Chương 74: Mạt thế máu lạnh
“Lâm đại ca, phía trước có đàn tang thi rất lớn, không bắn được!” Dương Tuyết đột nhiên kêu lên.
Lâm Thiên lái xe ngồi ghết rước đương nhiên cũng thấy, gần ba trăm tang thi không biết sao tụ tập tại đây. Lúc này không rút lui được, tang thi đuổi theo xe không giảm số lượng.
“Tuyết nhi, dùng súng máy!” Lâm Thiên trầm giọng nói.
Dương Tuyết chần chờ nói:
“Nhưng ta chưa bao giờ dùng.”
“Nhanh lên, nàng cũng là tay súng thiện xạ, nhất định làm được! Hiện tại lực lượng của nàng mạnh còn hơn nam tử trưởng thành còn muốn lớn hơn một chút, có thể điều khiển được súng máy!” Lâm Thiên nói.
Dương Tuyết cắn răng nói:
“Được rồi!”
Dương Tuyết buông súng tự động, chĩa họng súng máy ra ngoài cửa sổ. Lâm Thiên lái xe nhích sang bên trái một chút cho Dương Tuyết ngồi ở bên phải có thể nhắm họng súng ngay về phía trước!
Tạch tạch tạch!
Súng máy nã dồn dập, thiên phú bắn súng khủng bố của Dương Tuyết quả nhiên không phải đùa, trừ bỏ lúc đầu bắn vài phát vì họng súng nảy lên nên trật, các viên đạn khác cơ hồ toàn bộ bắn trúng người tang thi. Một loạt tang thi không cam lòng nhưng đều đã nằm xuống, chúng nó có lẽ còn chưa có chết nhưng sức chiến đấu đã gần như phế, không đủ để uy hiếp nhóm Lâm Thiên. Một dây đạn có chứa một trăm năm mươi phát, lúc ngừng bắn đã có hơn trăm con tang thi nằm xuống. Đó là một con số khủng bố, dù là kẻ chuyên nghiệp dùng súng máy chưa chắc bằng Dương Tuyết.
Két két két!
Xe gần như ngừng lại, tang thi ở phía sau nhanh chóng tới gần.
“Muội, nhanh lên, tang thi mặt sau bắt kịp!” Dương Thi vừa nói vừa không ngừng bắn súng tự động. Dương Thi cũng không đơn giản, một viên đạn bay ra, lập tức một tang thi bị vỡ đầu. Nếu là nhân loại có tay súng khủng bố như thế chĩa vào mình thì đã sợ hãy trốn thật xa, nhưng tang thi không phải nhân loại, chúng nó mới có cấp bậc thấp nhất còn chưa tiến hóa trí tuệ!
Tiếng súng máy lại vang lên, nhóm tang thi cách xe đám Lâm Thiên tầm b, a bốn mươi thước, Nhưng bị súng máy của Dương Tuyết bắn phá, chúng nó cơ hồ không thể đi tới, một loạt tang thi ngã xuống. Bắn xong một loạt đạn, lại có trăm con tang thi gục ngã.
“Thi nhi, Tuyết nhi, ngồi cho vững!” Lâm thanh quát to một tiếng, một chân giẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe vọt cái vèo, tốc độ nhanh chóng đạt đến bảy tám mươi cây số mỗi giờ!
Rầm! Rầm!
Một đám tang thi bị chiếc xe hummer va chạm, đầu tiên là thân hình bị đâm văng ra rồi bắn ra xa. Có bánh xe nghiền nát cộng thêm bị Dương Tuyết bắn nổ, Lâm Thiên có thính lực hơn người thậm chí nghe được tiếng gãy xương gãy rợn người.
Tang thi có máu đen nhuộm cửa kính thành màu nâu sậm, trông rất ghê tớm. Nếu Dương Thi, Dương Tuyết không khóa cửa xe đúng lúc, máu đen thậm chí bắn vào trong xe. Vì để tầm mắt không bị ngăn trở, Lâm Thiên buộc phải khởi động cần gạt nước. Nhìn máu thịt vấy ra, cảnh tượng khủng bố làm cho Dương Thi, Dương Tuyết sắc mặt trắng bệch, các nàng mặc dù có thiên phú bắn súng khủng bố nhưng chỉ là nữ hài tử bình thường, sống trong mạt thế không quá lâu. Nếu cho hai nàng chút thời gian, Lâm Thiên tin tưởng các nàng có thể biến thành cường giả, nhưng hiện tại các nàng còn cần Lâm Thiên làm chỗ dựa.
Ba trăm tang thi bị Dương Tuyết bắn chết hơn hai trăm, còn lại không đủ một trăm, Xe tiếp tục vững vàng đi tới, ngẫu nhiên vài con tang thi căn bản là không đủ gây rắc rối cho chiếc xe hummer quân dụng lao lên.
“Thi nhi, Tuyết nhi có sao không?” Lâm Thiên quan tâm hỏi.
Mặt Dương Tuyết trắng bệch cắn răng nói:
“Kh... Khỏe.”
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên truyền vào trong tai nhóm Lâm Thiên, tiếng súng đến từ đằng trước. Lâm Thiên không hề bất ngờ khi nghe tiếng súng.
“Lâm đại ca, phía trước có người!” Dương Thi nói.
Lâm Thiên gật đầu: “Các nàng cẩn thận một chút, nhân loại có đôi khi nguy hiểm hơn tang thi nhiều!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Một nữ nhân từ trong một tòa nhà lao ra, điên cuồng hét hướng xe của nhóm Lâm Thiên.
Sau lưng nữ nhân là bốn tang thi đuổi theo.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Liên tiếp bốn tiếng súng vang lên, bốn tang thi toàn bộ bị bắn nát đầu!
“Lâm đại ca, mau dừng xe cứu người!” Dương Thi nói.
Lâm Thiên lắc lắc đầu: “Các nàng xem cánh tay phải của nàng ấy đã bị tang thi cắn trúng!”
Tốc độ xe không chút không dừng lại trực tiếp lướt qua nữ nhân mất phút.
“A!”
Tiếng hét thảm vang lên đằng sau, phỏng chừng nữ nhân kia đã trở thành tang thi!
Trong xe không khí nặng nề, Dương Thi, Dương Tuyết đều là không nói lời nào.
“Các nàng đang trách ta thấy chết không cứu?” Lâm Thiên thản nhiên hỏi.
Dương Tuyết nhỏ giọng nói: “Nếu Lâm đại ca dùng Giới Lực là có thể cứu sống nàng ấy!”
“Ta không phải chúa cứu thế, không cứu được người trong thiên hạ. Các nàng biết trên bệnh độc người nàng ta cần bao nhiêu Giới Lực không? Ít nhất cần một trăm duy! Dùng một trăm Duy Giới Lực đi cứu một người ta không biết, trừ phi đầu ta bị lừa đá! Nếu hai nàng bị như vậy tất nhiên ta hết sức cứu, bởi vì các nàng là nữ nhân của ta, nhưng người khác thì ta không thể.” Lâm Thiên thở dài nói, “Không phải ta máu lạnh mà vì thế giới này có rất nhiều người đáng thương, ta làm sao có đủ Giới Lực cứu được nhiều như vậy?!”
“Lâm đại ca...” Dương Thi cúi đầu nói. “Chúng ta không nên nghi ngờ đại ca.”
Lâm Thiên lắc đầu:
“Không sao, các nàng chưa trải qua mạt thế cho nên trong lòng còn có thiện niệm rất lớn, cái này không có gì không tốt. Nhưng, các nàng cũng phải cẩn thận, trải qua mạt thế phòng lớn ác tâm của rất nhiều người. Ở mặt ngoài cười hì hì hiền lành, có lẽ trước đó đã từng ăn thịt thê tử hoặc nhi tử của mình!”
“Ọe! Lâm đại ca, xin đừng nói nữa!” Mặt Dương Tuyết tái nhợt nôn khan.
“Lâm đại ca, con người thật sự trở nên khủng bố như vậy sao? Thật sự có thể nuốt trôi thịt đồng loại?” Dương Thi mặt tái métn hưng khả năng kiềm nén tốt hơn Dương Tuyết.
Lâm Thiên sắc mặt âm trầm gật đầu nói:
“Có lẽ sau này các nàng sẽ gặp phải. Khi con người quá đói thì đó không phải người mà là dã thú, dã thú vì lấp đầy bụng có cái gì là không dám ăn?! Nếu không phải không có cách nào khác thì ta không hy vọng các nàng biến thành như thế!”