Chương 35: Hội đấu giá quý hiếm lạ
Một khắc sau, ý thức Lâm Thiên quay về trong thân thể.
“Yếu thật đó!”
Lâm Thiên âm thầm lẩm bẩm một tiếng, tuy tố chất thân thể của hắn đã nâng lên, nhưng hoàn toàn không thể so được với sức mạnh mà hắn có trong thế giới Thiên Long Bát Bộ. Trong thế giới Thiên Long Bát Bộ, hắn đã có trong người 50 năm nội lực, so với thân thể hắn trong hiện thực như một trời một vực.
“Lão tam, ngươi dậy rồi, nếu còn không dậy, bữa sáng bị ta ăn hết rồi.”
Tả Vân Phi chỉ thức ăn trên bàn nói, hôm nay tới phiên hắn mua đồ ăn sáng.
“Ngươi ăn hết đi, ăn xong rồi phạt ngươi ăn liên tục một tuần.”
Lâm Thiên nhảy xuống giường, cười nhẹ nói.
“Tiểu Bạch và lão Ngụy đâu?”
“Đi ra luyện tập buổi sáng rồi, ta đã nói với bọn hắn ăn sáng xong rồi vận động không tốt cho thân thể, bọn họ cứ không để ý.”
Tả Vân Phi nói, Lâm Thiên bĩu môi:
“Đó là đối với người bình thường, đối với người luyện võ, cho dù làm vậy cũng không có chuyện gì lớn, là ngươi làm biếng thôi!”
Tả Vân Phi cười hè hè:
“Lão tam, buổi đấu giá cỡ lớn ở Hồng Kông tối nay là chuyên về hiếm lạ, kim cương của ngươi bán đấu giá trong buổi tối nay, có hứng thú đi Hồng Kông chơi một chuyến không?”
“Đi Hồng Kông?”
Lâm Thiên hơi động lòng.
“Hôm nay chúng ta còn phải học mà?”
Tả Vân Phi xua xua tay:
“Thôi đi, ngươi còn để ý gì tới chuyện đi học nữa, có đi hay không, nếu đi ta lập tức kiếm hai vé vào cửa.”
“Lão Ngụy và tiểu Bạch thì sao?”
Lâm Thiên hỏi.
“Ta mới hỏi bọn họ, bọn họ không đi, nếu họ muốn đi, kiếm vé vào cửa chẳng phải rất dễ sao.”
Tả Vân Phi nói.
“Nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi muốn đi, buổi đấu giá như vậy sợ còn chưa hấp dẫn được ngươi.”
Lâm Thiên nói.
“Ặc, nghe nói Thạch Huyên Hiên sẽ tham gia đấu giá, còn diễn tặng một khúc.”
Tả Vân Phi cười hè hè nói, trong mắt lộ vẻ khao khát.
“Thạch Huyên Hiên?”
Lâm Thiên cau mày, cái tên này hắn chưa từng nghe bao giờ.
“Lâm Thiên, không phải chứ, ngươi tốt xấu gì cũng tính là người trong võ lâm, không thể tới tên Thạch Huyên Hiên cũng chưa nghe tới chứ?”
Ánh mắt Tả Vân Phi nhìn Lâm Thiên như nhìn người ngoài hành tinh.
“Từ Hàng Tịnh Trai ngươi có nghe chứ?”
Lâm Thiên gật đầu, trong hiện thực hắn chưa từng nghe, chẳng qua trong tiểu thuyết hắn có coi rồi, cho nên coi như có nghe rồi đi.
“Thạch Huyên Hiên là thánh nữ đời này của Từ Hàng Tịnh Trai, dung mạo vô song, tiêu âm tuyệt kỹ thiên hạ nha!”
Tả Vân Phi nói.
“Ặc, ta chưa từng thấy cô ta cũng chưa từng nghe tiếng tiêu của cô ta, chỉ nghe nói thôi, lần này cơ hội hiếm có đó. Lão tam, cơ hội như vậy, bỏ qua ngươi sẽ hối hận cả đời, tiểu Bạch và lão Ngụy là khúc gỗ, ngươi đừng trở thành một khúc gỗ giống họ. Nếu không ba khúc gỗ phòng 306 chúng ta sẽ làm ta buồn bực chết mất!”
Lâm Thiên chỉ không muốn đụng tới tình yêu lúc này thôi, tới Hồng Kông mở rộng tầm mắt, thuận tiện nhìn gái đẹp, nghe tiếng tiêu dường như cũng không tệ, bèn nói:
“Được rồi, ta đi Hồng Kông, chẳng qua chúng ta chỉ nhìn xem, không được mang một đống phiền phức về đâu.”
“Yên tâm đi, ngươi biết đấy, ta sợ nhất là phiền phức!”
Tả Vân Phi nói.
“Bảy giờ tối hội đấu giá bắt đầu, 12 giờ trưa có máy bay đi Hồng Kông, chúng ta xem mỹ nữ trong trường, mười giờ ngồi xe ra sân bay.”
“Chỉ nghe ngươi nói tới mỹ nữ, chưa từng thấy ngươi làm thật bao giờ, mỹ nữ như Nam Cung Uyển Nhi cũng né luôn!”
Lâm Thiên vừa ăn sáng vừa nói.
“Lão tam ngươi biết gì, mỹ nữ trong thiên hạ nhiều cỡ nào, sao có thể sớm treo cổ lên một cái cây cơ chứ? Ngoài ra, đừng nhắc tới Nam Cung Uyển Nhi trước mặt ta nữa!”
Tả Vân Phi nói.
“Reng! Reng!”
Điện thoại của phòng ngủ đột nhiên reo lên. Lâm Thiên ở gần, tiện tay bắt máy.
“A lô, kiếm ai vậy?”
Bên kia điện thoại truyền lại giọng Nam Cung Uyển Nhi:
“Là Lâm Thiên sao, cho gặp Tả Vân Phi đi!”
Lâm Thiên nhún vai, đưa điện thoại cho Tả Vân Phi:
“Lão tứ, ngươi với Nam Cung Uyển Nhi đúng là tâm linh tương thông nha, bên này ngươi vừa nói tới cô ta, cô ta đã điện thoại tới rồi!”
Tả Vân Phi vẻ mặt khóc tang, nhẹ giọng nói.
“Tương thông con khỉ, đúng là sợ gì thì thứ đó tới!”
Ba phút sau, Tả Vân Phi ngắt điện thoại.
“Lão tam, chúng ta đừng đi Hồng Kông đi!”
“Sao vậy?”
Lâm Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Nam Cung Uyển Nhi nói, bọn họ cũng đi tham gia hội đấu giá, đi coi thử dung mạo Thạch Huyên Hiên nghe đồn thiên hạ vô song đẹp cỡ nào, ài, nữ nhân a nữ nhân, bi kịch a bi kịch!”
Tả Vân Phi thở dài.
“Chúng ta đi xem mỹ nữ, ngươi nói họ cũng đi tham khảo tổng hợp làm gì?”
Lâm Thiên cau mày, nếu chỉ đi với Tả Vân Phi, có thể còn không có phiền phức gì, nhưng nếu bọn Nam Cung Uyển Nhi cũng đi thì lại không chắc chắn.
“Lão tứ, lần trước chuyến đi Bắc Kinh xảy ra vấn đề, lần này lại đi Hồng Kông, người nhà bọn họ không chịu ngăn cản bọn họ sao?”
“Nguy hiểm? Nếu nói thật, có chỗ nào là an toàn đâu? Chỉ có thể cho bảo vệ âm thầm đi theo bảo vệ kĩ hơn thôi!”
Tả Vân Phi nói.
“Người bình thường có phiền phức của người bình thường, người có tiền có thế cũng có phiền phức của họ.”
Chỗ này thì Lâm Thiên đồng ý:
“Bọn họ muốn đi xem ra ngươi cũng không ngăn được, hy vọng lần này đừng xui xẻo bị bắn tỉa là được.”
Tả Vân Phi vỗ ngực nói:
“Yên tâm, lần này có súng ta tới chặn lại!”
Lâm Thiên câm nín lắc đầu.
Chín giờ rưỡi, Lâm Thiên và Tả Vân Phi tới cổng trường thấy Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Tần Kha và Chu Dao đã ở trong xe chờ. Hai chiếc xe, Lâm Thiên, Tả Vân Phi còn có Nam Cung Uyển Nhi ngồi một xe, Nam Cung Uyển Nhi ngồi ghế lái phụ, còn Lâm Thiên và Tả Vân Phi ngồi phía sau.
“Này, Lâm Thiên, sao ngươi cũng đi, có phải thấy Chu Dao đi cho nên mới đi không?”
Xe chạy ra sân bay, Nam Cung Uyển Nhi nói. Lâm Thiên cau mày, lời này nghe không thoải mái lắm.
“Nếu ngươi đồng ý, chúng ta tách ra đi!”
“Tách ra thì tách ra, chú Phúc, dừng lại, để ta coi, không có Tả Vân Phi giúp đỡ, ngươi làm sao tới được Hồng Kông, làm sao kiếm được vé vào cửa hội đấu giá!”
Nam Cung Uyển Nhi tính khí đại tiểu thư, lập tức khiêu khích nhìn Lâm Thiên.
Tả Vân Phi đau đầu nói:
“Lão tam, Nam Cung Uyển Nhi, các ngươi đừng quậy nữa.”
“Lão tứ, gặp lại ở hội đấu giá!”
Xe ngừng lại, Lâm Thiên mở cửa xe đi ra, cười nhạt nói.
“Lão tam, ta đi với ngươi!”
Tả Vân Phi cũng đi ra, Lâm Thiên cười nói:
“Lão tứ, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta? Ta đi một người tự do hơn nhiều, ngươi cùng đi với cô ấy đi, ngươi đã từng nói, lần này ngươi ngăn đạn, ngươi đi rồi, nhiệm vụ ngăn đạn nặng nề này ai nhận?”
Lâm Thiên nói, nhét Tả Vân Phi vào xe trở lại.
“Lâm Thiên, nhớ không được tìm Tiêu Bạch và Ngụy Phong giúp đỡ đấy!”
Nam Cung Uyển Nhi thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nói.
Xe chạy xa rồi.
“Chủ nhân, lần này ngài xung động rồi!”
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhún vai.
“Xung động cũng tốt, xung động cho thấy rằng ta vẫn là thanh niên bình thường. Tiểu Linh, đừng nói những chuyện vô dụng này nữa, bây giờ làm sao? Visa đi Hồng Kông cũng phải cần mấy ngày, mà hội đấu giá bảy giờ tối nay bắt đầu rồi, tới lúc đó còn phải kiếm được vé vào cửa nữa, trước năm giờ nhất định phải tới được Hồng Kông. Thời gian ngắn vậy chỉ có thể đi máy bay, hôm nay có mấy chuyến bay tới Hồng Kông?”
“Chỉ có một chiếc, chủ nhân!”
Tiểu Linh nói.
“Có nghĩa là ta vẫn phải lên chiếc máy bay đó?”
Lâm Thiên hỏi.
“Đúng vậy chủ nhân, ngài có thể lựa chọn lén lút chui lên, hoặc là ta giúp ngài làm giả giấy chứng nhận, ngài cầm lấy nghênh ngang đi lên máy bay!”
Tiểu Linh nói, Lâm Thiên cau mày.
“Tiểu Linh, giấy chứng nhận làm sao dễ ngụy tạo? Bị nhận ra thì làm sao? Ngoài ra, ngươi định làm giả giấy chứng nhận kiểu gì?”
Tiểu Linh tự kiêu nói:
“Chủ nhân, giấy chứng nhận do Tiểu Linh làm, vậy tuyệt đối còn thật hơn cả giấy chứng nhận thật, làm sao có thể bị người ta nhận ra là giả được. Còn như giấy chứng nhận kiểu gì, vậy phải coi chủ nhân muốn kiểu nào rồi, chứng nhận Cục Quốc An, chứng nhận Trung Hoa Long Tổ đều được cả, chẳng qua chứng nhận của Cục Quốc An hơi phiền phức chút, còn cần phải nghiệm chứng thân phận mới được, còn như chứng nhận của Trung Hoa Long Tổ, tới lúc đó chủ nhân gọi phi công trưởng, ném chứng nhận lên người hắn, có thể trực tiếp dọa hắn không dám hỏi nhiều nữa.”
“Tiểu Linh, chẳng lẽ ngươi đang bảo ta đi kiếm cái chứng nhận thân phận Trung Hoa Long Tổ để làm giả?”
Lâm Thiên cười khổ hỏi.
“Đương nhiên không cần, sau khi tinh thần lực của chủ nhân đạt tới 100, Tiểu Linh có một công năng nhỏ, có thể dùng giới lực chế tạo một ít vật nhỏ, chẳng qua cần không ít giới lực.”