Chương 21: Thiên lý lương câu Đạp Tuyết
Một đường chịu không ít ánh mắt khinh bỉ của người khác, Lâm Thiên về đến dưới tòa lầu ký túc xá của hắn, ở đó lúc này đã tụ tập không ít người.
“Lâm Thiên!”
Chu Dao, Nam Cung Uyển Nhi, còn có cả Tần Kha, Mộ Dung Tuyết không ngờ đều có mặt. Chu Dao thấy Lâm Thiên, vội vàng lên tiếng kêu.
Rất nhiều ánh mắt rơi lên người Lâm Thiên, những tên con trai tập trung ở đó vốn để nhìn bọn Chu Dao. Nghe Chu Dao lên tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về hướng Lâm Thiên đang đi lại.
“Sao các ngươi lại ở đây?”
Lâm Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Đừng làm bộ đáng ghét gì nữa, Dao tỷ, muội đã nói đừng tới xem hắn, hắn không tim không phổi, bị oan cũng tốt.”
Nam Cung Uyển Nhi nói.
“Uyển Nhi!”
“Được rồi được rồi, muội không nói nữa!”
Nam Cung Uyển Nhi thấy Chu Dao không vui, thè lưỡi nói.
“Lâm Thiên, bọn ta tin ngươi!”
Chu Dao nói.
Lâm Thiên gật đầu:
“Cảm ơn, nếu không có chuyện gì, ta đi trước!”
Trong khi mọi người đang trợn mắt há miệng, Lâm Thiên cứ thế vứt bỏ bốn đại mỹ nữ đi lên lầu.
Nam Cung Uyển Nhi giậm giậm chân:
“Dao tỷ, tỷ coi đi!”
“Được rồi Uyển Nhi, chúng ta về, tâm tình Lâm Thiên không tốt chúng ta có thể hiểu được.”
Chu Dao lắc đầu nói.
“Muốn hiểu tỷ một mình đi hiểu đi, dám đối với bản tiểu thư như vậy, chờ vụ này trôi qua, bản tiểu thư tính sổ ngươi!”
Nam Cung Uyển Nhi nói. Lâm Thiên không biết, chỉ trong mấy câu nói, hắn đã chọc tới Nam Cung Uyển Nhi mà Tả Vân Phi sợ như rắn rết.
“Chủ nhân, dường như ngài không muốn đụng tới tình cảm.”
Lâm Thiên nằm trên giường, Tiểu Linh trong đầu hắn nói.
“Có lẽ vậy!”
Lâm Thiên nói theo một câu, trong lòng cảm thấy hơi đau thương. Trước đây hắn là người khao khát tình cảm, nhưng sau khi cô gái mà hắn yêu sâu sắc nhào vào lòng người khác vì tiền, lòng Lâm Thiên lạnh đi rất nhiều, người cũng trở nên cô độc hơn rất nhiều.
“Tiểu Linh, đừng nói chuyện đó nữa, nhiệm vụ chủ yếu của ta hiện nay là nâng cao thực lực của mình.”
Lâm Thiên nói.
“Ta bây giờ có bao nhiêu giới lực?”
“28 duy, chủ nhân!”
Tiểu Linh nói.
“Đưa ta vào thế giới Thiên Long Bát Bộ, ta phải trị liệu cho Đoàn Vân. Lần này trị khỏi hoàn toàn luôn, sau đó rời khỏi hoàng cung đi ra giang hồ một chuyến.”
Lâm Thiên nói.
“Chủ nhân, ngài không xử lý chuyện cô bé đó sao?”
Tiểu Linh hỏi, mặt Lâm Thiên lộ ra một nụ cười:
“Nếu ta đoán không sai, bọn lão tứ hẳn đã đi giúp ta xử lý rồi, có bọn họ ra sức, hẳn trong ba ngày có thể tra rõ sự tình.”
Cảm giác có anh em thật tốt, Lâm Thiên nghĩ bụng.
Khoảnh khắc sau, Lâm Thiên đã tiến vào thế giới Thiên Long Bát Bộ. Mở mật thất ra, quả nhiên hai thị nữ chờ ở bên ngoài.
“Đại nhân, hoàng hậu nương nương đưa cháo hạt sen đến, đại nhân ngài có thể dùng ăn sang.”
Một thị nữ nói.
Lâm Thiên gật đầu, đi ra rửa mặt xong.
“Hoàng thượng và hoàng hậu không phải đi Thiên Long tự sao? Đã về rồi à?”
Lâm Thiên vừa húp cháo vừa hỏi thị nữ bên cạnh.
“Đúng vậy đại nhân, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương chiều hôm qua đã về cung. Hoàng thượng còn tới thăm đại nhân, chẳng qua thấy đại nhân đang luyện tập võ nghệ nên không quấy rầy ngài.”
Húp xong một chén cháo hạt sen, ngoài cửa truyền tới tiếng cười lớn của Đoàn Dự:
“Tứ đệ, ngươi cũng chăm chỉ quá, nghe nói đêm qua ngươi lại tu luyện suốt, làm cho tam ca ta phải xấu hổ, ha ha!”
“Chào tam ca, chị dâu, cháo hạt sen chị đưa rất ngon!”
Lâm Thiên nói.
Đoàn Dự nói:
“Tứ đệ, đó là Ngữ Yên tự tay làm đấy, ta cũng chỉ ăn một chén nhỏ thôi, Ngữ Yên nói phải cảm tạ ngươi trị bệnh cho Vân nhi.”
“Chị dâu, chị như vậy không phải coi em là người ngoài sao? Em và tam ca là huynh đệ, trị bệnh cho tiểu Vân là bổn phận của em.”
Lâm Thiên cười nói, đưa tay tới gần Đoàn Vân:
“Tới đây, tiểu Văn, để chú ẵm con. Qua hôm nay con sẽ khỏe mạnh rồi!”
Năm phút sau, trị liệu hoàn thành, tốn 18 duy năng lượng, Lâm Thiên đưa Đoàn Vân đang cười ngọt ngào cho Vương Ngữ Yên:
“Chị dâu, tam ca, bệnh của tiểu Vân đã trị khỏi hoàn toàn rồi. Hôm nay em phải đi thôi, tổ huấn Lâm gia, hành y thiên hạ, Lâm Thiên không dám làm trái!”
Đoàn Dự vẫy vẫy tay, một thị nữ bưng một mâm bạc tới, trên mâm đặt một cái túi màu đen:
“Tứ đệ, hành tẩu giang hồ, tiền tài không thể thiếu được. Tam ca không có gì nhiều, tiền tài thì có một ít, cái này coi như làm lộ phí đi đường cho đệ. Ài, từ khi làm cái chức hoàng đế này, ta cũng không thể tùy tiện đi vào giang hồ nữa, không được phóng túng như ngươi và nhị ca.”
Đoàn Dự nói, cầm cái túi đen đưa cho Lâm Thiên, lại móc từ trong người ra một phong thư nói:
“Biết có thể hôm nay đệ đi, ta đã chuẩn bị rồi. Phong thư này là viết cho nhị ca, nếu đệ đi cung Linh Thứu, sau khi gặp thì đưa cho hắn.”
Lâm Thiên cũng không khách khí với Đoàn Dự, cất tiền lại, cũng cất phong thư vào người cẩn thận.
“Tam ca, huynh có chị dâu ở cùng, cho dù không vào giang hồ chẳng phải cũng tiêu sái sao, lại nói, giang hồ cũng hoàn toàn không phải thứ gì dễ chơi!”
Lâm Thiên cười nói.
“Tứ đệ, hành tẩu giang hồ, tất cả phải cẩn thận. Khi qua tới phía bắc Hoàng Hà, tất cả phải chú ý, nghe nói có Hoàng Hà Bang thành lập, đại đa số là cướp sông tập hợp lại mà thành, hoành hành trên Hoàng Hà làm không ít chuyện ác.”
Đoàn Dự nói.
“Nhị ca ở tuốt Thiên Sơn, đường sá xa xôi, chỗ của cung Linh Thứu khi đệ tới chân núi Thiên Sơn tự nhiên sẽ hiểu, phương viên trăm dặm quanh cung Linh Thứu đều thuộc về thế lực cung Linh Thứu. Lúc trước tam ca có được mấy con thiên lý lương câu (ngựa tốt chạy ngàn dặm), bây giờ mang đệ đi chọn một con.”
“Cảm ơn tam ca!”
Lâm Thiên nghe Đoàn Dự nói, trong lòng mừng rỡ, có được một con thiên lý mã còn khiến hắn hưng phấn hơn so với có một chiếc xe đua Ferrari.
Vương Ngữ Yên không đi cùng bọn hắn chọn ngựa, tự mình mang Đoàn Vân về trước. Còn Đoàn Dự và Lâm Thiên thì được mấy trăm thái giám, cung nữ vây quanh đi ra chuồng ngựa.
Chuồng ngựa hết sức to lớn sạch sẽ, bên trong chỉ có ba con ngựa, ba con ngựa bị ngăn ra. Đoàn Dự nói:
“Ba con ngựa này đều là thiên lý lương câu khó kiếm. Con toàn thân màu đen chỉ có bốn vó có một vạch trắng như tuyết gọi là Đạp Tuyết, con toàn thân màu trắng không một sợi tạp gọi là Ngân Phong, con màu đỏ gọi là Xích Huyết, tứ đệ, đệ nhìn trúng con nào thì chọn đi.”
Lâm Thiên đánh giá từng con một, nói thật, ba con hắn đều thấy được, mỗi con đều thần tuấn phi thường như vậy.
“Vậy chọn Đạp Tuyết đi!”
Lâm Thiên nói, trong mắt Đạp Tuyết có một phần cao ngạo, mà Lâm Thiên vừa khéo thích phần cao ngạo này.
“Ha ha, tứ đệ, ta biết đệ sẽ chọn nó, chẳng qua thiên lý mã biết nhận chủ, có được nó chấp nhận không, ta cũng không dám chắc.”
Đoàn Dự nói.
Lâm Thiên trước giờ chưa từng cưỡi ngựa, thật sự không hề nắm chắc có thể thu phục được Đạp Tuyết, trong lòng rất có vài phần thấp thỏm.
Ngựa được dẫn ra, Lâm Thiên vừa lật mình nhảy lên lưng, Đạp Tuyết hí dài một tiếng, đứng thẳng lên như người. Lâm Thiên không chú ý, xém chút bị hất xuống, còn may hắn biết Lăng Ba Vi Bộ, khả năng khống chế thân thể hết sức tốt mới không làm trò trước mặt mọi người.
“Chà, tính cũng nóng thật!”
Lâm Thiên được Tiểu Linh trong đầu chỉ điểm, kéo căng dây cương dán chặt lên mình ngựa.
“Ha ha, tứ đệ, thì ra đệ không biết cưỡi ngựa!”
Đoàn Dự cười lớn nói:
“Lần đầu cưỡi ngựa đã cưỡi thiên lý mã có dã tính, đúng là làm khó đệ.”
“Tam ta, huynh ở đó nhìn chuyện cười của đệ đi!”
Lâm Thiên nói một câu, thi triển Lăng Ba Vi Bộ toàn lực, bất kể Đạp Tuyết nhảy thế nào cũng không rơi xuống khỏi lưng nó.