Chương 22: Vung Đao Giết Người (thượng)

Chương 22: Vung đao giết người (thượng)

Sau nửa tiếng đồng hồ, Đạp Tuyết dường như đã nhận mệnh, không còn nhảy nữa, hơi cúi đầu xuống.

Lâm Thiên hỏi:

“Vậy là xong rồi?”

“Chủ nhân, ngài còn muốn gì nữa, nếu là người bình thường, sợ là bây giờ khắp người trên dưới không có cái xương nào còn nguyên rồi!”

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

“Chúc mừng tứ đệ hàng phục được thiên lý lương câu này!”

Đoàn Dự đi qua nói. Lâm Thiên xuống ngựa, vỗ vỗ đầu Đạp Tuyết:

“Đa tạ tam ca tặng ngựa.”

Đoàn Dự nói:

“Ngươi với ta là anh em, cần gì phải khách khí. Có Đạp Tuyết, cho dù đường xa cũng khá tiện, tứ đệ ngươi sau này phải thường tới Đại Lý thăm ta và chị dâu.”

Lâm Thiên cười lớn nói:

“Nhất định nhất định, tam ca nỗ lực nhiều hơn, để chị dâu sinh vài đứa em cho tiểu Vân, ha ha!”

“Tứ đệ, bảo trọng!”

“Tam ca, gặp lại!”

Lâm Thiên phi thân lên ngựa, giật cương một cái, Đạp Tuyết chạy nước kiệu về trước. Chuồng ngựa không nằm trong đại nội hoàng cung mà ở chỗ ngoài cùng của hoàng cung, Lâm Thiên không đi xa đã ra tới đường lớn thành Đại Lý, không cần ở lại trong thành Đại Lý, Lâm Thiên cưỡi Đạp Tuyết rất nhanh đã ra khỏi thành.

Đạp Tuyết tốc độ nhanh chóng, chẳng bao lâu đã tới chỗ lần đầu gặp Đoàn Dự.

“Xuỵt...”

Lâm Thiên cho Đạp Tuyết dừng lại.

“Tiểu Linh, cưỡi ngựa ê cả mông thì làm sao?”

Lâm Thiên bất lực nói trong đầu, cưỡi Đạp Tuyết, sảng khoái thì sảng khoái, nhưng mông của Lâm Thiên cũng phải chịu tội rồi.

“Chủ nhân, kỹ thuật của ngài chưa đạt chuẩn, ngồi trên lưng ngựa như khúc gỗ, cưỡi ngựa phải nhấp nhô theo lưng ngựa, thuận thế mà làm, tự nhiên nhẹ nhàng thoải mái.”

Tiểu Linh cười hì hì.

“Tiểu Linh, đi đường thế này, ta làm sao phân rõ đường lối?”

Lâm Thiên hỏi.

Tiểu Linh cười nói:

“Chủ nhân, bây giờ ngài đang đi trên đường cái quan, theo đường này đi có thể tới thành thị tiếp theo, giữa một số thành thị tự nhiên có đường cái nối liền. Trạm tiếp theo của chủ nhân ngài là Song Lâm thành, thành Song Lâm cách đây đại khái 100km.”

(Tác giả chú thích: Tiểu Thiên tìm rất nhiều bản đồ thời kỳ Bắc Tống, nhưng chữ trên đó căn bản không thấy rõ, cho nên thành thị gì đó không có thật, các anh em cứ coi như Thiên Long Bát Bộ là tiểu thuyết, không giống với lịch sử đi!)

“Được, chúng ta cứ đi thành Song Lâm, hy vọng ở đó có vài phần tử cặn bã của võ lâm có nội công trong người.”

Lâm Thiên cười lớn một tiếng, cho Đạp Tuyết tiếp tục đi.

“Chủ nhân định hành hiệp trượng nghĩa?”

Tiểu Linh cười hì hì.

“Hành hiệp trượng nghĩa cái rắm, ta chuẩn bị tìm những kẻ cặn bã của võ lâm để hấp thu nội lực của chúng.”

Lâm Thiên nói, hắn không phải là Đoàn Dự, nếu là Đoàn Dự, hắn tuyệt đối không chủ động đi hấp thu nội lực của người ta, cho dù đối phương đúng là kẻ cặn bã trong võ lâm. Nhưng Lâm Thiên thì khác, để kiếm được chút giới lực, hấp thu nội lực của người khác là chuyện trong tình thế phải làm. Người tốt hắn không tiện hạ thủ, nhưng nếu là cặn bã của võ lâm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Cưỡi ngựa đi, trên đường Lâm Thiên cũng gặp một số người, có một số đi buôn, có một số là người trong võ lâm. Bất kể là người đi buôn hay người trong võ lâm, nhìn thấy Đạp Tuyết mà Lâm Thiên cưỡi, trên mặt đều lộ vẻ hâm mộ, chẳng qua bọn họ hoàn toàn không có ý gì, không có gan nhất định, sẽ không dám có ý với người cưỡi ngựa tốt như Đạp Tuyết. Cưỡi ngựa tốt như vậy, nếu không phải bản thân thực lực cao tuyệt, vậy là sau lưng có thế lực to lớn, người bình thường sao dám đụng vào.

“Xuỵt...”

Lâm Thiên dừng lại, hắn lờ mờ nghe được có tiếng người kêu cứu mạng.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

“Tiểu Linh, là có tiếng người kêu cứu phải không?”

Tiểu Linh nói:

“Đúng vậy chủ nhân, ở năm trăm mét bên trong rừng cây phía trái!”

Lâm Thiên nói:

“Đi coi thử.”

“Chủ nhân, quản việc của người khác, có tỷ lệ chọc phải phiền phức rất cao.”

Tiểu Linh cảnh báo.

“Nhưng tỷ lệ kiếm được chỗ tốt cũng rất cao phải không?”

Lâm Thiên nói, cưỡi ngựa rời đường cái tiến vào trong rừng cây bên trái, càng đi vào, tiếng kêu cứu càng rõ.

“Là một giọng nữ!”

Lâm Thiên cau mày, hắn hoàn toàn không muốn có liên hệ gì với một cô gái.

“Thôi kệ, trước tiên đi coi thử là chuyện gì, quản được thì quản, quản không được thì quay người đi, cho dù cứu đối phương rồi cũng quay người đi.”

Quyết định chủ ý, Lâm Thiên cho Đạp Tuyết đi nhanh hơn.

Khoảng cách năm trăm mét dù ở trong rừng cũng không tốn bao nhiêu thời gian của Đạp Tuyết, rất nhanh, một cảnh tượng xuất hiện trong mắt hắn. Một thằng cha mõm nhọn tai khỉ đang cười dữ tợn xé quần áo một cô gái, trên mặt đất cạnh hắn là một thanh đao cong sáng như tuyết, có lẽ vì quá tập trung, không ngờ hắn lại không chú ý có Lâm Thiên tới. Mắt thấy cô gái đó sắp bị xé tới mức quần áo không đủ che thân, Lâm Thiên quát lớn một tiếng:

“Dừng tay!”

Trong hiện thực, hắn mới vừa bị người vu cho tội hãm hiếp, bây giờ nhìn thấy cảnh này sao không khiến hắn phẫn nộ cho được. Bay lên khỏi Đạp Tuyết, Lâm Thiên một tay vớ lấy thanh đao trên mặt đất, lúc sắp ra đi, Đoàn Dự hoàn toàn không chuẩn bị kiếm cho hắn, nghĩ lại là cho rằng thân phận hắn là một thầy thuốc, kiếm là vật thừa.

“Tiểu tử, ngươi dám quản chuyện của Xà Tam ta?”

Tên kia, cũng chính là Xà Tam nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn Lâm Thiên lạnh lùng nói. Khi mắt liếc thấy Đạp Tuyết, đầu tiên là sáng lên, tiếp đó mặt lộ vẻ tham lam, thiên lý lương câu, đây là thứ ngàn vàn khó mua. Xà Tam tuy chưa hoàn toàn xác định Đạp Tuyết là thiên lý lương câu, chẳng qua nhìn vẻ thần dị của Đạp Tuyết, cũng biết cho dù không phải cũng không khác xa lắm.

Cô gái đó thấy Xà Tam lui ra, vội vàng đứng dậy chạy tới sau Lâm Thiên, Lâm Thiên cho rằng cô gái này chỉ là người bình thường, liền không quản tới cô.

“Xà Tam, cho dù tiểu gia ta quản chuyện không đâu của ngươi thì thế nào?”

Lâm Thiên vung thanh đao cong trong tay, cười lạnh nói.

“Tiểu tử, là ngươi tìm chết!”

Xà Tam tức giận, lại gần Lâm Thiên, quyền phải mang theo kình phong kịch liệt đấm vào ngực Lâm Thiên.

“Tiểu tử, hôm nay Xà Tam gia cảnh cáo ngươi, có một số chuyện không đâu không thể quản!”

“Có nội lực?”

Lâm Thiên nhìn uy thế của Xà Tam lớn, chẳng những không lo mà lại mừng, dùng Lăng Ba Vi Bộ tránh khỏi cú đấm của Xà Tam, loan đao vung nhanh chém về hai chân Xà Tam.

“Tiểu tử thật độc ác, dám chặt hai chân Xà Tam gia!”

Xà Tam hơi lùi một bước tránh khỏi đao, tay trái như chớp thò ra chộp tay phải cầm đao của Lâm Thiên.

“Thử cứng rắn va chạm với ngươi xem!”

Lâm Thiên trong lòng chợt động, vận nội lực lên, tay trái vỗ tới chưởng trái của Xà Tam, một tiếng nổ vang lên, hai người mỗi bên thối lui ba bước.

“Hảo tiểu tử, có vài phần công lực, xem ra Xà Tam gia không lấy ra vài phần bản lĩnh thật, hôm nay không bắt được ngươi.”

Tuy mỗi bên lui ba bước, nhưng trong lòng Lâm Thiên lại mừng rỡ, nội công đối phương hoàn toàn không mạnh hơn hắn, có nghĩa là hắn dùng Bắc Minh thần công là có thể hút nội công của đối phương. Đúng lúc này Đạp Tuyết hí dài một tiếng, cô gái vừa rồi lại lật mình nhảy lên lưng Đạp Tuyết.

“Dù là thiên lý lương câu thì sao, dưới tay Độc Tam Nương Tử ta chẳng lẽ còn gây ra bọt sóng à. Tiểu ca kia, cảm ơn ngựa tốt của ngươi, Xà Tam, tam nương tạm thời tha cho ngươi, hôm khác gặp lại ba con rắn các ngươi.”

Độc Tam Nương Tử cười nũng nịu một tiếng, lại cưỡi Đạp Tuyết phi ra khỏi rừng!