Chương 36: Độc Dược Phù

Bên ngoài Hắc Yêu Động, đám tu sĩ Trường Sinh Phái tập trung một chỗ, tích cực thảo luận cách đối phó với kẻ địch nguy hiểm ẩn tàng bên trong.

- Tên tu sĩ chính đạo này cũng thật là giảo hoạt, còn nghĩ ra cả cách này để lừa gạt chúng ta. Chỉ bất quá hắn không khỏi quá xem thường tu sĩ Trường Sinh Phái chúng ta đi!

- Đúng vậy. Nói đến dùng độc, cả bắc phương này có ai dám tự nhận vượt qua đệ tử Trường Sinh Phái chúng ta chứ? Chỉ bằng một chút dược phấn có mùi lạ mà cho rằng đủ khiến chúng ta buông tha cái mạng chó của hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Đánh giá sơ bộ tình huống vừa trải qua, các tu sĩ Trường Sinh Phái dễ dàng nhận ra kẻ địch của bọn họ số lượng không lớn, chỉ tầm một hai người gì đó, nhiều khả năng là tu sĩ sáu thế lực chính đạo chạy thoát khỏi vòng vây trốn vào đây, tình cờ bị bọn họ phát hiện.

Ngoài ra, bọn họ còn phát hiện chỗ dược phấn có mùi lạ kia không phải độc dược, mà chỉ đơn giản là một loại linh dược xua đuổi côn trùng và các loại ký sinh trùng có trong tự nhiên mà thôi.

Khách quan mà nói, có lẽ đối phương đã dùng hết thủ đoạn mới thoát được khỏi sự truy sát của quỷ thi, lúc này tu vi hao kiệt, pháp bảo không còn, bí quá nên mới phải dùng loại thủ đoạn nghi binh kia để lừa gạt bọn họ hòng tìm kiếm một sinh lộ, điều này không khó lý giải.

Biết được điểm này, đám tu sĩ Trường Sinh Phái không còn sợ hãi, ngược lại sát tính càng tăng thêm mấy phần. Nhớ lại tình cảnh bản thân mới rồi vừa hò hét vừa chạy thục mạng ra ngoài, ai nấy đều cảm thấy đây là một sự sỉ nhục không hề nhẹ, không ai tình nguyện tha thứ cho kẻ đã khiến bọn họ làm ra sự tình bẽ mặt như vậy cả.

Thế là thay vì đi tìm viện binh, cả đám quyết định ở lại đây để giết bằng được tên kẻ thù không đội trời chung này.

- Giết hắn, tuyệt đối phải giết chết hắn! Nếu không giết chết hắn, tâm cảnh của ta sẽ bất ổn...

- Không sai, người nhất định phải giết, bí mật này không thể để lộ ra ngoài. Nếu hắn không chết, chúng ta sẽ chết. Chỉ bất quá chúng ta vẫn nên cẩn thận, vì không ai biết viên dược phù tiếp theo chứa biệt dược hay độc dược, đề phòng trước vẫn hơn.

- Nói đúng lắm, thế còn chỗ bạo phù kia thì sao? Uy lực của bọn chúng không yếu, mấy người chúng ta muốn ngăn cản cũng không dễ dàng.

- Chuyện này rất đơn giản, ta có biện pháp.

Thế là sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, nhóm tu sĩ Trường Sinh Phái lấy ra một chồng khăn đen, lần lượt đeo chồng lên tấm ban đầu, bịt kín đến nỗi muốn hít thở cũng khó. Trong miệng mỗi người còn ngậm thêm mấy viên giải dược, có thể hóa đi những loại độc khí thông thường.

Riêng với đám phù bảo phẩm chất không tầm thường kia, bọn họ cũng nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn, đó là sử dụng các loại binh khí có tầm tấn công xa như phi châm, loan đao, phù tiễn, vân vân và vũ vũ. Chỉ cần sử dụng chỗ binh khí này, bọn họ không cần tiếp cận mục tiêu cũng có thể dễ dàng truy sát kẻ địch từ xa, hoặc ngăn cản các loại phù bảo công kích mà không khiến bản thân bị tổn thương vì uy lực bạo kích xông ra.

Rút kinh nghiệm từ lần thất bại trước đó, đám tu sĩ Trường Sinh Phái lần này đã cẩn thận hơn, tiến vào hang động một cách rất chậm rãi.

Bên trong hang, Lập Thiên im lặng chờ đợi rất lâu mà vẫn không thấy đám tu sĩ ma đạo kia quay lại. Còn cái tên bị lôi phù đánh trúng chẳng biết đã ngất đi từ bao giờ, không thấy kêu ca gì khiến Lập Thiên càng tin tưởng chắc nịch rằng đám người kia có khả năng đã bị trúng độc, thực lực suy yếu trầm trọng, không dám tiến vào.

Việc hắn cần làm bây giờ là ngồi im chờ đợi đến đêm khuya, nhân lúc trời tối sẽ lẻn vào rừng, tìm một địa phương kín đáo ẩn nấp, sáng mai lại tìm đường chạy trở ra. Còn nếu đám người kia dám quay lại, vậy thì đám độc dược phù này sẽ tận tình chiếu cố bọn chúng thêm lần nữa.

Nhưng đáng tiếc, dự liệu của Lập Thiên không hoàn toàn đúng. Một canh giờ sau, đám tu sĩ Trường Sinh Phái đã rục rịch quay trở lại hòng tiêu diệt đối thủ đã dở thủ đoạn ám toán bọn họ. Sự xuất hiện đột ngột của bọn họ khiến Lập Thiên hơi bất ngờ, nhất thời như hiểu ra điều gì đó.

- Đám người Trường Sinh Phái này làm cách nào điều chế giải dược nhanh như vậy? Hay là bọn chúng căn bản không bị trúng độc?! Xong rồi, xong rồi. Phen này ta nguy to rồi!

Tâm tư Lập Thiên tức tốc xoay chuyển, cố tìm biện pháp chống đỡ tình huống hiện tại, chỉ là trong chốc lát chẳng nghĩ được thứ gì khả thi cả.

Trong khi đó, đám tu sĩ Trường Sinh Phái đèn đuốc sáng trưng vẫn đang dần dần tiếp cận tượng đá. Đến khi cách tượng đá ma thần ba mươi trượng, một tên cao giọng nói:

- Tiểu hữu, dù chúng ta không biết ngươi là ai, bất quá chỉ bằng mấy trò vặt kia của ngươi cũng không thể giúp ngươi sống sót qua ngày hôm nay được đâu, đừng giãy dụa vô ích.

- Ta báo cho ngươi biết một tin tốt, lúc này có lẽ đám đồng môn các ngươi đã chết sạch cả rồi đấy. Sư huynh đệ đã chết cả, một mình ngươi còn sống thì có ý nghĩa gì chứ?!

- Chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn, giúp ngươi đoàn tụ với các huynh đệ chí cốt của ngươi, mà mấy người chúng ta cũng có cái ăn nói với phái chủ, đôi bên đều có lợi, ngươi thấy thế nào?

- Ta hứa sẽ làm nhẹ tay thôi, sẽ không đau đâu!

Dứt lời, tên này phất tay ra hiệu cho hai tên tu sĩ bên cạnh tiến lên phía trước, còn bản thân thì lùi lại đằng sau, tròn mắt nhìn tới.

Nấp sau tượng đá, Lập Thiên nghe rõ từng câu từng chữ một của tên kia, nhất thời bị chọc cho phát hỏa, nộ khí xông lên tận óc, miệng làu bàu nói nhỏ:

- Khốn kiếp, thế gian nào có cái đạo lý muốn giết người diệt khẩu còn nói ra lời lẽ hay ho như thế được. Ta mà không giết chết các ngươi thì ta tôn các ngươi làm ông nội!

Thế là vèo vèo mấy tiếng, hai nắm độc dược phù bị Lập Thiên ném mạnh ra, hướng phía cửa động bay tới. Nhưng lần này đã khác, không chỉ hai tên đi trước dẫn đường, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái bám theo sau vốn đã đề cao tinh thần cảnh giác, vừa mới thấy dược phù bay đến thì phi châm trên tay cũng vun vút bay ra với tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần, mạnh mẽ ngăn cản đường đi của nó.

Ầm ầm ầm, dược phù nổ tung mang theo khói bụi và dược phấn lan tràn ra khắp nơi, chốc lát đã nhuộm không khí thành một màu tím ngắt. Một loạt tiếng nổ chát chúa vang lên, phi châm rèn từ huyền thiết khi va chạm với lôi phù và hỏa phù cũng không chịu nổi sức tàn phá khủng bố của nó, bị đánh cho vỡ thành từng mảnh nhỏ, găm đầy hang động.

Chỉ đáng tiếc, dù số lượng dược phù Lập Thiên ném ra rất nhiều, nhưng hiệu quả lại không bằng một viên đầu tiên, tất cả đều bị vô hiệu hóa khi còn cách mục tiêu rất xa.

- Cái gì, bọn người này không những không trúng độc, lại còn đổi cả binh khí để đối phó ta ư?

Lập Thiên đã nhìn thấy tất cả, chốc lát không giữ bình tĩnh nổi. Thấy chỗ phù bảo mình ném ra bị đối phương dễ dàng hóa giải, hắn cảm thấy vạn phần khó chịu. Trong túi trữ vật của các sư huynh nội môn rõ là có rất nhiều đồ chơi, chỉ là số đồ vật hắn có thể sử dụng thì không có mấy.

Các loại pháp khí pháp bảo lợi hại thường đòi hỏi pháp lực người thi triển cũng phải hùng hậu tương ứng mới được, mà bây giờ hắn còn không có chút tu vi nào, vô phương xoay xở. Nếu ngay cả chỗ phù bảo này cũng không ngăn cản được bước chân của đám tu sĩ ma đạo kia, thế thì hắn chỉ còn đường chết thôi.

- Haha, tiểu hữu, ngươi không còn chiêu nào khác sao? Ngươi có bao nhiêu phù bảo cứ mang ra ném hết đi. Đợi ngươi ném xong, ta sẽ tự tay tiễn ngươi đi chầu Diêm Vương.

Thấy hai tu sĩ Trường Sinh Phái đang không ngừng tiến lại gần mình, Lập Thiên tiếp tục ném ra mấy nắm độc dược phù khác hòng ngăn cản bước chân bọn họ. Chẳng qua kết quả cũng không khả quan hơn những lần trước bao nhiêu, tất cả đều bị các tu sĩ Trường Sinh Phái dùng phi châm ngăn cản, phá hủy ngay giữa không trung, không sót một viên.

- Haha, ngươi ném nữa đi, phi châm của chúng ta còn rất nhiều, sẽ hảo hảo chơi đùa với ngươi đến cùng!

- Tiểu hữu, ngươi cho rằng chút dược phấn đuổi côn trùng có mùi lạ kia của ngươi có thể lừa gạt chúng ta sao, nằm mơ đi. Hôm nay, ngươi tất phải chết không thể nghi ngờ!

- Dược phấn đuổi côn trùng! Lẽ nào chỗ bột có mùi hắc và màu đen kia lại là...

Nghe đến đây, Lập Thiên cay đắng nhận ra chỗ bột phấn mùi khó ngửi kia hóa ra được dùng để xua đuổi côn trùng mà các sư huynh nội môn dùng để phòng tránh các loại muỗi rừng và đỉa rừng cắn đốt chứ chẳng phải độc dược như hắn nghĩ. Thế mà trước đó hắn cứ đinh ninh rằng chỗ dược phấn màu đen kia là độc dược nữa mới đau.

Lúc này, hai tu sĩ đi trước đã tiếp cận phạm vi mười trượng, phi châm trong tay đưa cao quá đầu, làm ra tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Lập Thiên đoán chắc bằng khoảng cách này, chỉ cần hắn để lộ thân thể ra khỏi tượng đá, mười phần sẽ trúng phải công kích của mấy tên kia không sai.

Lập Thiên chán nản nhìn vào chỗ độc dược phù được chế tạo từ một thứ bột phấn màu trắng như vôi mà bất kỳ nội môn đệ tử nào cũng có thở dài ngao ngán. Loại dược phấn này số lượng nhiều nhất, mùi thơm như dược hương, vừa nhìn đã biết không phải độc dược rồi. Chính vì thế khi lấy nguyên liệu dùng cho độc dược phù, Lập Thiên đã quyết định không sử dụng nó.

Chỉ bất quá hiện tại các loại linh dược có mùi lạ, màu lạ đã bị dùng hết, cho nên không còn cách nào khác ngoài cầu may vào bọn chúng. Dù sao nếu bản thân chết rồi cũng không cần dùng đến nó nữa, mà để chúng rơi vào tay đám tu sĩ ma đạo này thì hắn càng không cam tâm, cho nên cứ đem ra dùng, được hay không để sau mới nói.

- Cái mạng nhỏ này của ta đều trông cậy cả vào các ngươi đấy!

Lập Thiên nói thầm với đám bạch phấn cuối cùng còn trong tay, rồi từ sau tượng đá vung tay ném mạnh chúng ra bên ngoài. Ầm ầm ầm, khói lửa lóe lên, khói trắng bay mù mịt, không khí đặc ngầu mùi dược phấn thơm ngát nồng đậm bao phủ không gian.

Hiển nhiên, uy lực của phù bảo chẳng đả thương được ai, còn đám tu sĩ Trường Sinh Phái sau khi nhận định chỗ dược phấn Lập Thiên ném ra từ nãy đến giờ đều là linh dược chứ không phải độc dược thì đã tháo bớt mấy lớp khăn che mặt cho dễ thở, vì không khí bên trong hang lúc này đậm đặc đến mức muốn hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Chờ một lúc không thấy dược phù ném ra nữa, đám tu sĩ Trường Sinh Phái ý thức được kẻ thù của mình đã rơi vào cảnh dầu cạn đèn tắt, cả đám haha cười lớn, một tên nói:

- Haha, các ngươi nhìn xem, tên này sợ quá hóa điên mất rồi. Hắn dùng dược độc mà còn nhầm lẫm sang dược hương kia kìa. Haha haha

Những người khác nghe thế cũng gật đầu đồng tình, cười lên sang sảng, nói:

- Đúng là rất thơm nha. Vị tiểu hữu đang ẩn nấp trong kia có khi nào là một tiểu nương tử thân hình năm đốt không nhỉ? Cái mùi son phấn này, ta thích. Lát nữa nếu bắt được người, các ngươi tuyệt đối không được tranh giành với ta đâu đấy nhé.

Nghe thế, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái bỗng cười rộ lên, tinh thần đề phòng giảm xuống rõ rệt, ai nấy đều hít lấy hít để vài hơi xem cái mùi dược phấn kia có thơm thật không. Quả nhiên, khi bọn họ ngửi thấy, cả đám đều tỏ ra ngây ngất với mùi hương này, bởi vì nó khiến tâm thần người ta tỉnh táo dễ chịu như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, hoa nở bốn mùa, hết sức dễ chịu.

Lập Thiên nghe đến đây thì chán chả buồn nói, cảm thấy hình ảnh gia gia què trong tâm trí giống như càng lúc càng rõ ràng hơn thì phải. Giờ trong tay hắn chỉ còn hai viên dược phù cuối cùng được giữ làm vật phòng thân, nếu đám người kia tiến lại gần, dù có chết hắn cũng phải kéo theo mấy tên đi cùng mới được, chứ một mình đi trên Hoàng Tuyền Lộ có vẻ hơi cô đơn rồi.

- Minh Kiếm sư huynh, Nhạc Lãnh Pháp sư huynh, hai người đang ở đâu vậy, mau tới cứu Tiểu Thiên đi chứ!

Răng rắc, tiếng xương vỡ lại vang lên. Dư âm vang vọng nói cho Lập Thiên biết hai tên kia đã đi đến rất gần tượng đá rồi. Hai tu sĩ Trường Sinh Phái này cũng rất khôn ngoan, khi đến gần được tượng đá, cả hai tự động tách ra hai hướng, từ từ tiếp cận vị trí kẻ thù đang ẩn nấp, phi châm lăm lăm trong tay, bất kỳ lúc nào cũng có thể phóng ra.

Thiên địa vắng vẻ, không gian tĩnh mịch. Lúc này, không chỉ có Lập Thiên hơi thở gấp gáp, tâm tình hồi hộp mà ngay cả hai tên tu sĩ đi trước dò đường cũng tỏ ra lo lắng không kém, mồ hôi đã chảy đầy trán từ lúc nào.

Đến khi khoảng cách đã rất gần, sắp sửa nhìn thấy người nép sau tượng, hai tu sĩ ma Trường Sinh Phái liếc mắt nhìn nhau, ra ám hiệu một hai ba là cả hai sẽ đồng loạt tấn công. Chỉ là ngay khi cả hai vừa điều động khí cơ, bỗng nhiên đã hét thảm hai tiếng, phi châm còn chưa kịp ném đã tuột khỏi tay, mà thân hình cả hai cũng ngã lăn xuống đất ngay sau đó.

Biến cố lần nữa phát sinh, dọa cho cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái đang phấn khích chờ đợi cũng phải kinh hồn bạt vía.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Câu hỏi không biết của ai đưa ra, thế nhưng rất hợp ý của mọi người, chỉ đáng tiếc không ai biết câu trả lời là gì.

Trước mắt bọn họ, hai tên đồng môn đi trước dẫn đường chẳng hiểu tại sao lại ngã lăn ra đất, giãy dụa rên rỉ không ngừng, toàn thân ma khí bao phủ, trông chẳng khác gì người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.

Thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, ai cũng biết đây không phải tẩu hỏa nhập ma, bởi vì không ai tẩu hỏa nhập ma khi sử dụng pháp lực cả. Điều đó chỉ xuất hiện khi vội vàng tu luyện các loại tà công có độ khó cao mà thôi.

- Chẳng lẽ tên kia còn có ám chiêu gì chưa xuất ra? Hắn dùng chiêu thức gì, tại sao ta không nhìn thấy?

- Không, nhất định không phải. Nếu tên kia xuất thủ, ít nhiều chúng ta sẽ cảm ứng được khí tức dao động, đằng này ta không hề cảm ứng được bất kỳ cỗ lực lượng nào xuất hiện, khẳng định là có nguyên nhân khác.

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ Ma Hoàng chê thạch điêu kia cho nên muốn đoạt xá mấy người chúng ta sao? Không thể chứ!

- Cũng không đúng, nói như ngươi thì thế gian có đến hai cái Ma Hoàng sao?

- Cũng phải! Thế thì tại sao hai người bọn họ lại ra nông nỗi ấy? Các ngươi nhìn kỹ mà xem, thân thể bọn hắn sắp nổ tung ra rồi kia kìa?

Sự tình kỳ lạ đang diễn ra không chỉ khiến cho đám tu sĩ Trường Sinh Phái ngây ngốc không hiểu chuyện gì mà ngay cả Lập Thiên, người làm ra hết thảy mọi chuyện cũng ngơ ngác như trời trồng, cả buổi còn chưa biết lý do vì sao hai tên kia lại ngã lăn ra đất giãy chết như vậy.

Lúc này, thay vì sợ đám tu sĩ ma đạo kia xông đến giết mình, Lập Thiên như nghĩ đến chuyện gì, sợ hãi tránh xa tượng đá ma thần mấy bước.

- Có khi nào lão ma đầu kia sống lại rồi mà đang giả vờ chết không?

Giờ Lập Thiên mới nhớ, lúc nãy vì cái gì mà que đuốc to đùng thế kia đang yên đang lành tự nhiên rơi xuống đất khiến mình bị bại lộ. Bây giờ thấy hai tên tu sĩ ma đạo đùng một cái nhận lấy kết cục bi thảm, hắn minh bạch tại nơi này chắc chắc có sự góp mặt của một loại tồn tại thần bí nào đó mà dùng mắt thường không thể nhìn thấy được.

Việc ngọn đuốc tự nhiên rơi xuống có lẽ là do trước đó chính mình đã sờ soạng lung tung khắp tượng đá, hành vi bất kính với người ta cho nên người ta mới chọc ghẹo mình, coi như có qua có lại. Còn hai tên tu sĩ ma đạo kia thì càng khỏi phải nói, bọn hắn dám dùng tư thế khiêu khích kia mạo phạm uy danh ma thần, không chết bất đắc kỳ tử đã là may mắn lắm rồi.