Chương 47: Đại Phu Hay Lang Băm

Ăn no, Lập Thiên tạm biệt Đàm vú nương rồi vươn vai đi ra khỏi cửa. Nhưng mới bước ra thì đã trông thấy một thiếu nữ thấp hơn hắn một cái đầu đang đứng chặn ngang phía trước. Lập Thiên hơi ngạc nhiên, thân hình thoáng đơ ra, nhất thời không biết nói gì.

Ánh mắt chợt đảo một cái, Lập Thiên không khó nhận ra đây là cô con gái bảo bối của Hàn thành chủ, Hàn Tuyết Liên. Chỉ khác ở chỗ, bộ dáng của nàng lúc này so với biểu cảm ôn nhu lúc bị thương trong Đồ Ma Lĩnh thì khác nhau một trời một vực.

Bất quá dù biết được thân phận của đối phương nhưng Lập Thiên cũng không hề nao núng, tò mò hỏi:

- Thì ra là ngươi, ngươi đến đây làm gì?

Nghe Lập Thiên chủ động hỏi mình, Tuyết Liên hơi bất ngờ những cũng trả lời ngay, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo.

- Tìm ngươi!

- Tìm ta? Tìm ta để làm gì?!

- Có việc!

- Này nhé tiểu nha đầu, ngươi ăn nói với ân nhân của mình như vậy sao? Hàn phu nhân không cho ngươi đến lớp học tư hay là thầy giáo quên dạy ngươi nói chuyện với bậc trưởng bối phải giữ lễ nghĩa?!

Nghe xong câu ấy, Tuyết Liên từ dáng vẻ bình tĩnh biến thành hùng hổ, hai tay chống nạnh thở phì phò, mặt mày đỏ ửng, dường như sắp không kìm chế nổi mà ra tay đánh cho Lập Thiên một trận.

Cũng may, nàng là người sống rất lý trí, cho nên qua một lúc đã bình ổn hơi thở, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hướng Lập Thiên nói:

- Ngươi ăn no rồi chứ?

- No rồi! Lập Thiên khẳng khái đáp.

- Vậy thì đi theo ta!

- Đi đâu?

- Ta bảo ngươi đi thì cứ đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?!

- Thôi, ta không đi đâu. Ta cảm thấy thân thể không được khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi, mai mốt còn phải trở về tông môn nữa.

- Không được, ngươi không đi cũng phải đi!

Dứt lời, mặc kệ Lập Thiên nghĩ gì, Tuyết Liên không nói không rằng nhéo mạnh vành tai của hắn kéo giật về phía hậu viên mà đi.

- Á, tiểu nha đầu, ngươi làm cái gì vậy?! Buông ta ra, mau buông ta ra...

Lôi kéo nhau nửa ngày, rút cuộc cả hai cũng đến được một nơi. Nơi đây là một khu vườn rất rộng, xung quanh có rất nhiều cây to cây nhỏ, hoa quả xum xuê đầy cành, lá vàng phủ ngập mặt đất.

Tiết trời dim mát, tuy là ban trưa nhưng không nóng nực, bầu trời quang đãng khiến khung cảnh trở nên rất thơ mộng. Phía xa còn có một cái hồ lớn, làn nước trong vắt, chim cò bay múa trên cao, thi thoảng lại đáp xuống chộp lấy một con cá rồi bay lên.

Tuyết Liên kéo váy ngồi xuống đám cỏ, mặt hướng ra bờ hồ, im lặng không nói. Thấy vậy, Lập Thiên tự động hiểu ý, mệt mỏi ngả người trên thảm cỏ xanh muốt mềm mại như nhung, mắt nhìn trời cao, trong đầu lộn xộn bao nhiêu là suy nghĩ không đầu không cuối.

- Nói đi, tại sao ngươi không nhận lễ vật cha mẹ ta hồi báo?!

- Ồ, thì ra ngươi ép ta ra đây cho bằng được là vì chuyện này!

- Nếu không thì ngươi nghĩ là chuyện gì?!

- Ta còn tưởng...

- Nói mau, tại sao ngươi không nhận phần hậu lễ đó?

- Thì tại ta chưa cần tới chúng, thế thôi.

Lập Thiên bâng quơ đáp một câu. Nghe xong câu trả lời, Tuyết Liên đùng đùng nổi giận, quát lớn:

- Ngươi nói láo! Ngươi đừng tưởng những gì ngươi nói với cha mẹ ta ở trong chính điện thì ta không biết, ta đã nghe thấy hết cả rồi. Loại người nghèo rớt mùng tơi như ngươi mà chê tiền sao? Ngươi nghĩ bổn tiểu thư là ai, dễ bị người khác lừa gạt như vậy chắc.

- Vậy ngươi nói xem vì sao?

- Ta không biết!

- Thế thì sao ngươi biết ta nói dối?!

- Ta...

Biết bản thân bị Lập Thiên chơi khăm, lửa giận trong bụng Tuyết Liên lại tăng thêm một phần, gằn từng chữ nói:

- Rút cuộc ngươi có chịu nói thật hay không?! Đừng để bổn tiểu thư nổi nóng.

Nghe Tuyết Liên hăm doạ mình, Lập Thiên trợn mắt nhìn sang, biểu tình không chút sợ hãi. Nói gì thì nói, hắn bây giờ đã khác xưa rồi, tương lai sẽ trở thành nhân tài trụ cột không chỉ của Ứng Thiên Tông mà là cả cái bắc phương này, cái tiểu nha đầu trước mặt dù có huênh hoang phách lối cũng chẳng được mấy ngày, không cần gì phải sợ nàng ta cả.

Nhưng đối diện, Tuyết Liên dù đang rất tức giận khi trông thấy ánh mắt ấy thì tròng mắt co rụt lại, chẳng hiểu sao cứ có cảm giác dũng khí của bản thân đang hư thoát dần đi, rất nhanh đã biến mất không còn chút dư âm nào.

Loại cảm giác này rất khó diễn tả, giống như kiểu áp bức trời sinh giữa hổ và nai vậy. So sánh với tiểu tử độc thân nghèo rớt này, nàng cái gì cũng hơn hẳn hắn, thế nhưng khi so đấu khí thế thì nàng lại không bằng hắn, chẳng hiểu lý do vì sao.

Tâm tư Tuyết Liên xoay chuyển, vô hình ý thức được bản thân dùng cứng với cái tên này là không xong. Bất chợt nàng nghĩ ra một ý khác, liền nói:

- Này họ Khuyết kia, đừng nói với ta hậu lễ trong lòng ngươi muốn chính là bổn tiểu thư phải lấy thân báo đáp đấy nhé? Ta nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ.

Nghe Tuyết Liên nói thế, Lập Thiên nằm một bên cũng hết cả hồn. Hắn không sợ vị tiểu thư khó ưa này nhưng lại rất sợ hai vị gia chủ Hàn gia. Nếu để bọn họ nghe thấy mấy lời này, chưa biết thật giả thế nào thì hắn cũng rất khó thanh minh nha.

Sợ nàng hiểu nhầm ý mình, Lập Thiên dù không muốn nói cũng đành phải thấp giọng giải thích.

- Không, ta không hề có ý đó!

- Thế ngươi có ý gì?! Nếu không có điều gì khuất tất hà cớ gì mà không dám nói?!

- Haiz, sao ngươi không tự mình nghĩ xem, bằng ta một thân một mình, nhiều vàng bạc châu báu như vậy bỏ vào đâu cho hết? Hơn nữa ta sống kham khổ quen rồi, giờ giàu có quá chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi còn trở thành con mồi cho bọn thổ phỉ đầy rẫy ngoài kia nữa kìa. Còn chỗ công pháp linh binh thì càng không phải nói, ta không có tu vi, sở hữu bọn chúng cũng vô ích thôi.

- Thế rút cuộc ngươi muốn cái gì?!

Tuyết Liên mất hết kiên nhẫn bực tức hỏi.

- Ta nói ra ngươi sẽ không tức giận chứ?

- Không giận, chỉ cần không phải đòi cưới ta hoặc nhòm ngó cơ nghiệp Hàn gia thì ta hứa sẽ không tức giận.

Nghe thế Lập Thiên mới yên tâm, nhỏ giọng nói:

- Ta, ta muốn phù đồ!

- Ngươi nói cái gì?! Ngươi muốn phù đồ ư?

- Đúng vậy!

Nghe đến đây, Tuyết Liên miệng đắng lưỡi khô, có cảm giác bản thân vừa nghe nhầm. Nhưng ngẫm nghĩ một chút, nàng tin tưởng bản thân không hề nhầm lẫn, có vẻ cái tên này muốn phù đồ là thật. Nếu thế, lo lắng của nàng mấy ngày qua đều là lo thừa.

Nghĩ cũng phải, tên này dù sao cũng chỉ mới có mười tuổi, căn bản không thể mưu tính được xa xôi như vậy. Theo như lời hắn nói, hắn chỉ có một mình, tứ cố vô thân, không có gia sư chỉ điểm, làm sao có thể có loại suy nghĩ không an phận với một tiểu thư khuê các danh giá như nàng.

Ban đầu Tuyết Liên cho rằng Lập Thiên cứu nàng hết thảy là một âm mưu do trưởng bối nhà hắn chỉ dẫn. Trước tiên tìm cơ hội tiếp cận nàng, dùng nhân tình trói buộc nàng, sau đó từ từ tạo mối quan hệ tình cảm với nàng. Đợi khi thời cơ chín muồi thì hắn cùng gia trưởng sẽ đến tận Hàn phủ cầu hôn nàng, trở thành rể hiền của Hàn gia. Tương lai khi cha mẹ nàng chết đi, hiển nhiên sự nghiệp của Hàn gia sẽ đường đường chính chính rơi vào tay hắn. Cái loại thủ đoạn này còn lâu mới qua mắt nàng được.

Nhưng bây giờ thì khác, tận tai nghe Lập Thiên nói ra câu trả lời khiến nàng vỡ lẽ, chỉ đành thừa nhận bản thân mình suy nghĩ quá nhiều. Tên này không phải không có yêu cầu gì, cũng không phải loại yêu cầu quá phận, mà bởi vì yêu cầu của hắn quá thiếu thực tế nên mới không dám nói.

Điều này tương đối dễ hiểu, kẻ này thân phận thấp kém, đứng trước cha mẹ nàng làm sao dám mở miệng thẳng thừng đưa ra loại yêu cầu trên trời dưới đất cho được. Hiện tại hắn không dám nói, cho nên mới hứa hẹn tương lai sẽ nói, đây là hành động bất đắc dĩ nhưng cũng là lựa chọn khá khôn ngoan.

Dù sao hắn là đệ tử Ứng Thiên Tông, tương lai dài rộng, ai mà biết ngày sau trở lại Hàn gia phủ hắn sẽ trở thành cái dạng gì. Lúc đó đứng trước yêu cầu của hắn, cha mẹ nàng muốn từ chối cũng khó. Chỉ bất quá chuyện đó cũng không quan trọng lắm, chỉ cần không dính líu đến hôn sự của nàng hay lợi ích của Hàn gia thì đều có thể giải quyết ổn thỏa.

Một phần khúc mắc trong lòng được giải toả khiến cho tinh thần của Tuyết Liên thoải mái hơn hẳn. Lúc này thay vì giận dữ, nàng càng tò mò hơn về cái phù đồ trong miệng Lập Thiên là thứ gì, nó là cái quái gì mà lại quý giá hơn cả vàng bạc châu báu, linh thạch pháp bảo cha mẹ nàng cho hắn được.

Mang theo tò mò và hồi hộp, Tuyết Liên tròn mắt nhìn Lập Thiên hỏi:

- Phù đồ là thứ gì?! Tại sao ngươi lại muốn có nó đến như vậy?!

Lập Thiên nằm đó, đến giờ vẫn chưa biết tâm trạng của vị tiểu thư Hàn gia đã thay đổi một trăm tám mươi độ, hào hứng nói:

- Haiz, ngươi ngốc thế, phù đồ thì chính là phù đồ chứ là thứ gì. Có phù đồ rồi, chẳng may tương lai ta thất cơ lỡ vận cũng có nơi ăn chốn ở, chẳng phải tốt hơn cảnh nay đây mai đó, lay lắt tứ phương hay sao?

Nghe xong hai câu này, Tuyết Liên đã mang máng mường tượng ra ý nghĩa hai chữ phù đồ trong miệng Lập Thiên rồi, chỉ có điều nàng vẫn hơi do dự nói:

- Nhưng mà Hàn gia ta biết lấy phù đồ đâu ra để tặng cho ngươi chứ?!

- Vì thế nên ta mới không nói!

- Không thì như vậy đi, ngươi nói xem nơi nào có phù đồ, ta sẽ phái ngươi đi mua về cho ngươi.

- Thật chứ?!

- Dĩ nhiên là thật.

- Nhưng mà, vẫn là thôi đi.

- Tại sao?!

- Cho dù lời ngươi nói là thật thì ta cũng chịu thôi, ngay cả hình dáng phù đồ ra làm sao ta còn không biết, nói gì đến người bán nó chứ. Ta chỉ nghe nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, mạng ngươi là do ta cứu, đương nhiên ta phải có ít nhất bảy cái phù đồ rồi.

- Hả...

Nghe xong những lời ấy, Tuyết Liên chính thức cạn lời. Lúc này nàng mới té ngửa người, chợt hiểu ra cái tên đệ tử Ứng Thiên Tông đầu óc chậm chạp này rõ ràng đã hiểu sai ý của đám đầu trọc Đoạn Trần Tự.

Thế gian nào có ai quy công đức thành vật chất như hắn ta bao giờ. Chuyện khó thế mà tên này cũng nghĩ ra được, đã thế còn đòi tận bảy toà, có bán cả Hàn gia đi cũng không trả nổi cho hắn nữa là nàng.

Tuyết Liên nhìn Lập Thiên như người trên trời rơi xuống, hai tay day day thái dương, cảm thấy tiểu tử này đúng là hết thuốc chữa rồi. Nàng phải nhanh chóng bảo cha mẹ nàng trả hắn về Ứng Thiên Tông, chứ để hắn ở đây lâu ngày nào thì nàng sẽ điên với hắn ngày đó mất.

Than ngắn thở dài hồi lâu, Tuyết Liên cũng không biết phải nói sao với tên não ngắn này nữa, đành thuận nước dong thuyền, đáp:

- Thì ra là ngươi thích phù đồ, chẳng qua phù đồ thì Hàn gia ta không có đâu. Nếu ngươi muốn, có thể tới tìm đám đầu trọc Đoạn Trần Tự hỏi thăm thử xem. Nếu có, ta sẽ bảo cha ta mua cho ngươi mấy cái là được, thế nào?

- Ngươi chắc chắn chứ?!

- Đương nhiên là chắc rồi. Đại tiểu thư như ta đi lừa một tiểu tử thối như ngươi làm cái gì!

- Nhưng mà ta không biết ở đó liệu có bán phù đồ hay không?!

- Thế cho nên ta mới bảo ngươi đi hỏi. Ngươi thử nghĩ mà xem, đám đầu trọc kia hằng ngày rao giảng đạo lý, năm này tháng nọ đi cứu khổ cứu nạn tứ phương, khẳng định là đã thu hoạch không biết bao nhiêu cái phù đồ rồi. Ít thì mấy trăm, nhiều mấy ngàn mấy vạn cái ấy chứ. Bây giờ ngươi đến đó hỏi mua, bọn họ lại không bán mới lạ đấy. Dù sao có nhiều cũng ở không hết, bán vài cái lấy tiền tiêu xài chẳng phải tốt hơn sao? Nếu là ta, ta cũng chỉ giữ lại một cái để ở thôi.

- Ừ, ngươi nói cũng đúng. Nhưng ta không biết Đoạn Trần Tự đi đường nào?!

- Haiz, sao cái gì ngươi cũng không biết thế, nói chuyện với ngươi đúng là bực hết cả mình. Thôi bỏ đi, đợi sau này ngươi biết phù đồ nơi nào rồi ta trả cho ngươi cũng chưa muộn.

- Vậy cũng được, hiện tại ta cũng chưa cần lắm, ở Ứng Thiên Tông ta có chỗ ăn ở rồi, cũng khá là tốt.

Hàn Tuyết Liên nghe đến đây cũng ngao ngán với Lập Thiên rồi, bèn đổi chủ đề, nói:

- Nếu chuyện của ngươi xong rồi, vậy bây giờ đến chuyện của ta.

- Hả, ngươi thì có chuyện gì?

- Sao ngươi biết không có?

- Thì ta đoán thôi.

- Mau trả lời ta, lúc cứu ta ngươi đã cho ta uống thuốc gì?

- Cái này, cái này?! Lập Thiên ấp a ấp úng nói.

- Nói mau, ngươi rút cuộc đã cho hai người chúng ta ăn thứ gì?

- Ta không có, thực sự là không có... Lúc đó tình thế khẩn cấp, ta tiện tay lấy được cái gì thì cho ngươi uống cái đó thôi, nào biết bên trong chứa thứ gì chứ. Dù sao tất cả ta đã thử qua rồi, đều là linh dược trị thương cả. Cuối cùng chẳng phải ngươi không sao rồi, chứng tỏ việc ta làm là đúng!

- Ngươi, ngươi, ngươi...!

Hàn Tuyết Liên nghe đến đây đã bị chọc tức đến thở không ra hơi, nàng vùng người đứng bật dậy, một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng mặt Lập Thiên, quát:

- Ngươi còn dám giảo biện! Ngươi có biết đại phu đã nói với ta những gì không?

Lập Thiên lúc lắc cái đầu ý nói không biết. Tuyết Liên thì giận quá hoá cười, nói:

- Ngươi dỏng tai lên mà nghe cho kỹ đây. Ông ta nói người chữa trị thương thế cho ta hoàn toàn không biết chút gì về y dược, sử dụng sai liều lượng và chủng loại dẫn đến tác dụng phụ của thuốc tăng lên quá nhiều, ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe. Ngươi có biết dạ dày của ta bị viêm loét là do một tay ngươi làm ra hay không?

- Còn nữa, ông ta còn nói dược liệu chữa trị thương thế ngoài da ngươi dùng trên người ta cũng không chỉ có mỗi dược liệu cầm máu và liền da mà là sự phối trộn của vô số các loại dược liệu khác nhau. Bây giờ ngươi xem đi, vết thương trên tay ta còn lưu lại nguyên vết sẹo to đùng đây này?

- Ông ta còn nói, cũng may dược liệu được bào chế sạch sẽ nên mới không khiến cho vết thương bị nhiễm trùng, còn nói ta may mắn có tổ tiên phù hộ nên mới không bị ngươi chữa từ lợn lành thành lợn què đó có biết không hả?!

- Chưa hết, ngươi có biết bên trong chỗ linh dược đưa cho ta uống còn trộn lẫn cả thuốc xổ hay không?! Chính vì nó mà ta từ lúc trở về bị tào tháo đuổi mấy ngày liền mới khỏi, đến hôm nay vẫn còn ám ảnh đây này.

- Giờ cha ta còn bắt ta phải ở nguyên trong phủ sáu tháng để điều trị thương thế cho khỏi hẳn như lời đại phu nói, tất cả đều là từ ngươi mà ra hết. Ngươi nói xem, ta có chuyện hay không?!

Nói xong, mặt mày Tuyết Liên đã hung dữ không khác gì cọp cái, dọa cho Lập Thiên mặt mày tái mét, sợ đến mức không dám động đậy.

- Cái gì?! Ngươi có nói quá lên không thế?! Ta, ta...

- Ta ngươi cái gì?! Nợ của ngươi tính toán xong rồi, bây giờ đến nợ của ta ngươi tính trả thế nào?

Nghe đến đây mà Lập Thiên còn không biết vị Hàn tiểu thư này có ý gì mới lạ đấy. Chẳng qua mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ có hối hận cũng không kịp nữa. Lúc đó hắn chỉ có lòng tốt, cũng chưa hề nghĩ đến sẽ có hậu quả hôm nay. Ai mà biết quả báo lại đến nhanh như thế chứ.

- Hàn tiểu thư, oan uổng cho ta quá. Tất cả đều là vì tình thế cấp bách nên ta mới làm như vậy, ta dám thề với trời đất ta chỉ có ý tốt thôi.

- Ý tốt, ý tốt ư? Thế sao ngươi không nói ngươi không biết cái quái gì về dược đạo, đã ngu xuẩn còn bày đặt nhiệt tình cứu người. Nếu không phải số ta may mắn, chắc chắn đã bị cái tên lang băm khốn kiếp nhà ngươi đầu độc chết tươi rồi.

- Này cái tên tiểu tử họ Khuyết kia, bổn tiểu thư nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy nhé. Lúc nãy là nể mặt cha mẹ ta nên mới cho ngươi thể diện, ngươi đừng có tưởng dựa vào chút nhân tình đó thì bổn tiểu thư không dám làm gì ngươi.

- Bổn tiểu thư đã thề với trời đất, hôm nay không dạy cho ngươi một bài học, bổn tiểu thư sẽ không làm người. Bổn tiểu thư muốn xem xem, miệng lưỡi của ngươi cứng hay nắm đấm của ta cứng.

Nói chưa dứt câu, Hàn Tuyết Liên đã vung nắm đấm hướng Lập Thiên xông tới. Tu vi Ngự Khí tầng bốn bùng nổ, pháp quyết vận hành, rất nhanh các loại quyền cước như cuồng phong vũ bão hướng thân thể Lập Thiên nện xuống, căn bản là không cho hắn bất kỳ cơ hội chống đỡ nào.

- A, á, uida, đau chết ta. Hàn tiểu thư, có gì ta xin lỗi ngươi là được mà. Cầu ngươi đừng có đánh nữa, aaa, đau chết ta mất.

- Bổn tiểu thư hôm nay nhất định đánh chết cái tên tiểu tử trời đánh thánh đâm nhà ngươi!

- Đừng, đừng mà, ta đau quá... Aaaaa........