạc phơ đứng ra, hướng chưởng môn nói:

- Chưởng môn, lời ngươi nói rất đúng. Chỉ bất quá, chúng ta cũng có nỗi khổ riêng. Ứng Thiên Tông xưa nay vốn là cái nôi đào tạo nhân tài, xuất thân đệ tử rồng tôm lẫn lộn, muốn không thiên vị cũng không được, muốn hành xử cứng rắn cũng không xong. Hiện tại, sáu thế lực chính đạo bắc phương xưa đâu bằng nay, sớm đã không phải hạng tôm tép để chúng ta nói sao nghe vậy. Cho nên chúng ta muốn làm gì cũng cần phải cân nhắc kỹ càng, nhìn trước ngó sau, không dễ dàng gì.

Nhị trưởng lão nói thêm:

- Chưởng môn, chúng ta biết nỗi khổ tâm của ngươi. Lần phù chiếu khẩn cấp này ngươi chấp thuận cho ký danh đệ tử tham gia, e rằng là muốn nghiệm chứng thực lực của bọn chúng một chút xem đám đệ tử xuất thân phàm tục này có khả năng đặc biệt gì đáng để bồi dưỡng hay không. Chỉ bất quá kết quả không phải rõ ràng quá rồi sao? Mười nội môn đệ tử đi thì có hai người về, còn chín mươi ký danh đệ tử đi thì chẳng còn ai sống sót, kẻ sống sót thì cũng là phế nhân, vì cầu sinh mà không tiếc bỏ dở thí luyện giữa chừng, tương lai vô vọng.

- Điều này nói rõ việc có gia tộc bồi dưỡng, có gia sư chỉ điểm vẫn tốt hơn nhiều xuất thân phàm phu tục tử, xuất phát điểm từ con số không. Những ký danh đệ tử đó tuy có chí hướng, có dũng cảm, một số cũng có trí tuệ. Nhưng chung quy xuất phát điểm quá thấp, rất khó làm nên được điều gì bất phàm. Dù sao tu hành cũng không phải việc dùng miệng nói là xong mà cần có năng lực chân chính mới được, mà loại năng lực quan trọng nhất một tu sĩ cần có đó là sống sót trong nghịch cảnh. Chỉ đáng tiếc đối với những người xuất thân bần hàn mà nói, loại năng lực cầu sinh hình như không được cao cho lắm.

Nghe tới đây, Tử Diêu chân nhân mặt buồn rười rượi, hiển nhiên là bị mấy lời của hai vị trưởng lão nói trúng tim đen. Lão cứ đứng một chỗ đưa mắt về phía đồi núi trập trùng xa xa, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Tứ trưởng lão là nữ tử, chưởng quản Kỳ Đan Điện lên tiếng:

- Chưởng môn, chúng ta hiểu rõ những điều này, cho nên vẫn đang cố gắng hết sức mình. Cứ mỗi một năm trôi qua, không có điện nào là không có thành tựu mới trên con đường tu hành, Ứng Thiên Tông ta xưa nay không tụt hậu so với phần còn lại cũng vì lý do này.

- Đúng vậy, chúng ta đều đang cố gắng hết sức mình. Một đám trưởng lão gật đầu đồng thanh nói.

- Không đủ! Cái ta cần là kết quả, không phải bằng khen! Chắc hẳn các vị sư thúc bá đều biết, lần này đem cả đám đệ tử trẻ đi tham gia phù chiếu chính là mang bọn chúng đi làm vật thí nghiệm, nói chuột bạch cũng không sai biệt. Nếu các loại thành tựu kia có giá trị thực tiễn, thế thì sớm đã hiển lộ trên kết quả của phù chiếu rồi.

- Nói rộng ra một chút thì, ta và các vị đều hiểu, không phải đám heo chó Trường Sinh Phái to gan lớn mật, mà là ma tộc không chờ đợi được nữa. Chỉ e kẻ đứng đầu Ma Vực đã không muốn chờ ngày một vị Ma Hoàng tái hiện trong nhân gian mà đã lục đục hành động. Bọn chúng ngang nhiên làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như thế, nói không có mục đích thì ai tin?!

- Vậy mà để đối phó với sự tình này, giới chính đạo chúng ta đã làm được những gì? Không gì, ngoài nuôi béo một đám đệ tử con nhà thế gia đại phiệt, ham thích hưởng dụng vinh hoa phú quý, tham sống sợ chết nhưng thích cùng đồng môn tính toán thiệt hơn ra thì không còn gì khác. Tương lai của Ứng Thiên Tông có thể giao vào tay bọn chúng sao? Hay là các vị sư thúc sư bá muốn cơ nghiệp tổ tông bao đời gây dựng bị hủy hoại trong tay Tử Diêu ta thì mới hài lòng đây?

- Chưởng môn, ngươi nói nặng lời rồi! Đại trưởng lão dùng giọng điệu trầm thấp nói.

- Đúng đấy, đúng đấy. Chẳng phải mọi chuyện đến nay vẫn tốt đẹp hay sao? Mấy vị trưởng lão khác cũng hùa theo.

- Tốt đẹp? Tốt đẹp chỗ nào? Đừng nhìn cái vỏ bề ngoài lộng lẫy mà cho rằng cái ruột cũng hay ho. Thực tế không chỉ Ứng Thiên Tông, cả cái bắc phương này cũng không tốt đẹp một chút nào đâu. Kết quả phù chiếu đã chứng minh, đệ tử Ứng Thiên Tông chúng ta là thiệt hại nhiều nhất, mà thế lực chính đạo cũng thiệt hại nặng nề. Cổ nhân nói hai chọi một không chột cũng què, thế mà sáu chọi một lại không làm gì được người ta đã đành, còn bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, thất hồn lạc vía. Các vị nên nhớ, đó chỉ là đánh nhau cho vui thôi. Nếu là chiến tranh môn phái, chiến tranh lục địa, nó sẽ tàn khốc hơn nhiều. Các vị thử nghĩ, đệ tử Ứng Thiên Tông ta đi vào đó, sống sót trở ra được mấy cái?

- Chưởng môn, bọn chúng rõ ràng nói bị người ta tập kích.

- Bị tập kích, binh bất yếm trá, bọn chúng không biết sao? Huống hồ chẳng lẽ chỉ mỗi bọn chúng bị tập kích, những người khác thì không? Xét về tài nguyên, về công pháp, ở bắc phương này chúng ta thua ai? Đệ tử nội môn, hưởng dụng không biết bao nhiêu là tài sản, vậy mà mới gặp một chút nguy hiểm đã chết gần hết. Các vị nói xem, đây có giống việc đem một núi tiền của mai táng cùng người chết hay không? Tông môn có giàu mấy, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ phá sản sớm thôi. Đến khi của cải bị bọn chúng tiêu sạch, người cũng chết hết, như vậy căn cơ sẽ không còn, lúc đó muốn vực dậy cũng không nổi nữa. Nói lũ khốn Trường Sinh Phái muốn tiêu diệt hết giới trẻ bắc phương cũng không phải không có lý, bởi vì nếu chúng thành công, bắc phương này sẽ là địa bàn của ma đạo không cần bàn cãi.

- Vậy ý chưởng môn muốn làm thế nào?! Một đám trưởng lão đồng thanh hỏi.

- Ta muốn đào tạo một đội ngũ chiến tu, ít nhất phải một ngàn người trở lên, có khả năng chém giết với hàng vạn ma binh mà không bại.

- Hả?! Chưởng môn, cái này, cái này!

- Sao? Có gì không được sao?!

- Không những không được, mà căn bản đây là loại suy nghĩ hoang đường.

- Suy nghĩ hoang đường?

- Đúng vậy. Đối phó với đám người Trường Sinh Phái đã khó, đối phó với đám quỷ thi càng khó hơn. Huống hồ nếu bọn chúng có ma tộc chống lưng, trời mới biết thực lực đã tiến triển đến mức độ nào. Xét theo tình huống hiện tại, bọn chúng có thể dùng một trăm đệ tử mà chiến thắng sáu trăm đệ tử chính đạo, nói rõ thực lực không tệ rồi. Ngay cả đệ tử nội môn tư chất xuất chúng, được đào tạo từ lúc còn rất nhỏ còn chưa chắc có năng lực một chọi một, nói chi tới việc lấy một chọi mười, đây là việc không thể nào. Dù có cho bọn chúng nhiều tài nguyên hơn nữa cũng không thể.

- Đúng vậy. Cách làm này quá mạo hiểm. Không chỉ khiến tông môn thiệt hại nhân lực và tiền của, không khéo lại giúp đám ma tu Trường Sinh Phái đạt thành mục đích nhanh chóng hơn là đằng khác.

- Chưởng môn, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Một khi ban phù chiếu đào tạo chiến tu, tầng lớp tinh anh đệ tử sẽ là người phải đi đầu. Tạm thời chưa nói bọn chúng nguyện ý hay không, gia tộc của bọn chúng chắc chắn sẽ không ngồi im nhìn hậu duệ nhà mình đi chịu chết. Kể cả khi Ứng Thiên Tông tình nguyện trả cái giá lớn cũng chưa chắc đạt được kết quả như ý, thậm chí còn tạo ảnh hưởng xấu đến tình hữu nghị giữa sáu thế lực chính đạo bắc phương.

- Chưởng môn, việc này cần phải bàn bạc thật kỹ lưỡng trước đã, nếu cứ đường đột hạ xuống quyết định, e rằng về sau sẽ hối hận không kịp. Ứng Thiên Tông ta có thể vì một quyết định này mà trở nên phồn thịnh như xưa, cũng có thể vì một quyết định này mà sụp đổ hoàn toàn, không thể đùa được đâu.

Không ít trưởng lão lên tiếng can ngăn, nhất thời khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Đứng trên đài cao, Tử Diêu chân nhân đăm chiêu suy nghĩ, chợt nhớ lại mục đích ban đầu của đợt phù chiếu khẩn cấp được ban bố cách đây không lâu.

Ông thực rất muốn xem xem, thông qua chuyến lịch luyện này, trong số đông ký danh đệ tử liệu có nhân vật nào có thể sánh ngang với các nội môn đệ tử được bồi dưỡng theo cách thức cũ hay không, cũng lấy đó làm tiêu chí tham khảo cho kế hoạch bồi dưỡng chiến tu sắp tới. Chẳng ai ngờ rằng, ban đầu trong đám ký danh đệ tử có một người như vậy, chỉ đáng tiếc người đó không xuất hiện trong số đệ tử trở về, làm ông vô cùng thất vọng.

Trước đó ông còn nghĩ, nếu người đó có thể sống sót trở về, ông sẽ không tiếc mọi giá đích thân trao thưởng hậu hĩnh cho hắn, bồi dưỡng hắn trở thành một đại nhân vật trong tông, làm biểu tượng cho thế hệ trẻ xuất thân bình thường nỗ lực phấn đấu. Thế mà giờ đây, theo cái chết của người này, toàn bộ dự tính ban đầu của ông đứng bên bờ vực phá sản, trước mặt bao nhiêu vị trưởng lão càng không biết nên giữ vững chủ kiến của mình hay không, tiến thoái lưỡng nan.